Nhưng Chung Lạc Quỳnh không nhìn thấy, sau khi Chung Khoát nửa ôm Lâm Phỉ xoay người, ngọn lửa trong mắt hắn càng cháy mạnh hơn nửa, đó không phải là bực bội mà là một loại bệnh trạng xao động khác…Vui vẻ, hắn thật sự rất vui vẻ.
Cánh tay Chung Khoát bắt lấy Lâm Phỉ càng thêm dùng sức.
Thật ra Lâm Phỉ đang giả vờ say, anh dựa lưng vào ghế nhanh chóng nhắm mắt lại, trong lòng cảm thán đôi chị em này sao lại thế này, mình chỉ đi uống rượu thả lỏng mà thôi, sao lại theo đến.
Có quỷ mới biết vừa nãy khi Lâm Phỉ nhìn thấy mặt Chung Khoát thì hồn vía anh đều bị dọa bay mất, uống rượu ở gay bar bị em trai nữa chính bắt được là chuyện quá xấu hổ. Nếu bartender dẫn mối cho Lâm Phỉ thành công, thì chắc chắn nhân thiết si tình của anh băng trước mặt Chung Khoát rồi.
Lâm Phỉ nhất thời nghĩ không ra làm sao để giải thích mình lại ở gay bar, cho nên anh đơn giản giả vờ ngủ say trốn tránh đôi chị em này, chỉ là giả vờ một chút nhưng men say lại dâng lên, thế mà anh thật sự mơ màng hồ đồ ngủ trong xe Chung Khoát.
Hắn đưa Lâm Phỉ ngủ đến bất tỉnh nhân sự về nhà của mình, cởi giày sau đó đặt anh lên giường, nương theo ánh đèn đánh giá khuôn mặt Lâm Phỉ, lông mi thon dài an tĩnh rũ xuống, cho dù uống rượu say cũng ngủ rất ngoan.
Bởi vì bị chị gái mình cự tuyệt sao? Cho nên mới đau lòng uống nhiều rượu như vậy, còn vào nhầm nơi nguy hiểm như vậy, nếu không phải hắn chạy đến kịp thời, nói không chừng Lâm Phỉ đã bị một tên đàn ông nào đó mang đi rồi.
Nghĩ vậy, Chung Khoát hít sâu một hơi, hai chân sải bước đến bên giường sau đó quỳ xuống bên người Lâm Phỉ, lay động anh một vài cái.
“Lâm Phỉ?”
Lâm Phỉ hoàn toàn ngủ say không nghe một thứ gì cả, một lúc lâu sau giọng nói của Chung Khoát càng ngày càng trầm.
“…Vợ ơi?”
Vẫn không được đáp lại như cũ, ngón tay Chung Khoát vuốt ve khuôn mặt bóng loáng tinh tế của Lâm Phỉ, nỗi lòng dâng lên sự phức tạp quấn lấy trái tim hắn, đồng tử nhiễm đầy sắc thái nguy hiểm, hắn sờ mặt anh nhẹ giọng nói.
“Anh là…Vợ của em! Vợ em!”
Thích người theo đuổi chị gái mình đại khái là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, bản thân Chung Khoát cũng không thể khống chế được việc mình động tâm. Hắn nghĩ chờ khi chị gái kết hôn, Lâm Phỉ từ bỏ đoạn tình cảm này thì Chung Khoát sẽ tìm cơ hội bước vào thế giới của anh.
Nhưng mà, hình như bây giờ hắn không thể chờ đến lúc ấy, Lâm Phỉ không phòng bị ngủ trên giường hắn khiến nhân tâm khó nhịn, Chung Khoát rất muốn cᏂị©Ꮒ Lâm Phỉ, từ tuổi dậy thì bắn tinh lần đầu tiên vì mơ thấy anh, hắn đã bắt đầu chú ý đến vòng eo mảnh khảnh và cánh mông no đủ của Lâm Phỉ, đặc biệt là bây giờ anh lại không hề phòng bị ngủ trên giường hắn.
Chung Khoát cúi người ngậm lấy đôi môi no đủ của Lâm Phỉ, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm xâm lấn đi vào bên trong, hắn tham lam hôn sâu người đang ngủ say kia.
Chung Khoát hôn vừa hung vừa tàn nhẫn, hận không thể ăn luôn Lâm Phỉ, đè nặng lấy ót anh rồi từng bước xâm nhập đi vào, cho đến khi người dưới thân phát ra âm thanh hừ hừ kháng cự, hắn mới lưu luyến rời đi. Chung Khoát ngay lập tức thấy đôi môi của Lâm Phỉ bị mình mυ"ŧ đến mức sung huyết sau đó trở nên đỏ tươi, cộng với khuôn mặt ửng hồng vì say rượu thì anh càng trở nên mê người.