Em thật sự không muốn về nhà sao? Lạc Ngạn đưa cái nĩa cho Thu Tử Thiện đang ngồi trên ghế sofa, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
Thu Tử Thiện chăm chú xem chương trình trên ti vi, đây là buổi họp báo của giải trí Trung Vực, là về tuyên truyền bộ phim《 Đại Đường phi ca 》, bộ phim này sẽ được trình chiếu trên ba nhà đài.
15 triệu, chỉ một bộ phim truyền hình mà bên em dám bán tới 15 triệu? Lạc Ngạn xem nội dung tivi chợt thấy thì hỏi.
Tất cả mọi người đều biết so với phim truyền hình, ngành điện ảnh mới thật sự là món lợi kếch sù, một bộ phim đầu tư có thể chỉ có vài ba triệu, nhưng do nhiệt độ thị trường cùng với lăng xê, rất có thể sẽ bán ra hơn tỷ thậm chí là vài tỷ phòng bán vé.
Rạp chiếu phim Hoàn Á hôm nay do Lạc Ngạn quản lý nên anh rất hiểu rõ ngành điện ảnh, nhưng mà những lĩnh vực khác của Làng Giải Trí thì không rõ lắm.
Em trai em làm đó, lợi hại không, vẻ mặt Thu Tử Thiện vừa kiêu ngạo lại vừa hả hê, hận không được nói cho người trong khắp thiên hạ biết đây là em trai của mình.
Lạc Ngạn là nhân vật nào, chỉ nhìn một cử động nhỏ trên mặt Thu Tử Thiện liền có thể đoán ra ý nghĩ của cô. Nếu nha đầu này đã đang đắc ý, anh tự nhiên mừng rỡ thuận cột nói tiếp. Anh tự tay kéo bả vai Thu Tử Thiện qua, chân thành nói: Đứa em vợ này của anh là do một tay em dạy dỗ, thật không làm anh mất mặt.
Vậy anh nói đi, bây giờ Thu Tử Hàn thật lợi hại đúng không, Thu Tử Thiện bây giờ căn bản không nghe thấy lời anh nói, ngay cả ý tứ trong lời nói của Lạc Ngạn cũng coi thường.
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại di động của Thu Tử Thiện để trên bàn đột nhiên vang lên, cô đẩy đẩy Lạc Ngạn một chút, sau đó Lạc Ngạn chỉ đành phải thả một bên chân xuống đất.
Thu Tử Thiện liếc mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi ân nút trả lời, không đợi đối diện người nói chuyện liền mở miệng nói trước: Thu Tử Hàn, chị cảnh cáo em...em đừng có cứng cõi dạy dỗ chị đấy, hiện giờ tâm tình chị không tốt lắm đâu.
Cái gì? Em nói cái gì? Thu Tử Thiện lập tức từ trên ghế sa lon đứng bật dậy, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, cô chân trần đứng trên đất, hô hấp dồn dập.
Sau đó Thu Tử Thiện cười lạnh: Hà Minh Châu muốn đem thể diện Thu gia chúng ta dẫm xuống đất rồi, chị ta lấy bản thân ra ghê tởm chúng ta đây mà.
Đồ thứ không biết xấu hổ, vẻ mặt Thu Tử Thiện gần như là mang theo oán độc, quả thực tin tức này quá ngoài ý muốn.
Sau khi cúp điện thoại cô vô lực nằm vật xuống ghế sa lon. Còn Lạc Ngạn bên cạnh vẫn không nói gì, nhìn thấy bộ dáng này của cô cũng chỉ thở dài một cái.
Có phải anh đã sớm biết rồi đúng không? Thu Tử Thiện hỏi.
Lạc Ngạn: Anh cũng mới biết hôm qua, anh vẫn muốn nói cho em biết nhưng lại sợ em chịu kích động.
Quả thật anh không nên nói cho em biết, bây giờ em chỉ có một cái ý nghĩ, em hận không được cầm súng một phát bắn chết Hà Minh Châu luôn, để đỡ cho chị ta làm mất thể diện Thu gia, Thu Tử Thiện lúc này chỉ cảm thấy cả người vô lực.
Cô không hiểu, Hà Minh Châu dầu gì cũng đã học qua giáo dục đại học, từ nhỏ lại lớn lên ở Thu gia, cũng không phải là tiểu môn tiểu hộ chưa từng va chạm xã hội, làm sao chị ta lại có thể nghĩ tới việc đi làm vợ bé cho một lão già vậy? Còn bà tư nữa chứ, mẹ nó bà tư nữa chứ, không phải là một bà vợ bé vô danh không có thân phận, douma.
Thu Tử Thiện đã sớm mắng Hà Minh Châu ngàn vạn lần trong lòng, coi như cô hết sức phủi sạch quan hệ giữa mình và Hà Minh Châu, coi như ông cụ chưa từng nhận mẹ con chị ta, nhưng hiện nay ở Vân Đô có người nào không biết chị ta chính là con gái riêng của Thu Vĩ Toàn đâu, là chị ruột cùng cha khác mẹ của cô.
LÚc trước em đuổi tận giết tuyệt chị ta có phải sai lầm rồi không, Thu Tử Thiện che mắt mình, ngay cả âm thanh cũng suy yếu không có lực.
Cô oán hận kiếp trước, chưa bao giờ nghĩ muốn sống chung hòa bình với Hà Minh Châu, huống chi đứng ở góc độ của mình thì cô cũng không có lập trường sống chung hòa thuận với Hà Minh Châu được. Nhưng hôm nay chuyện đã đi đếntình trạng này, Thu Tử Thiện rất khó nói không có trách nhiệm của cô trong đó.
Lạc Ngạn đột nhiên ngăn lại bàn tay cô đè lên mắt, giọng kiên định lại