Anh họ Bách? Thu Tử Thiện nhìn chằm chằm người đàn ông khí chất ôn hòa trước mặt, mặc dù hắn tướng mạo bình thường nhưng trên người lại kèm theo một cỗ phong cách dịu dàng. Cô thật không thể tin được người như vậy sẽ có liên hệ với hắc đạo, hơn nữa còn có vị trí cao như vậy.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, nói: Tôi là Bách Thần.
Thu Tử Thiện không nói gì, qua hồi lâu mới cười khe khẽ.
Cô nói: Bách tiên sinh, anh nói dối mà cũng không thèm biện đầy đủ, anh muốn tôi tin tưởng anh thế nào đây?
Biểu cảm vân đạm khong khinh trên mặt Bách Thần biến đổi, ánh mắt hắn hơi sắc bén nhìn Thu Tử Thiện. Thu Tử Thiện cũng không sợ hãi, chỉ tiếp tục nói: Anh nói là anh mượn thuyền bác Lạc, lại tự xưng rằng mình và bác Lạc có quan hệ tốt, như vậy theo lý thuyết các người dù không phải đồng bạn hợp tác thì Lạc Ngạn cũng sẽ không đối với anh như vậy.
Huống chi anh nói có một nhóm người mang súng lên thuyền đoạt đồ của các anh, nếu nhóm hàng đó đã bị đám người kia đoạt, sao anh lại còn bảo tôi giao ra nhóm hàng này, chẳng lẽ anh lại cho rằng bác Lạc và đám giặc cướp này có quan hệ sao?
Thêm một sơ hở rất lớn trong lời nói của anh đó chính là anh nói mình chính mắt nhìn thấy giặc cướp nổ súng giết chết bác Lạc, cái này há chẳng phải là quá tự mâu thuẫn rồi sao. Nếu quả thật là bác Lạc chỉ điểm đám giặc cướp này, chẳng lẽ những người này sẽ tự tay giết chết người bên mình hay sao?
Nếu là người bình thường nghe được đoạn chân tướng như vậy, chỉ sợ cũng sẽ tìm ra đám sát thủ phía sau màn. Đáng tiếc, Bách Thần quá mức tự phụ, trước khi hắn bịa đặt lại quên ngó nhìn coi có chỗ nào sơ hở hay không.
Biết được là người nhà họ Bách bắt cóc mình, cô ngược lại buông lỏng không ít. Nếu nhà họ Bách bởi vì Lạc Ngạn mà bắt trói mình tới đây, như vậy nói rõ Lạc Ngạn gần đây thật sự mang đến cho bọn họ không ít phiền toái.
Như vậy Lạc Ngạn cũng có thể sẽ đoán được ai là kẻ đã bắt cóc cô.
Thu Tử Thiện không có ý định sẽ tiếp tục nói chuyện với Bách Thần, hiển nhiên người đàn ông này hiểu rõ bối cảnh của cô, cố gắng dùng phương thức đàm phán để giải quyết vấn đề này.
Nhưng Thu Tử Thiện lại khám phá ra được chỗ sơ hở trong lời nói của hắn, để cho hắn bỗng chốc rơi vào thế bị động. Huống chi, không phải vấn đề nào cũng có thể thông qua đàm phán để giải quyết, dính đến sống chết thì dù là một người mềm yếu cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Cô không khỏi nghĩ tới Lạc Ngạn, những ngày qua anh đang vội vàng làm những chuyện này sao?
Báo thù, cái từ này đối với bất kì ai cũng quá mức nặng nề.
Xem ra cô Thu không có ý định nói chuyện với tôi nữa, sắc mặt Bách Thần âm trầm nhìn Thu Tử Thiện đang im lặng.
Còn Thu Tử Thiện thì ngay cả ánh mắt cũng không tiếp tục để lại cho hắn.
Cục cảnh sát ghi chép sự việc xong liền phái người đưa Thang Kiều trở về. Lần bắt cóc này không có bất kỳ đầu mối gì, rốt cuộc là trả thù hay là bắt cóc tống tiền. Cho nên cảnh sát chỉ có thể tiến về phía đại trạch Thu gia, cài đặt trang bị truy tung trên điện thoại.
Sau khi tất cả đều thỏa đáng, Thu Tử Hàn cùng với Thang Kiều ngồi trên ghế sofa, một tay cậu ôm bả vai Thang Kiều, ánh mắt cũng vô cùng hoảng hốt.
Cậu không nghĩ tới Thu Tử Thiện sẽ xảy ra chuyện, chuyện bắt cóc này hình như chỉ có trong phim xã hội đen Hongkong mới có thể có, nhưng bây giờ chuyện này lại thật sự xảy ra người nhà cậu.
Truyện chỉ được post duy nhất tại d%d%l^q*d, xin đừng mang truyện đi đâu khác.
Chỉ an vị được một lát cậu rốt cuộc chịu đựng không nổi quát lên với nhân viên của cục công an đang ngồi đối diện: Chẳng lẽ bây giờ việc các người có thể làm chỉ là chờ đợi thôi sao? Vì sao các người còn không tăng thêm người đi tìm chị tôi?
Hai cảnh sát mặc thường phục hai mặt nhìn nhau, một người trong đó nói: Cậu Thu, cục cảnh sát đối với chuyện bắt cóc lần này vô cùng xem trọng, ngay cả Cục trưởng của chúng tôi cũng tự mình hỏi tới. Hiện thời chúng tôi cũng đã phái người đi tìm tung tích khắp nơi, mong mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
Thu Tử Hàn thấy nghe thấy cũng chỉ là lấy lời tốt đẹp qua loa thì tức giận xanh mét sắc mặt, nhưng lời muốn nói cũng không có biện pháp nói ra miệng.
Khi hai người đang bế tắc nhìn nhau, đột nhiên cánh cổng sắt bị mở ra, Thu Tử Hàn từ cửa sổ nhìn sang thì thấy một chiếc việt dã màu đậm đang chạy vào.
Đợi một hồi mới nghe thấy tiếng chuông cửa, Tiểu Hà chạy qua mở cửa thì nhìn thấy có hai nam một nữ đang đứng ngoài cửa.
Các người là? Thu Tử Hàn nhìn ba người khí thế hung hăng đi vào, sắc mặt không tốt hỏi. Từ khi nào cửa chính Thu gia bọn họ ai cũng có thể xông vào?
Xin chào, chúng tôi ở Phòng hình sự Công an thành phố, tôi là Tiền Nhất Phàm, nói xong Tiền Nhất Phàm liền lấy thẻ ra.
Mấy cảnh sát ngồi trên ghế sa lon cũng vội vàng đứng lên, mấy người đều có chút giật mình. Một vụ án bắt cóc mà động đến tận Sở Công an?
Đội trưởng Tiền, xin chào, tôi là Vương Chính, Vương Chính vội vàng đứng ra chào hỏi Tiền Nhất Phàm.
Sau khi chào hỏi Tiền Nhất Phàm liền nhìn chằm chằm Thang Kiều nói: Bà Thu, tôi hoài nghi vụ án này có liên quan đến vụ án tôi đang điều tra, cho nên hi vọng bà có thể phối hợp với hành động của chúng tôi.
Thang Kiều lúc này đang hoang mang, vừa nghe bên Sở công an tới tự nhiên không dám chậm trễ. Bà nói: Ngài cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định phối hợp.
Tiền Nhất Phàm biểu lộ nụ cười, hắn nói: Tôi hi vọng có thể đi vào gian phòng cô Thu xem một chút, hi vọng có thể tìm được một ít đầu mối hữu dụng.
Thang Kiều do dự một chút, bà biết Thu Tử Thiện vô cùng chán ghét người xa lạ vào phòng mình, nhưng vừa nghĩ tới con gái lúc này cũng sống chết chưa biết, nhất thời cũng không kịp nghĩ nhiều.
Bà vừa muốn mở miệng, chợt nghe Thu Tử Hàn một bên nói: Anh muốn lục soát phòng chị tôi, vậy xin hỏi anh có lệnh tra soát không?
Tiền Nhất Phàm tâm chợt động, không thể không nói hắn lần này tới đây quả thật có chút ý tứ thừa dịp cháy nhà hôi của, hắn vẫn không tìm được chứng cớ chứng minh Lạc Thiên Tề có liên quan đến vụ án buôn lậu kia. Vì phát sinh sự việc nổ tung du thuyền đó, các phần tử buôn lậu nhất thời cũng ẩn núp, trong tay hắn thật sự không có đầu mối nào cả. Nhiều ngày như vậy một chút tiến triển cũng không có.
Hắn luôn nghĩ nếu như Lạc Thiên Tề thật tham dự buôn lậu án, như vậy người thân của ông ta hiển nhiên đều có thể biết rõ tình hình. Trong đó đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là mẹ con Lạc Ngạn và Hứa Lan, nhưng hắn đã điều tra Hứa Lan và Lạc Ngạn, bọn họ quá bình thường.
Huống chi Lạc Ngạn cùng Lạc Thiên Tề cũng không giống nhau, nếu như nói Lạc Thiên Tề tham dự buôn lậu có thể là bởi vì bản thân ở trong tập đoàn không được trọng dụng, vậy thì Lạc Ngạn càng sẽ không có lí do gì để làm. Anh ta tốt nghiệp ở một trường đại học danh giá của nước ngoài, vừa về nước liền tiến vào Hoàn Á, hơn nữa rất được trọng dụng. Nếu như không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, chỉ sợ Hoàn Á về sau sẽ do anh ta thừa kế.
Về phần Hứa Lan, bà hoàn toàn chỉ là quý phu nhân Hào Môn, trong ngày thường trừ xuất đầu hoạt động từ thiện ở ngoài, cũng không tham dự nghiệp vụ công ty.
Đều nói tra án chú ý chứng cớ, nhưng có lúc trực giác của một cảnh sát ưu tú cũng cực kỳ quan trọng. Tựa như phân nửa người dưới tay hắn đều cho rằng Lạc Thiên Tề là vô tội, nhưng Tiền Nhất Phàm luôn cảm thấy vị Lạc tiên sinh được xưng là đệ nhất hoàn khố Vân Đô cũng không hề đơn giản như vậy.
Cậu Thu, cậu nên biết trong mọt vụ án bắt cóc thì thời gian là vàng bạc, cảnh sát nắm được một đầu mối trong tay chính là có thêm một cơ hội giải cứu con tin, nói xong, hắn lại ra vẻ nghiêm túc nói: Hậu quả của vụ án bắt cóc cậu có nghĩ qua không?
Tuy Thu Tử Hàn biểu hiện cứng rắn, nhưng một khi dính đến sự an toàn của Thu Tử Thiện thì cậu liền không thể không lui bước.
Cậu chỉ nói: Các người muốn lên xem xét cũng được, nhưng phải đi cùng với tôi, hơn nữa bất kỳ vật gì bên trong các người cũng không thể lấy đi.
Phòng của Thu Tử Thiện là kiểu điển hình của phòng con gái, cả căn phòng lắp đặt thiết bị trang nhã ấm áp, bên tay phải vách tường ngay cửa bày biện đủ loại trang sức nhỏ xinh, bên tay trái là phòng thay quần áo.
Tiền Nhất Phàm cẩn thận nhìn đồ trong phòng, cô gái duy nhất đi cùng hắn đi vào sau khi nhìn thấy bày bố của gian phòng thì trên mặt rõ ràng sợ hãi than vãn cùng hâm mộ. Cô ta bước tới gần bàn trang điểm của Thu Tử Thiện, thấy trên mặt bàn bày biện các chai lớn lớn nhỏ nhỏ tinh xảo, cô ta cũng không để ý nhiều, lúc vừa muốn quay đầu lại bị một vật nhỏ màu xanh lá cây nằm cạnh chiếc gương hấp dẫn ánh mắt.
Không thể không nói, viên Phật Đầu này tuy nhỏ hơn những đồ trang sức tinh xảo khác nhưng vẫn tản ra sự sáng rỡ mê người.
Tiểu Mạn càng xem lại càng thấy Phật Đầu quen thuộc, vì vậy cô ta nhanh chóng kêu Tiền Nhất Phàm tới. Tiền Nhất Phàm cầm Phật Đầu cầm, bắt đầu tỉ mỉ quan sát từ gương mặt tượng.
Qua một lúc những người khác cũng bị hấp dẫn vây lại, hắn mới nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm tới một tấm hình, thở dài thật sâu một cái hỏi: Các cậu nói xem vật này có phải giống như đúc Phật Đầu trên tấm hình này không?
Đại Tráng và Tiểu Mạn cũng nhìn chằm chằm bức hình, các điêu khắc và khuôn mặt Phật Đầu thật sự giống nhau như đúc.
Miến Điện được gọi là Quốc gia Phật giáo, từ cổ đại mãi cho đến hiện đại đều có toàn dân tin Phật, vị Phật Đầu này được xưng là tượng quốc bảo Thích Ca Mâu Ni của Miến Miến, tương truyền Phật Đầu này được chế tạo vào thế kỉ 11 khi Phật giáo đang trong thời kỳ toàn thịnh, lúc ấy Phật tử vì Phật tổ chế luyện một bức tượng bán thân. Tiền Nhất Phàm nhìn chằm chằm tấm hình trên điện thoại nói.
Vậy loại vật này đã có một ngàn năm lịch sử? Đại Tráng kinh hô, dù là đồ trên trăm năm lịch sử hắn cũng không có. Cho dù có, hắn cũng sẽ cung kính mà thờ phụng, làm sao sẽ giống như vị Thu tiểu thư này, đồ vật quan trọng như vậy lại tùy tiện bày trên bàn trang điểm.
Thu Tử Hàn ở bên nghe vậy vốn là trong lòng cũng giật mình, nhưng giật mình xong cậu lại không khỏi bắt đầu lo lắng, tượng Phật Đầu này lúc trước cậu chưa từng thấy qua, có thể thấy được vật này nhất định không phải đồ Thu gia. Hơn nữa lai lịch lại lớn như thế, ngay cả Thu Tử Hàn cũng ngửi ra trong đó có chỗ không rõ ràng.
Không có, cái này không phải, Tiền Nhất Phàm lắc đầu một cái.
Đại Tráng kinh ngạc nhìn chằm chằm Phật Đầu, tuy rằng hắn không có nghiên cứu về phẩm chất Phỉ Thúy nhưng nhìn loại màu xanh lá không có một tia tạp chất này, còn mơ hồ lộ ra ánh sáng, thấy thế nào cũng là hàng Thượng Phẩm.
Tiểu Mạn bật cười một tiếng: Thủ lĩnh không phải đã nói, bức tượng Phật Đầu Phật Tổ là tượng bán thân, nếu là bán thân thì cũng sẽ không nhỏ, anh gặp qua người nào đầu nhỏ như vậy chưa?
Tiền Nhất Phàm không muốn nghe bọn họ cãi vả, quay đầu nhìn Thu Tử Hàn hỏi Cậu Thu, cậu có biết viên Phật Đầu này là ai đưa cho cô Thu không?
Thu Tử Hàn liếc mắt nhìn viên Phật Đầu Phỉ Thúy trong tay hắn, định thần sau lắc đầu nói: Thật xin lỗi, tôi cũng không biết rõ.
Cậu Thu, tôi khuyên cậu nếu biết được điều gì thì cứ nói hết với tôi, nếu như tôi không hoài nghi sai, viên Phật Đầu này vô cùng có khả năng cùng chuyện Thu tiểu thư bị bắt cóc có liên quan, Tiền Nhất Phàm thấy Thu Tử Hàn cũng chỉ là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, liền lấy ra công phu một gạt hai lừa.
Nhưng Thu Tử Hàn ở công ty rèn luyện lâu như vậy, buôn bán đàm phán cũng đã biết không ít, tự nhiên sẽ nhìn ra tâm tư Tiền Nhất Phàm, cậu vẫn kiên trì lắc đầu nói: Tôi thật sự không biết. Dù sao bạn bè của chị tôi không phải ai tôi cũng biết hết được, viên Phật Đầu này cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, sự hiểu biết của tôi về nó chắc còn thua anh.
Thu Tử Hàn khách khí lại kiên định nói ra khiến Đại Tráng cùng Tiểu Mạn sau lưng đều trố mắt nhìn nhau.
Sau khi bọn họ ra khỏi cửa chính Thu gia, vừa bước lên xe Đại Tráng liền oán trách: Những người có tiền này sao cứ dầu muối không vào như vậy, chị ruột của mình bị bắt cóc mà một chút ý tứ cũng không biểu hiện ra ngoài?
Tiểu Mạn ngồi xuống vừa thắt dây an toàn vừa nói: Nói không chừng cậu ta ước gì chị mình không trở về đấy, anh không biết người chị này của cậu ta có bao nhiêu lợi hại đâu. Lúc trước trên báo viết về việc Thu gia tranh đoạt tài sản, đều là do Thu Tử Thiện làm ra cả.
Cô nói nghe cứ như đúng rồi, Đại Tráng khinh bỉ cô ta.
Tiểu Mạn lập tức phản bác: Còn phải nghĩ sao, mười tám tuổi đã dám ra tay tranh đoạt tài sản với cha ruột, thứ người như thế sẽ là người đơn giản sao? Nói không chừng người em trai này liền ước gì chị ruột của mình đừng bao giờ quay trở lại đấy, đến lúc đó tất cả đều thuộc về cậu ta.
Tiền Nhất Phàm vừa lái xe vừa nghe bọn họ lời qua tiếng lại, nhất thời có chút phiền não quát lớn: Bớt tranh cãi lại tí đi.
--- ------ -----
Trong phòng không có đồng hồ, mà đồng hồ và điện thoại trên người cái gì cũng bị tịch thu. Cộng thêm không biết mình hôn mê bao lâu, dù là muốn đoán bây giờ là lúc nào cũng không có khả năng.
Trong phòng có một chiếc giường lớn, nhưng cô cũng không dám ngủ trên cái giường kia. Cô tình nguyện ngồi chờ vô ích như vậy.
Cô không biết Bách Thần có phải đang ngồi ở một chỗ nào đó giám thị hay không, cũng không biết Lạc Ngạn rốt cuộc có đoán được là ai bắt cóc cô không. Bây giờ điều cô có thể làm duy nhất chính là chờ đợi.
Bách Thần cầm máy tính đưa sang cho Lạc Ngạn, cười khẽ một tiếng: Mặc dù phương thức tôi mời Thu tiểu thư về có chút thô lỗ, nhưng nhìn Thu tiểu thư ngược lại rất khí định thần nhàn đấy. Không hổ là người A Ngạn cậu thích.
Lạc Ngạn không nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh nhìn hình ảnh trong máy tính, chỉ thấy Thu Tử Thiện cúi thấp đầu ngồi trên ghế sofa, an tĩnh mà văn nhã, nếu là người ngoài xem tuyệt đối sẽ không tin tưởng cô đang bị nhốt.
Lạc Ngạn rất biết che giấu nhưng đôi tay nắm chặt lúc này vẫn hơi tiết lộ tâm tư của anh. Thiện Thiện của anh, từ nhỏ đến lớn được nâng lòng bàn tay, bây giờ bởi vì anh liên lụy mà bị bắt cóc. Anh vẫn tuyên bố sẽ bảo vệ tốt cho cô, nhưng người mang tổn thương nặng nề cho cô lại chính là mình.
Bởi vì A Ngạn cậu, nên tôi đối với cô ấy vẫn rất lễ ngộ, nhưng nếu như cuộc nói chuyện giữa chúng ta không vui vẻ, vậy chỉ sợ đến lúc đó tôi sẽ không kiên nhẫn khách khí như vậy đối với Thu tiểu thư nữa đâu, Bách Thần trước mặt Lạc Ngạn lại không hề che giấu lệ khí trong tính cách mình.
Người Bách gia đại khái trong thiên tính đều mang theo lệ khí, từ khi Bách Thất Gia dùng 19 đao chém chết kẻ thù, đến thủ đoạn tàn nhẫn mà con trai trưởng Bách Hạo dùng để hành hạ phản đồ đến chết, ngay cả người trí thức phong độ nhất Bách gia là Bách Thần cũng không tránh khỏi.
Là cậu giết chết ba tôi? Lạc Ngạn nhìn ánh mắt hắn, cứng rắn hỏi.
Bách Thần không trả lời thẳng, chỉ nói: Chú Lạc đã đi rồi, chắc cậu không hi vọng lại đưa đi một người nữa chứ.
Nếu cậu dám động một đầu ngón tay của cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến 12 người nhà cậu chôn cùng, Lạc Ngạn mắt phiếm hồng, lời nói ra khỏi miệng tràn đầy sát khí.
Bách Thần có vẻ không để ý lắm, ngược lại cười ha ha mấy tiếng: Đã thật lâu không người nào dám nói chuyện như vậy với Bách gia chúng tôi rồi, chẳng qua tôi tin cậu quả thật không phải nói giỡn, tựa như cậu biết tôi nói được sẽ làm được vậy.
Tôi muốn cậu cùng tôi tìm ra được món hàng kìa, Bách Thần ánh mắt kiên định nhìn anh: Chuyện cho tới bây giờ, có lẽ cậu cũng đoán được mà.
Tôi sớm biết lí do thoái thác ban đầu không lừa gạt được cậu, nhưng có một việc tôi thật sự không lừa cậu, đêm đó quả thật có người mang súng tới cướp hàng của chúng tôi.
Nếu như không liên quan thì chú Lạc đã không cho chúng tôi mượn thuyền. Nói tới chỗ này, Bách Thần hình như nghĩ đến cái gì, cười khe khẽ một tiếng.
Không sai, chú Lạc là đối tác của ba tôi, đường buôn lậu này ông ấy cũng có phần.
Khi câu này được Bách Thần chính miệng nói ra thì đầu óc Lạc Ngạn chỉ còn lại trống rỗng, không còn gì khác cả.
Anh không nghĩ tới ba mình lại là người như vậy, anh thật sự chưa bao giờ nghĩ tới.