Không khí trong nhà họ Thu lúc này thực xấu hổ, trong bữa cơm chiều ông cụ Thu chỉ luôn im lặng không lên tiếng nhìn mọi người, trong đôi mắt đục ngầu nhìn không ra cảm xúc.
Ông cụ chỉ đơn giản hỏi thăm tình hình thi cử của Thu Tử Hàn, dĩ nhiên chỉ hỏi thăm tình huống cuộc thi của cậu mà thôi?
Nhưng lại làm như không thấy vết thương chình ình trên trán Hà Minh Châu, cũng hoàn toàn thờ ơ với sự tức giận rõ ràng trên mặt Thu Vĩ Toàn.
Còn Thu Tử Thiện lại cảm thấy bữa ăn này vô cùng ngon, đặc biệt khi cô bắt gặp ánh mắt ai oán của Hà Minh Châu khi ả nhìn bố mình, cô lại càng cảm thấy khẩu vị của mình tốt hơn.
Đợi sau khi cơm nước xong, ông cụ muốn đi dạo cho tiêu cơm. Thu Tử Thiện liền nhanh chóng đứng lên, đỡ lấy cánh tay ông cụ cười nói: Ông nội, cháu phát hiện gần đây bản thân hình như béo lên không ít, không bằng ông cho cháu theo tản bộ chung với.
Hà Minh Châu đứng ở đối diện đang định bước qua thấy vậy thì sắc mặt hơi đổi, từ trước đến nay chỉ có ả chủ động thỉnh cầu bồi ông cụ tản bộ, đương nhiên trong mười lần thì ông cụ cũng sẽ đồng ý một hai lần. Tuy rằng ông cụ luôn nói mấy cô gái còn trẻ không cần phải bồi mấy người già như ông cụ, nhưng Hà Minh Châu hiểu được, là do tận táy lòng ông cụ không chịu thừa nhận mình.
Mà bây giờ ả bị Thu Tử Thiện đánh thành như vậy nhưng ông cụ một câu cũng không nói. Sau khi bố đưa ả đi viện trở về liền bị ông cụ kêu vào thư phòng, sau khi đi ra thì liền hứa sẽ bắt Thu Tử Thiện nói lời xin lỗi ả, nhưng giờ lại chẳng ai thèm đề cập đến.
Ả nắm chặt chiếc đũa trong tay, trong lòng phẫn hận xoắn xít lại giống như dây leo bị dính chất độc, đang cắm rễ nẩy mầm. Dựa vào cái gì mà cùng là cháu gái nhà họ Thu, ả lại không có được những đãi ngộ như Thu Tử Thiện, thậm chí ngay cả khi bị người ta đánh cho bị thương cũng phải nén giận. Ả không cam lòng, rất không cam lòng.
Ông cụ Thu thấy khó có lúc được cháu gái điêu ngoa săn sóc như vậy, lập tức vỗ tay cô hỏi: Không phải lại nhõng nhẽo đòi gì đó từ ông nội đấy chứ?
Thu Tử Thiện trong lòng ám hẳn, lập tức lắc lắc cánh tay ông cụ làm nũng nói: Ông nội, ông cảm thấy cháu là cái loại người này sao?
Đúng, có điều người nói những lời này là Thu Tử Hàn, cậu dùng một loại ánh mắt 'Khẳng định không có chuyện tốt' nhìn về phía Thu Tử Thiện.
Đợi sau khi ông cụ và Thu Tử Thiện đi dạo tới vòng thứ bảy, ông cụ mới chậm rãi nói: Thiện Thiện, như thế nào, còn không nói?
Thu Tử Thiện biết ông cụ đã sớm chờ mình mở miệng, vì thế cũng không từ chối, đầu tiên là lấy lòng nói: Ông nội, ông quả thật là liệu sự như thần.
Ông cụ Thu chỉ cười cười không có tiếp lời, Thu Tử Thiện liền lập tức lắc lắc cánh tay ông cụ làm nũng. Có điều đối với cấp bậc lão hồ ly như ông cụ đây, cứ lòng vòng thì chỉ tổ tốn thời gian, chẳng bằng cứ ăn ngay nói thật.
Ông nội, người cảm thấy cháu và Thu Tử Hàn thế nào? Thu Tử Thiện quyết định nói thẳng.
Ông cụ híp mắt nhìn thoáng qua cháu gái của mình, phát hiện con nhóc này đang rất nghiêm túc.
Vì thế qua sau một lúc lâu ông cụ mới chậm rãi mở miệng, nhưng câu trả lời lại không hề chậm rãi: Cháu điêu ngoa tùy hứng, làm việc xúc động, Tử Hàn thì kiêu căng bướng bỉnh làm việc không để ý hậu quả.
Thu Tử Thiện nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, thì ra từ kiếp trước đến kiếp này ở trong lòng ông cụ hình tượng của cô và Thu Tử Hàn tử lại tệ như vậy.
Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến, cho dù ở kiếp trước dù Hà Minh Châu biểu hiện ưu tú như vậy, nhưng ông cụ vẫn gần như đem phần lớn di sản để lại cho chị em bọn họ. Thật ra ông cụ rất thương yêu bọn họ, là bản thân bọn họ rất vô dụng thôi.
Nghĩ đến đây Thu Tử Thiện chỉ cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt, nhưng cô nhanh chóng ném sự đa sầu đa cảm trong lòng đi, mấy ngày nay thật đúng là giống như các bậc làm cha làm mẹ, rất dễ dàng bị kích động.
Thu Tử Thiện có phần không thể tin được lại tiếp tục hỏi: Ngay cả một ưu điểm cũng không có ạ?
Lúc này ông cụ mới lại mở miệng: Bản tính vẫn còn chưa hư hỏng, đều là những đứa bé ngoan.
Đứa bé ngoan? Đứa bé ngoan! ! ! ! !
Thì ra bản thân chỉ có mỗi cái ưu điểm này.
Vậy ông ơi, ông cảm thấy bọn cháu còn có thể thay đổi không? Thu Tử Thiện mím môi thật cẩn thận lại kiên định hỏi.
Một câu này, cô đã suy nghĩ lâu lắm, ngày cô sống lại đã muốn nói cho mọi người biết, cô muốn thay đổi khác hoàn toàn cuộc sống trước khi sống lại. Cô không muốn làm cái người gọi là Thu Tử Thiện ngu xuẩn trước kia, cô muốn bước vào Trung Vực, cô muốn bảo vệ gia tộc của mình.
Nhưng chỉ có ở trước mặt ông cụ, cô mới dám nói ra những lời này, bởi vì chỉ có ở trước mặt một người lão luyện và cơ trí như công cụ, cô tin tưởng ông cụ sẽ bao dung chính mình hơn bất kì kẻ nào.
Ông cụ Thu đánh giá cháu gái mình một hồi, cô còn chưa đầy mười tám tuổi, chỉ vừa thi đại học xong. Lúc trước trong ba năm trung học, cô không hề an phận lấy một ngày. Cô nhận hết sủng ái, tuy rằng ông cụ cũng từng bất mãn với hành vi của cháu gái, nhưng chung quy vẫn suy nghĩ bởi vì cô bé được nuông chiều mà lớn lên, cho nên đối với hành vi cử chỉ và lời nói của cô vẫn không hạn chế.
Nhưng hiện tại đứa nhỏ này lại hỏi ông, ông có tin tưởng cô sẽ thay đổi không?
Ông nội, cháu biết những gì cháu đã làm trong quá khứ đều khiến cho ông và mẹ rất thất vọng. Nhưng cháu muốn nói cho ông biết rằng mỗi người đều sẽ lớn lên. Cháu cũng muốn lớn lên, không muốn làm một đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng nữa, cháu muốn trở thành người mà ông nội có thể kiêu ngạo vì cháu.
Lần này ông cụ Thu quả thật bị kinh sợ, cùng lắm ông chỉ đi Bắc Kinh có một tháng, vậy mà đứa nhỏ này liền chuyển biến đến như thế. Ông cụ nhìn vào ánh mắt kiên định của cô, ông cụ đã từng trải nhiều lắm, cũng quan sát rất nhiều nên ánh mắt đương nhiên có thể phân rõ ai đang nói thật ai đang nói dôi.
Cuối cùng biểu tình nghiêm túc của ông cụ trở nên nhu hòa, bởi vì ông thấy được sự kiên định và chân thành trong đôi mắt cô.
Vậy cháu và Tử Hàn muốn làm thế nào để thay đổi?
--- ------ ------ ------
Thu Tử Thiện, chị thật quá đáng, chị cho rằng chị là ai hả? Chị có bệnh thì chị tự đi mà uống thuốc, sao chị có thể kêu ông nội khóa hết thẻ tín dụng của tôi hả, chị có biết hôm nay tôi có bao nhiêu mất mặt không?
Buổi tối lúc chín giờ, cho tới bây giờ là lần đầu tiên Thu Tử Hàn đi chơi về sớm như vậy, và điều đầu tiên làm là chui vào phòng Thu Tử Thiện.
Ngay cả cửa phòng cũng chưa khóa đã bắt đầu hướng về phía Thu Tử Thiện rống to.
Thu Tử Thiện đang ngồi trước bàn đọc sách, nghe vậy chỉ hờ hững xoay người lại, khẽ cười nói: Chị đã sớm nói với em rồi, trăm ngàn lần đừng đi chơi, bằng không em sẽ hối hận.
Thói quen mạnh mẽ vang dội của ông cụ Thu quả nhiên vẫn không thay đổi, tối hôm qua Thu Tử Thiện vừa bàn bạc với ông cụ chính sách thay đổi em trai quần là áo lượt, hôm nay ông cụ liền đem khóa tất cả thể tín dụng mà cậu đang sở hữu.
Thu Tử Thiện đương nhiên biết những người như bọn cô xưa nay không thích mang theo nhiều tiền mặt trên người, đi chơi đều là quẹt thẻ tính tiền. Mà Thu Tử Hàn chính là một sinh vật đơn bào, làm sao có thể nghĩ đến chuyện tàng trữ thêm một quỹ tiền mặt kia chứ.
Cho nên lúc buổi trưa cô còn cố ý nhắc nhở cậu, thiện ý 'Nhắc nhở' cậu trăm ngàn lần đừng có đi chơi nữa.
Nhưng không nghe, không chịu nghe lời của chị, cho chịu thiệt ngay trước mắt thì ráng mà chịu.
Thu Tử Thiện mặc bộ quần áo ở nhà, cô đi đến trước mặt Thu Tử Hàn, đưa tay vén một ít tóc rũ xuống trán cậu, khiến cậu chán ghét lui ra phía sau một bước.
Nói chuyện đàng hoàng, đừng có động tay động chân với tôi.
Thu Tử Thiện cũng không buồn bực, chỉ ôn nhu hỏi: Này tiểu gia, xin hỏi trước lúc ngài ra cửa đã xịt lên người bao nhiêu nước hoa vậy, không phải đổ hết cả chai lên chứ? Thật đúng là hương bay xa mười dặm đấy.
Khuôn mặt Thu Tử Hàn liền ửng hồng, tuy rằng bọn họ đều có xịt chút nước hoa lên người, nhưng dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc, chung quy vẫn cảm thấy việc này không quá đàn ông. Bình thường không có người vạch trần còn tốt, giờ bị Thu Tử Thiện nói như vậy khiến cậu rất ngượng ngùng.
Nhưng ngay lúc cậu vừa dâng lên chút ngượng ngùng thì vội đè xuống, gân cổ quát lên: Thu Tử Thiện, chị đừng có đánh trống lãng với ông đây, chị nói mau rốt cuộc là chị và ông nội đã thương thảo những gì. Dựa vào cái gì mà khóa hết thẻ tín dụng của tôi, hôm nay vốn tôi phải mời khách.
Vừa nhớ đến mấy cái thẻ cậu đem theo không có cái nào cà được, thấy sự nghi hoặc trong mắt của tên quản lí, còn có biểu tình cười như không cười của các khách khác là Thu Tử Hàn liền ước gì có thể đưa tay ra đánh người.
A, một giọng nam thật dài vang vọng bên tai, ở trong phòng thật lâu không có tiêu tán.
Thu Tử Thiện ban đầu còn cười ôn hòa, nhưng sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, hai tay đột nhiên ấn bờ vai của cậu, dùng sức ép xuống, đầu gối lại đồng thời hướng lên trên. Cô thật sự thực không nghĩ tới, gần đây cô bỗng trở nên bạo lực vô cùng.
Sau đó, Thu Tử Hàn liền ôm bụng mình lăn lộn tại chỗ, cậu có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị hỏng rồi, đứa con gái này từ khi nào thì biến thành lợi hại như vậy, chết tiệt.
Cuối cùng cậu vẫn không tự giác mắng ra tiếng, Thu Tử Thiện lạnh lùng nói: Nhắc nhở cậu một chút, ông nội của chúng ta ở ngay tại cách vách, nếu sau này cậu còn dám nói chuyện với tôi kiểu không lớn không nhỏ như vậy, tôi sẽ cho cậu biết thế nào mới gọi là chị.
Còn có, hiện tại tôi chính thức báo cho cậu biết, từ hôm nay trở đi, tất cả các thẻ tín dụng cậu mà đang cầm đều bị khóa lại, còn mấy chiếc xe thể thao của cậu chắc hiện giờ đã bị đem ra thị trường bán rồi. Trong nhà sẽ không có ai cho cậu một xu, đương nhiên nếu cậu muốn dùng tiền cũng có thể, tự mình đi mà kiếm.
Thu Tử Hàn giống như bị sét đánh cho ngu người tại chỗ, ba năm trung học cũng có lúc bố tức giận đến mức khóa thẻ tín dụng của cậu, nhưng mỗi lần như vậy thì mẹ chỉ cần lên tiếng cầu tình là mọi chuyện lại ổn.
Nhưng bây giờ cậu nhìn bộ dáng Thu Tử Thiện như vậy, trong lòng cậu cũng hiểu rõ cô nàng này không nói đùa.
Dựa vào cái gì? Chị dựa vào cái gì mà làm như vậy, tôi muốn đi tìm ông nội. Chị đừng tưởng rằng chị ở trước mặt ông nội giả trang ngoan hiền là hay lắm, tôi nói cho chị biết, chị cũng không tốt hơn tôi là bao đâu. Thu Tử Hàn tức giận đến mức bắt đầu công kích Thu Tử Thiện.
Nhưng Thu Tử Thiện không hề có chút dấu hiệu tức giận, ngược lại biểu tình lạnh lẽo trên mặt biến mất, lơ đãng nói: Em cũng đừng có oán giận như vậy nữa, bởi vì chị cũng giống như em, tất cả thẻ tín dụng trong tay đều bị khóa hết rồi. Trong nhà cũng sẽ không có ai cho chị một xu nào cả.
Thu Tử Hàn rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó giận dữ hỏi: Chị có đi tìm chết thì tự chết một mình đi, vì sao nhất định phải lôi kéo tôi, chị bảo về sau tôi phải sống làm sao?
Thu Tử Thiện hảo tâm an ủi cậu: Chúng ta đương nhiên sẽ không chết đói, trong nhà một ngày ba bữa đều đã cung cấp cho chúng ta, đương nhiên mấy yêu cầu vô lí gì đó đừng có đề cập đến, như vậy tất sẽ ổn.
Thuận tiện nhắc nhở em một câu, lần này ông nội hạ quyết tâm cải tạo em thật tốt, cho nên em đừng trông cậy vào việc vay tiền đám bạn xấu của em. Em cứ tưởng tượng thử xem bản thân em ba tháng thậm chí nửa năm cũng không có tiển trả cho bọn họ, như vậy lúc đó bọn họ nhìn em bằng ánh mắt gì.
Ở cái tuổi của mấy đứa mới lớn như này, sẽ sống chết vì sĩ diện, bình thường bên ngoài thì không ganh đua so sánh, nhưng ai có cái gì mới, ai mua xe thể thao mới, tất cả đều ngấm ngầm so sánh với nhau.
Hơn nữa bị người trong nhà khóa thẻ tín dụng, chắc hẳn Thu Tử Hàn không phải là người đầu tiên, Thu Tử Hàn còn nhớ lúc trước cậu cũng có chơi chung với một thằng bạn, bởi vì người đó bị người trong nhà khóa thẻ tín dụng cho nên hỏi mượn bạn mình mười vạn, hứa rằng một tháng sau trả. Nhưng hai tháng sau vẫn không thấy hoàn trả lại, tuy rằng mặt ngoài thì bạn bè không nói gì, nhưng rốt cuộc cũng không chịu cho người đó đi chơi chung nữa, mà lúc nhóm bạn tụ tập thì người đó chính là bị đem ra làm câu chuyện cười rôm rả.
Nghĩ đến đây, Thu Tử Hàn run lên một cái, có chết cậu cũng tuyệt đối không đi mượn tiền bạn.
Đúng rồi, chị muốn xem công việc làm thêm trong ba tháng hè, em có muốn xem thử hay không? Thu Tử Thiện cười cười hỏi cậu em trai vẫn còn đang đứng ngơ ngác.
Nghe lời này xong Thu Tử Hàn biểu cảm như đang nhìn thấy quái vật mà nhìn cô, sau đó cậu cắn răng nói: Đúng là người bị bệnh thần kinh.