Edit &beta: Hà Phương
Không đợi cô phản ứng lại thì Thang Kiều đột nhiên lung lay muốn ngã xuống.
Mẹ, mẹ không sao chứ? Cũng may Thu Tử Hàn phản ứng đúng lúc, nhanh chóng đỡ lấy Thang Kiều.
Thu Tử Thiện cũng sợ hãi nhanh chóng chạy tới chỗ hai người, sau đó hai chị em đỡ Thang Kiều đến sofa trong phòng khách ngồi xuống, Tiểu Hạ vốn đang sợ hãi trốn trong góc phòng cũng mau chóng chạy lại.
Chị nhanh đi lấy chút nước lại đây, Thu Tử Thiện lấy đệm dựa đặt phía sau lưng Thang Kiều, rồi phân phó Tiểu Hà.
Thu Vĩ Toàn vốn còn đang mang bộ dáng kiên định, nhưng hiện tại nhìn Thang Kiều bị ông ta làm cho tức muốn xỉu nên nhất thời cũng xấu hổ đứng ở nơi đó không nói gì.
Nhưng Hà Minh Châu cũng không muốn cho qua việc này dễ như vậy, bí mật cũng đã bật mí, về sau ả ở nhà họ Thu đã có bố mình chống lưng cho, vì vậy ả phải thừa dịp này xác định thân phận của mình.
Thế là ả cất giọng mềm nhẹ nói: Bố, hay là kêu bác sĩ Vương đến xem đi.
Vốn Thang Kiều đang tức đến không thở được, lúc này nàng đang ngồi ở trên sofa thở gấp từng ngụm, giọng nói của Hà Minh Châu tuy nhỏ nhưng cũng đủ để bà nghe thấy.
Bà miễn cưỡng mở mắt, chỉ vào Hà Minh Châu nói: Hà Minh Châu, cô muốn quang minh chính đại gọi bố sao? Có thể, nhưng phải đợi tôi chết đã.
Tính cách Thang Kiều luôn luôn tùy tiện, kết hôn với Thu Vĩ Toàn nhiều năm như vậy nhưng số lần hai người cãi nhau cũng rất ít. Bà không phải là người cố chấp, năm đó tuy rằng cũng không muốn chồng mình ôm một bé gái không rõ lai lịch về nuôi, nhưng cuối cùng cũng vẫn miễn cưỡng đồng ý .
Thu Tử Thiện biết khi bà thốt lên những lời này chứng tỏ bà vô cùng tức giận.
Dì ơi, con cũng là con gái của bố mà, dì không thể đối xử tàn nhẫn với con như vậy, dì không thể ích kỷ cướp đoạt quyền lợi được có bố của con như vậy. Hà Minh Châu nói xong đưa tay lên che mặt, trông có vẻ rất thống khổ.
Thu Vĩ Toàn cũng muốn nói chuyện nhưng ông ta thấy Thang Kiều tức giận như vậy thì cũng không dám lên tiếng. Nhưng ông ta cũng đã cam đoan vơi Tuyết Vân, nhất định để Minh Châu được nhận về nhà họ Thu. Vì vậy nhất thời trong lòng ông ta cũng là vạn phần rối rắm.
Thu Tử Thiện nhìn bộ dáng khó xử của Thu Vĩ Toàn thì chỉ muốn bật cười. Sao cô lại có một người bố như vậy kia chứ, tài cán thường thường không nói, ngay cả tính cách cũng bảo thủ, nghe và tin một bên, cũng chỉ khoái nghe người ta nịnh hót mình mà thôi.
Nhưng Thu Tử Thiện lúc này đây cũng không tính nhẫn, đối với người như thế, hoặc là nhẫn hoặc là ngoan độc.
Hà Minh Châu có thể nhẫn nhịn, ả đã nhịn hai mươi mốt năm, Thu Vĩ Toàn đều không nhận thức ả về. Còn cô không phải là bạch liên hoa, cũng làm không thể nhẫn nhịn như ả ta được, nếu đã như vậy liền ngoan độc đi.
Lúc Hà Minh Châu vừa định ngẩng đầu nhìn tình hình thì vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thu Tử Thiện, ả vừa định dời đi tầm mắt nhưng lại trông thấy Thu Tử Thiện hướng về phía ả mỉm cười.
Thu Tử Thiện đứng lên, chậm rãi đi tới gần ả, cô bình tĩnh hỏi: Hà Minh Châu, chị muốn làm như những gì chị nghĩ sao, thầm nghĩ quang minh chính đại kêu một tiếng bố sao?
Hà Minh Châu không nghĩ tới Thu Tử Thiện sẽ hỏi như vậy, có điều ả lại suy nghĩ, thân phận của mình đã xác định, hơn nữa bố lại cố ý muốn nhận thức mình về nhà họ Thu, Thang Kiều cho dù có mạnh mẽ cứng rắn cỡ nào cũng không làm gì được.
Xem ra Thu Tử Thiện này cũng không tính rất ngu dại, biết ả trở về nhà họ Thu là một xu thế tất yếu.
Vì thế ả nhu thuận liếc mắt nhìn Thu Vĩ Toàn, sau đó kiên định gật gật đầu nói: Đương nhiên, bố đối với chị mà nói chính là toàn bộ thế giới. Đây chính là tâm nguyện lớn nhất của chị từ nhỏ đến giờ.
Phải không? Thu Tử Thiện vẫn bình tĩnh như cũ, cô thản nhiên cười hỏi: Như vậy nếu tôi nói tôi đồng ý để chị về nhà họ Thu. . . .
Thu Tử Thiện, chị nói cái gì vậy? Thu Tử Hàn vẫn không lên tiếng nghe vậy lập tức rống lên, đối với cậu mà nói, hiện tại có đánh chết cậu thì cậu cũng đồng ý cho Hà Minh Châu tiến vào nhà họ Thu .
Em trước đừng nói gì cả, cứ nghe chị nói xong đi đã, Thu Tử Thiện quay đầu bảo cậu yên lặng.
Nếu tôi đồng ý để chị vào nhà họ Thu, với điều kiện chị phải ký kết hiệp ước, buông tha quyền thừa kế tài sản nhà họ Thu, chị nguyện ý không? Thu Tử Thiện nhẹ nhàng mà hỏi ra một câu hỏi không có lựa chọn.
Hà Minh Châu vốn đang đắc ý, lập tức trở nên kinh ngạc.
Dựa vào cái gì, ả tiến vào nhà họ Thu vì muốn có được thân phận Đại tiểu thư tôn quý cùng tài phú, dựa vào cái gì Thu Tử Thiện muốn ả buông tha cho này hết thảy?
Thu Tử Thiện nhìn biểu tình kinh ngạc của ả, bình tĩnh nói: Không phải chị nói được nhận bố là tâm nguyện lớn nhất của chị đời này sao? Như vậy vì tâm nguyện lớn nhất đời mình, buông tha vật chất, hẳn chị sẽ đồng ý phải không?
Sắc mặt Hà Minh Châu nhất thời trở nên khó coi.
Hà Minh Châu không nghĩ tới Thu Tử Thiện lại cùng ả chơi chữ, nhưng ả không có cách nào phản bác. Bởi vì ả chính mồm nói, nhận lại bố chính là tâm nguyện lớn nhất của ả, nếu ả nói không đồng ý, thì chính là nói trong cảm nhận của ả thì Thu Vĩ Toàn so ra kém tài phú nhà họ Thu.
Ả hiện tại là nói đúng cũng không được, không nói cũng không được.
Thu Tử