Xung quanh là một vùng tăm tối, trước mắt là một khoảng không gian đen kịt như không có điểm dừng, lúc này đây, bóng tối dường như đã hòa thành một thể, mà cô làm cách nào cũng không thể mở mắt ra được, cái duy nhất còn dư lại chỉ là giác quan có chút hỗn độn.
Hỗn độn? Có lẽ lần này cô chết thật rồi đúng không? Thu Tử Thiện nghĩ như vậy, lúc trước ngay cả khi cô sống không có ý nghĩa nhất cũng ráng tìm cách vượt qua đoạn thời gian đó, nhưng đó có lẽ cũng chỉ xuất phát từ bản năng sinh tồn của con người mà thôi. Khi cô rốt cuộc chuẩn bị chết ở bên ngoài sòng bạc Las Vegas thì cô chỉ còn lại một ý nghĩ, cuối cùng tất cả cũng kết thúc rồi.
Hết thảy thực sự kết thúc rồi.
Đầu Thu Tử Thiện đau như muốn nứt ra, cô vừa nâng mí mắt lên rồi lại lập tức nhắm mắt lại, sau đó mở mắt liền thấy có ánh sáng mãnh liệt khiến cô hơi khó chịu.
Nhưng khi ý thức của cô cũng dần dần hồi phục thì cũng cảm nhận được tiếng la hét, tiếng nhạc ầm ĩ truyền vào trong tai, trong đó còn kèm theo tiếng ráp mạnh mẽ.
Thu Tử Thiện cảm thấy rất khó hiểu, cho dù là địa ngục thì cũng không nên náo nhiệt như thế chứ?
Thiện Thiện, mau ngồi dậy, đừng giả chết nữa, đang lúc Thu Tử Thiện còn nhắm mắt lại để cảm thụ cái Địa ngục này thì cảm thấy có một thân thể mềm mại ấm áp đang sáp tới gần cô, áp vào mặt cô . .
Cậu có thể dời bộ ngực của cậu ra khỏi mặt mình không? Đè mình sắp ngạt thở rồi, Thu Tử Thiện vừa mở mắt liền nhìn thấy một ‘khoảng cách’ như vậy thì muốn ngất xỉu, tuy rằng vô số đàn ông đều nguyện ý để khoảng cách này ép cho thở không nổi, nhưng không có nghĩa là cô cũng nguyện ý chịu đựng diễm phúc như vậy.
Lúc này Thu Tử Thiện chân chính mở mắt ra quan sát gian phòng hoa lệ, đập vào trong mắt là cách bài trí xa hoa, trên đầu là một đèn chùm thủy tinh chỉ mở một ngọn đèn bên trong, khắp trong phòng bày biện thảm hoa văn đỏ sậm, nếu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện hoa văn trên mặt thảm chính là hình ảnh một đôi nam nữ.
Đây là. . .
Thu Tử Thiện nhất thời làm không rõ ràng lắm lúc này mình đang ở nơi nào, nhưng theo trí nhớ của cô thì hẳn là cô phải phơi thây trên đường phố Las Vegas, từ lầu ba mươi sáu cao như vậy té xuống thì chắc chắn không có khả năng sống sót.
Huống chi cô không cũng không có siêu năng lực, có thể một giây trước rớt xuống từ lầu ba mươi sáu, một giây sau liền di chuyển tức thời đến phòng bao vàng son choáng ngợp này.
Mình đang ở đâu? Một lúc sau Thu Tử Thiện vẫn quyết định đưa ra câu hỏi.
Đúng lúc này thì có một ca khúc vừa kết thúc, Hứa Kiều Na ở bên cạnh nghe được câu hỏi của cô thì buồn cười hỏi: Cũng chỉ mới uống có hai ly rượu tây thôi mà, chẳng lẽ khiến cậu say đến ngu luôn rồi? Mình thấy tửu lượng của cậu cũng không đến nỗi tệ như vậy.
Đang nói thì trên màn hình TV phát lên một ca khúc, là một bài hát mang tên《 cuộc đời này yêu nhất 》. Bài hát này là ca khúc chủ đề của một xuất phẩm điện ảnh năm 2011.
Lúc đó bộ phim này không chỉ có đoạt được bốn lần quán quân doanh thu phòng vé, mà còn trực tiếp đoạt lấy giải phim Hoa ngữ xuất sắc nhất, bài hát chủ đề《 Cuộc đời này yêu nhất 》 liên tục chiếm cứ hạng thứ nhất các bảng xếp âm nhạc lớn trong năm đó, cũng là ca khúc luôn được chọn nhiều nhất trong KTV.
Nhưng mà nếu so sánh với năm 2018 thì có vẻ như bài hát này bị lỗi thời rồi thì phải. Cô nghe xong một hồi chợt trên mặt thoảng qua một tia hoảng sợ, sau đó ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy hỏi: Hôm nay là ngày bao nhiêu?
Hứa Kiều Na ở bên cạnh buồn cười ôm bả vai cô, cười to nói: Đại tiểu thư của tôi ơi, chúng ta mới vừa thi đại học xong, mới không bao lâu mà đã quên luôn ngày rồi à.
Sau khi Thu Tử Thiện vừa nghe được hai chữ thi đại học này thì vẻ bình tĩnh trên mặt cũng dần dần biến mất, nhiều năm trôi qua như vậy cô luôn cố gắng sống sót, muốn đoạt lại tất cả thuộc về cô, nhưng bất kể cô có làm gì cũng chỉ là tốn công vô ích thôi.
Cô của mười tám tuổi luôn ngang ngược bá đạo, giống như phải có được toàn bộ thế giới. Cô cũng từng cho là cô thực sự có được toàn bộ thế giới, cô có gia thế tốt, dung mạo chói mắt và sở hữu một người bạn trai khiến cho mọi cô gái đều phải ghen tị.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, từ lúc Thu Tử Thiện còn bé cũng đã biết, người đàn ông này là nhất định sẽ thuộc về cô. Nhưng lúc cô còn nhỏ cũng quá ngây thơ, cũng không biết rằng chẳng có thứ gì trời sinh ra đã thuộc về một người.
Bởi vì muốn có được đầy đủ mọi thứ chỉ có thể dựa vào tranh đoạt. Cứ tưởng rằng giống như cô đã nắm trong lòng bàn tay nhưng thật ra mọi thứ đều giống như hạt cát, bất tri bất giác liền chảy ra theo kẻ hở trên tay cô ra ngoài.
Hứa Kiều Na nhìn Thu Tử Thiện dùng bàn tay che đi gương mặt, liền quan tâm hỏi Thiện Thiện, cậu không có sao chứ?
Cô làm sao? Đương nhiên cô không có chuyện gì cả.
Thu Tử Thiện, ông nội cô lấy tên này cho cô những mong cuộc đời cô cũng giống như tên, nhưng cô từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng kết duyên phận với chữ này. Thuở nhỏ nếu Thu Tử Thiện vẫn còn có thể giữ vững mấy phần cô gái nhỏ thiên chân đáng yêu, thì khi vào thời kì dậy thì phản nghịch Thu Tử Thiện lại gây thù chuốc oán làm chuyện xấu với tất cả các nữ sinh khác.
Cô cúp cua, cô bắt nạt nữ sinh cùng trường, chặn đường một vài nữ sinh đưa vào tollet đánh, chỉ là bởi vì họ len lén thích Dung Trạch, cô đi bar uống rượu, thậm chí cô còn xăm người.
Khi đó dường như Dung Trạch sở hữu tất cả các nét giống như nhân vật được phác họa trong truyện tranh, thiếu niên anh tuấn dịu dàng như ánh mặt trời, trời sanh đều mang theo hào quang. Nhưng mọi người không nhìn thấy được phía sau lưng, đó là cái gì chứ?
Thu Tử Thiện đột nhiên nhớ tới lần gặp cuối cùng của cô và Dung Trạch, khi đó bọn họ đều đã trưởng thành, lúc đó tranh đoạt vì gia tộc của mình, Thu Tử Thiện hi vọng có thể duy trì tập đoàn Trung Vực của nhà họ Thu, mà Dung Trạch thì lại cố gắng hết sức muốn thâu tóm Trung Vực.
Người đàn ông đó vẫn như trước kia mang theo ôn hòa nói với cô: Thiện Thiện, cô là người phụ nữ ngu ngốc nhất mà tôi từng thấy, làm sao cô có thể cho rằng tôi thích cô kia chứ?
Trừ bỏ khuôn mặt này ra thì cô còn có cái gì đáng giá để tôi thích?
Sau khi những bí mật nhà họ Thu bị lộ ra, rất nhanh quyền khống chế cổ phần Trung Vực đã bị Dung Thị nắm giữ. Nhưng mà hiện tại xem ra, chân chính bị nhà họ Dung làm cho cùng đường chỉ sợ cũng chỉ có mẹ con cô và ông nội mà thôi.
Hà Minh Châu, đứa con gái nuôi của nhà họ Thu, tận đến trước khi chết mà mẹ của Thu Tử Thiện cũng không biết, đứa con gái nuôi mà mình luôn luôn yêu thích lại chính là đứa con gái riêng của chồng mình và người phụ nữ khác. Thời điểm cô và em trai Thu Tử Hàn vừa chạy trốn ra nước ngoài, lúc đó Thu Tử Thiện thậm chí nghĩ có chút may mắn, may mắn mẹ đã sớm qua đời, bằng không trông thấy kết cục của cô cùng Thu Tử Hàn, chỉ sợ cũng sẽ đau lòng mà chết đi.
Nhưng mãi đến sau đó, Thu Tử Thiện mới biết được nguyên nhân khiến mẹ chết chính là vì biết được Thu Vĩ Toàn có tình nhân và một đứa con ngoài giá thú, nên mới có thể xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời.
Minh Châu, Minh Châu, lúc Hà Minh Châu mới đến nhà họ Thu, Thu Tử Thiện thậm chí còn cười nhạo tên của ả, nghe quá mức quê mùa, nhưng tận sau này cô mới hiểu ra được, Minh Châu mang ý nghĩa là hòn ngọc quý trên tay. Hà Minh Châu là hòn ngọc quý trên tay Thu Vĩ Toàn, như vậy cô và Thu Tử Hàn thì tính là cái gì?
Đúng vậy, khẳng định bọn họ cái gì cũng không phải, bằng không sau khi mất đi quyền khống chế cổ phần công ty, bố ruột của bọn họ là Thu Vĩ Toàn lại có thể liên hợp với người ngoài đuổi tận giết tuyệt chị em họ, bất kể Thu Tử Thiện có làm như thế nào cũng không thể quên, người đàn ông kia còn giả mù sa mưa nói với bọn họ: Hai đứa các con chỉ cần xuất ngoại, bố nhất định sẽ đảm bảo cho các con một đời không phải lo nghĩ.
Rốt cuộc ông ta có bao nhiêu hận bọn họ, cho dù năm đó là ông nội bức bách ông ta cưới mẹ bọn họ, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, cái gọi là tình yêu thật sự có lực sát thương lớn như vậy ư, làm cho ông ta có thể máu lạnh vô tình như thế, có thể bình thản nhìn con trai con gái ruột của mình phải tha hương nơi đất khách quê người?
Đã từng có lúc Thu Tử Thiện ngụy biện cho ông ta, có lẽ bố cũng không biết hết thảy mọi việc, đây đều là vì tiện nhân Hà Minh Châu kia đang làm trò quỷ, nhưng cuối cùng xem ra người chân chính ngây thơ nhất thật sự chỉ có một mình cô mà thôi.
Trước khi bọn họ xuất ngoại cô từng an ủi Thu Tử Hàn rằng sẽ có ngày bọn họ trở về. Nhưng người em trai đã từng là một người quần là áo lượt, bá đạo ngang ngược, lúc đó trên mặt lại lộ sự bình tĩnh mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, cậu thản nhiên nói: Chị, chị nghĩ rằng hai chúng ta còn mạng để trở về sao?
Sau đó, bọn họ đi đến nước Mĩ, đợi đến nơi thì Thu Tử Thiện mới phát hiện nơi này cũng không phải là New York, mà là Philadelphia. Nhưng chưa đợi cho cô lấy lại tinh thần thì Thu Tử Hàn đã đưa cho cô một tấm vé máy bay, là chuyến bay thẳng đến Las Vegas.
Chị, chúng ta không thể ngây ngốc cùng một chỗ, chị hãy bảo trọng thật tốt.
Cho tới bây giờ, Thu Tử Thiện cũng không nghĩ tới, đây chính là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, tuy rằng bọn họ vẫn luôn có liên hệ, nhưng cô chưa bao giờ biết Thu Tử Hàn đang nơi nào.
Mãi cho đến nửa tiếng trước khi cô rơi xuống lầu, cô nhận được một cuộc điện thoại, là từ cục cảnh sát Jersey gọi đến, thông báo rằng em trai cô chết ở Jersey, thi thể của cậu được người ta phát hiện ra ở trong một cái ngõ nhỏ dơ bẩn rách nát, nghe nói là do tiêm thuốc phiện quá liều lượng.
Ba năm không gặp để rồi cuối cùng lại đợi được một cái tin báo tử. Thu Tử Thiện không có cách nào tin được, lúc bắt đầu đi đến đây cô đã nghĩ cách làm thế nào để trở về, cô muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, nhưng chưa làm được gì thì người thân duy nhất của cô cũng đã rời bỏ cô đi mất.
Cô không tin Thu Tử Hàn hít thuốc phiện, ở bên cạnh trải qua nhiều như vậy, cô tin tưởng Thu Tử Hàn cũng có suy nghĩ giống như cô, bọn họ đều phải lấy lại những thứ thuộc về mình, làm sao cậu có thể nguyện ý đi tìm cái chết, làm sao có thể nguyện ý đi hít thuốc phiện?
Nhưng tất cả đều đã xong rồi.
Thiện Thiện, cậu làm sao vậy, Hứa Kiều Na ở bên cạnh thấy Thu Tử Thiện hồi lâu không nói gì nên lo lắng hỏi, điều này thật đúng là quá hiếm, từ trước đến giờ những lúc bọn họ tụ hội thì Thiện Thiện luôn là người hoạt bát nhất.
Thu Tử Thiện chậm rãi nâng mặt lên, ánh mắt trống rỗng mà mê mang, có quá nhiều chuyện vẫn tràn ngập trong lòng cô.
Hứa Kiều Na thấy cô như vậy lại càng lo lắng, vừa rồi lúc mấy người kia chuốc rượu Thiện Thiện thì cô nên ngăn cản mới đúng, xem ra là bị chuốc rượu say đến choáng váng rồi.
Cô nàng bất đắc dĩ túm cánh tay Thu Tử Thiện nói: Chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí đi.
Thu Tử Thiện tùy ý Hứa Kiều Na lôi kéo cánh tay của mình, bước theo cô nàng ra khỏi phòng bao, ngay tại lúc các cô muốn đi tới cửa thì chợt thấy có một người đứng chắn ngang cửa, mang theo vài phần men say nói: Thiện Thiện, bây giờ mới lúc bắt đầu mà, các em không định rút lui lúc này đấy chứ.
Hứa Kiều Na thấy đây chính là một tên bạn xấu trong trường liền lớn tiếng quát: Phương Chuẩn, cút qua một bên đi, Thiện Thiện cảm thấy không thoải mái, tôi đưa cô ấy ra ngoài hít thở không khí.
Phương Chuẩn nghe vậy cũng không sợ, lại ỷ vào vài phần men say, cầm ly rượu trong tay đưa tới trước mặt Thu Tử Thiện, xấu xa nói: Muốn đi ra ngoài thông khí cũng được, nhưng trước tiên phải uống hết ly rượu này đã.
Lúc này Thu Tử Thiện chỉ cảm thấy đầu đau mãnh liệt, thầm nghĩ muốn rời khỏi cái nơi hỗn tạp này càng nhanh càng tốt, bây giờ thấy có người chặn ngay cửa không cho đi thì thấy rất không kiên nhẫn, làm gì còn có tâm tư chơi đùa với hắn.
Cút ngay, Thu Tử Thiện mang theo vài phần say rượu khàn khàn, nhưng như vậy lại tăng thêm vài phần khí thế, hơn nữa cô mang giày cao gót mười cm, đứng ở trên cao nhìn thẳng Phương Chuẩn như vậy lại khiến hắn bị hù dọa nhảy dựng.
Thu Tử Thiện vòng qua Phương Chuẩn rồi mở cửa đi ra ngoài, nhưng khi cô mới bước được một bước ra ngoài thì Phương Chuẩn vẫn chưa từ bỏ ý định đuổi theo phía sau.
Phương Chuẩn khoác cánh tay lên bả vai Thu Tử Thiện, vừa định ép xuống liền trông thấy ánh mắt Thu Tử Thiện quét qua, hắn xưa nay vẫn cùng con nhóc này chơi đùa nhưng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô như bây giờ.
Buông ra, Giọng nói của Thu Tử Thiện hơi lạnh, một bên Hứa Kiều Na cũng muốn khuyên Phương Chuẩn buông tay.
Nhưng ai biết Phương Chuẩn hôm nay vốn có men rượu trong người nên trong lúc nhất thời đã đem khí chất lưu manh phát huy trọn vẹn: Cậu phải uống chén uống rượu này trước, chúng ta lại. . .
Câu tiếp theo còn chưa nói hết ra thì chợt nghe Phương Chuẩn kêu thét giống như heo bị học tiết, Thu Tử Thiện lật ngược cánh tay hắn đang khoác lên bả vai mình, khủy tay phải gập lại, cổ tay xoay lại, cánh tay Phương Chuẩn cứ như vậy mà rơi xuống trong bàn tay Thu Tử Thiện, như thế này giống như muốn kéo lìa cánh tay của hắn ra.
Lần sau còn đám động tay động chân với tôi, tôi liền gỡ móng heo của cậu ra.
Nói xong, Thu Tử Thiện liền hung hăng buông ra, Phương Chuẩn lảo đảo vài bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Xem ra ở Las Vegas tìm được một võ quán Trung Quốc học Cầm Nã Thủ ( Nhu thuật) cũng không hẳn là vô dụng.
Hứa Kiều Na trợn mắt há hốc mồm mà nhìn động tác vô cùng đẹp trai của Thu Tử Thiện, vừa định làm dịu đi vài câu thì thấy Thu Tử Thiện không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, cô nàng liền nhanh chân đuổi theo.
Mà cách đó không xa, một người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng bao chứng kiến toàn bộ quá trình thì cười tủm tỉm nói: Hiện tại mấy cô bé đều lợi hại như vậy sao?
Thu Tử Thiện đi ngang chợt nghe thấy lời trêu chọc này thì ánh mắt cô đảo qua, liền trông thấy một người có vẻ quen mắt. Nhưng cũng chẳng qua chỉ la một mối quan hệ sơ giao, cho nên cô cũng không dừng lại mà lập tức đi vào thang máy.
Thu Tử Thiện đứng ở bên ngoài hội sở, khi hít thở không khí khô nóng ngày hè thì bỗng nhiên nước mắt liền muốn tuôn ra.
Ba năm, cô mất đi hết thảy, bị buộc phải rời đi, đã ba năm rồi, cô rốt cuộc cũng đã trở lại.
Huống chi, mục tiêu của cô vẫn như vậy, đời này tất cả những thứ thuộc về cô thì cô nhất quyết sẽ không buông tay.
Nếu cô thật sự chết ở Las Vegas, thì đó chính là may mắn cho những kẻ khốn nạn kia.
Nhưng mà cô còn sống trở về, như vậy sẽ là bi kịch của bọn họ