Ôn Lộ ngây người ở trên thế giới này đã sắp được bốn trăm năm, còn chưa kịp tỉnh táo lại thì sau lưng đã truyền đến một lực rất mạnh, bậc thềm dốc đứng trước mặt càng ngày càng gần, cậu té xuống nhanh như chớp.
Trước khi nhắm mắt, cậu chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ đứng ở trên cao.
Ôn Lộ vào bệnh viện, đồng thời hệ thống cũng truyền tuyến tình tiết của thế giới này vào trong đầu Ôn Lộ, đây là một bộ truyện thuộc bối cảnh xã hội hiện đại, truyện máu chó dạng thế thân bạch nguyệt quang bướng bỉnh, nhân vật chính có hai người, người đầu tiên là nhân vật chính công, kiểu tổng tài bá đa͙σ truyền thống, độc đoán chuyên quyền, có chứng sợ hãi giam cầm, mất ngủ, bệnh dạ dày và các loại bệnh khác vân vân, người như vậy có thể sống thọ đến già cũng có thể coi là một loại kỳ tích.
Còn có nhân vật chính thụ, y còn thảm hơn cả nhân vật chính công, có một người mẹ và một nhà họ hàng thân thích cực phẩm, y bị bán với giá hai trăm nghìn cho nhân vật chính công, do hồi còn trẻ tự ti nên y đã từng từ chối nhân vật chính công, để rồi bị nhân vật chính công PUA đến nỗi tự hủy hoại mình.
Sau đó trải qua một loạt tình tiết ngược thân ngược tâm, hai người này mới về chung một chỗ.
Nhân vật chính thụ là một vị họa sĩ rất có thiên phú, vào giai đoạn sau, bởi vì chứng trầm cảm và cảm giác tự ti mãnh liệt, cộng thêm việc tự hủy hoại bản thân đến nỗi cổ tay đầy vết thương đã khiến cho y không thể cầm lại cọ vẽ thêm một lần nào nữa, cả đời bị nhân vật chính công coi như chim hoàng yến mà tiếp tục sống.
Nhân vật lần này của Ôn Lộ không có ưu thế bối cảnh bẩm sinh, cậu chỉ là trẻ mồ côi, ích kỷ trời sinh, dựa vào việc có khuôn mặt giống nhân vật chính thụ ba phần, lại cậy có nhân vật chính công mà làm mưa làm gió với nhân vật chính thụ, đến cuối cùng, nhân vật chính công không thể nhịn được nữa, rạch nát mặt cậu rồi ném xuống biển làm mồi cho cá.
Trừ cái chết thảm vào lúc cuối thì nhân vật này chưa bao giờ phải trải qua việc bị bắt nạt, toàn là cậu bắt nạt người khác.
Loại chuyện bị đẩy ngã xuống lầu đến mức vào bệnh viện như hôm nay là không tồn tại, ở bên trong tình tiết truyện cũng không viết rõ hung thủ là ai, mặt Ôn Lộ lộ vẻ hoang mang.
Chẳng qua, cuối cùng Ôn Lộ cũng có thời gian để nhớ lại sự tình ở thế giới trước.
“Thống à, kết quả chấm điểm cuối cùng thế nào rồi?”
Hệ thống nhìn bản thảo đã viết xong, cây ngay không sợ chết đứng: [Không phán định thất bại, cũng không thành công, chỉ có thể nói thế giới này cố gắng nhiều hơn.]
Hệ thống chủ thấy tình huống mà nó báo cáo lên xong, trực tiếp phong tỏa tin tức, hóa ra thế giới phát cho Ôn Lộ toàn là thế giới sụp đổ, tất cả các tình tiết truyện bên trong đều không ổn định, ai cũng không biết được giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhiệm vụ của Ôn Lộ toàn là giả, chỉ khi cậu ổn định được những thế giới sụp đổ này thì mới có thể tính là hoàn thành nhiệm vụ, ở thế giới trước, Ôn Lộ đánh bậy đánh bạ mà làm được rồi.
Thế giới có khả năng sụp đổ giống người bệnh mắc bệnh nặng thời kỳ cuối, trừ phi có kỳ tích hạ phàm, nếu không rất khó để ổn định lại.
Ôn Lộ cũng không biết nhiệm vụ của bản thân cậu có thể nói là có độ khó cấp địa ngục, thế nên cậu chỉ gật đầu một cái, tỏ ý biết rồi, dù sao cậu cũng không tính làm theo nhiệm vụ, ở thế giới này, cậu cảm thấy nhân vật chính thụ không nên bị biến thành chim hoàng yến, cậu quyết định cứu nhân vật chính thụ.
Vào lúc nhân vật chính thụ nghèo khó, ngay cả cọ vẽ cũng không mua nổi, thì dù y có phải đi lục thùng rác để tìm cọ vẽ, y vẫn muốn vẽ tranh, người như vậy sẽ không bằng lòng trở thành chim trong lồng.
Ôn Lộ mở mắt ra, đầu tiên là thấy một vùng ánh sáng mơ hồ, một lúc lâu sau, trước mắt cậu mới trở nên rõ ràng.
Một người đàn ông trông rất dịu dàng, mặc áo sơ mi trắng, dáng mắt tròn, lúc cười lên còn có núm đồng tiền mờ nhạt.
Lúc người này nói chuyện, má núm đồng tiền kia cũng như ẩn như hiện: “Cậu tỉnh rồi à, đầu cậu còn đau không?”
Giọng nói cũng dễ nghe, dịu dàng như gió xuân thổi vào mặt.
Lúc này, Ôn Lộ mới cảm thấy vùng đầu căng căng, cậu đưa tay lên thì sờ vào một vòng băng vải, lúc sờ phải một chỗ nọ thì thấy đau như bị kim châm.
Vẻ mặt của Ôn Lộ vốn tái nhợt lại trắng thêm mấy phần.
“Đừng động vào, lúc cậu ngã xuống bị đụng vào đầu, phải khâu năm mũi.”
Mặt Ôn Lộ lại càng trắng hơn, cậu sợ bị tiêm nhất, thế mà hôm nay ngay cả đầu sỏ hại cậu trở thành như vậy là ai mà cậu cũng không biết.
Nhiệm vụ lần này gian khó quá rồi.
Bạch Lạc nhìn Ôn Lộ liếʍ môi, rót cho cậu một ly nước, để tới cạnh miệng.
Ôn Lộ: “Cảm ơn.”
Kết quả, cậu vừa mới nhấp một chút nước đã bị bỏng đến độ phun cả ra ngoài, đầu lưỡi đỏ lộ ra một chút đỉnh nhọn, trông rất quyến rũ.
Ánh mắt Bạch Lạc lóe lên, không ngờ nhân phẩm của Ôn Lộ chẳng ra gì, chỉ là một đứa ngu, nhưng trái lại gương mặt này lại có đủ vốn liếng, khó trách ngay cả Lệ Tứ Niên cũng vừa ý cậu ta.
“Không sao chứ, tôi không biết đó là nước nóng.”
Bây giờ miệng Ôn Lộ đau dã man, trong mắt còn ánh nước nhưng vẫn cố gắng an ủi Bạch Lạc: “Không sao mà.”
Bạch Lạc trông mà trong lòng thấy hơi ngứa ngáy, lần này tình lại mà sao có cảm giác Ôn Lộ trở nên đẹp mắt thế, còn thích quyến rũ người ta, đĩ thật.
Trông kìa, bây giờ đã giả vờ khóc lóc, dùng khuôn mặt đáng thương trông mong nhìn y, còn đưa đầu lưỡi ra nữa, là muốn nhoài người ra để y ngậm hút cái miệng đó sao?
Đồ đĩ này!
Chẳng lẽ Lệ Tứ Niên không đút no cho cậu ta sao?
Bạch Lạc xấu xa nghĩ đến dáng vẻ Ôn Lộ bị cᏂị©Ꮒ đến nước văng tứ phía, vừa mới suy nghĩ một chút thôi mà đã thấy trong lòng không thoải mái lắm, thậm chí y còn cảm thấy tại sao người nọ nằm ở trên người Ôn Lộ lại không thể là y?
Biết dụ dỗ đàn ông quá thể.
Ôn Lộ không sao mà ánh mắt của Bạch Lạc lại có hơi là lạ, nhìn đến nỗi sau lưng cậu lạnh hết cả.
Cậu còn chưa biết người đẩy cậu xuống tầng là ai nữa chứ.
Ôn Lộ có hơi nhớ cháo hải sản mà Hách Hoàn làm, giờ không có nước uống, cơm cũng không được ăn.
Cậu có hơi ấm ức, vừa định cầm điện thoại di động lên để đặt hàng bên ngoài thì đã có một người đàn ông đá văng cửa đi vào.
Người nọ thân cao một mét chín, cảm giác đè ép rất rõ ràng, mi tâm nhíu chặt, tròng mắt màu xám tro rơi xuống người Ôn Lộ còn có sự chán ghét.
“Ôn Lộ, cậu lại đang chơi cái trò vớ vẩn gì đấy, xảy ra chuyện ở công ty là để dễ uy hiếp tôi hơn hả?”
“Tự biết rõ địa vị của cậu đi, mấy chuyện thừa thãi này mà còn xảy ra nữa thì cậu tự biết hậu quả.”
“Cậu...”
Mấy lời độc địa hơn lăn một vòng ở trong bụng Lệ Tứ Niên rồi lại nuốt xuống.
Dáng vẻ Ôn Lộ nằm ở trên giường, yếu ớt không nói một lời làm hắn lại có hơi mềm lòng.
Nhưng lời cảnh cáo nên nói thì chắc chắn phải nói hết, nếu không loại người như vậy sẽ lại được voi đòi tiên.
“Cậu tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Lệ Tứ Niên nói xong, đang muốn đi lại thấy Bạch Lạc đang đứng ở một bên, còn có ly nước kia.
“Bạch Lạc, anh đừng có xí vào chỗ cậu ta, chuyện hai ngày trước cậu ta hại người tôi còn chưa tính sổ đây.”
Ôn Lộ trừng mắt nhìn, hóa ra người đàn ông trông dịu dàng này là nhân vật chủ thụ, quả nhiên là bé thiên sứ, đối với người tổn thương mình mà cũng tốt như thế, khiến cho trái tim Ôn Lộ càng thêm kiên định về việc phải giúp y hơn.
Bạch Lạc nở nụ cười xấu hổ, má núm đồng tiền ngọt ngào như mật lại xuất hiện: “Việc kia không phải do Ôn Lộ cố ý, cậu ấy không biết tôi dị ứng với đậu phộng.”
Ôn Lộ thấy Bạch Lạc đưa bậc thang cho mình mà không bước xuống nổi, bởi vì nguyên chủ Ôn Lộ đúng là biết, cậu ta cố ý thật.
Lệ Tứ Niên nhìn dáng vẻ Ôn Lộ không còn lời nào để nói, hừ một tiếng.
Sau đó hai người rời đi, ở trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Ôn Lộ, yên tĩnh quá thể.
Trong thoáng chốc, vào lúc Lệ Tứ Niên đóng cửa, hắn trông thấy Ôn Lộ nằm đó, cả người trắng đến mức trong suốt, chìm ở trong ánh mặt trời như thể một giây sau, cậu sẽ biến mất luôn theo ánh mặt trời vậy.
Hắn không thể nào phủ nhận rằng, ở trong thoáng chốc đó, toàn thân hắn bỗng có một nỗi sợ hãi quấn lấy, khiến lòng hắn khẽ rung động.
Ôn Lộ còn lâu mới cô đơn, cậu sắp đói thành tờ giấy rồi, nào còn cô hay không cô đơn, cậu lôi điện thoại ra đặt một đống đồ.
Chưa đến mười phút, tôm hùm đất cay tê thơm và xiên nướng, cộng thêm một ly trà sữa trân châu, được đưa nguyên vẹn đến phòng bệnh của cậu.
Tuy ở thế giới tinh tế có khoa học kỹ thuật phát đạt, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại rất cằn cỗi, trừ mấy món ngon cố định ra thì chẳng còn gì khác, cũng may Hách Hoàn có tay nghề giỏi mới không để cho cái miệng của Ôn Lộ bị bạc đãi.
Ôn Lộ đeo bao tay, vừa mới lột vỏ được một con tôm thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Lệ Tứ Niên nhìn đống thực phẩm rác này, mặt hắn đen như đáy nồi.
“Ôn Lộ, cậu chỉ biết dựa vào mấy thứ này để tôi quan tâm cậu sao? Cậu sai rồi.”
Rõ ràng bị thương nghiêm trọng như vậy mà còn ăn mấy cái này, cậu ta đoán được hắn sẽ quay trở lại sao?
Trong chốc lát, Lệ Tứ Niên càng thêm chán ghét Ôn Lộ.