Một lần, hai lần, ba lần……
Mãi cho đến lần thứ năm, hắn mới thả Ngũ hoàng tử đã sắp ngất sủi ra..
Ngũ hoàng tử thần chí không rõ, hoảng hốt cho rằng chính mình sắp chết.
Nhưng hắn lại nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của thiếu niên giống như rắn độc, văng vẳng bên tai Ngũ hoàng tử, khiến người ta kinh hãi, sởn tóc gáy.
“Hiện tại ta thực sự muốn giết ngươi a.”
Trước khi Ngũ hoàng tử ngất đi, một viên thuốc đã được nhét vào miệng của hắn.
Sau khi xác nhận rằng người đã ăn nó, thiếu niên ném Ngũ hoàng tử lên bờ như một con chó chết, và quay đầu và bơi sang hướng khác.
Hắn biết, hôm nay lại là Lưu Kỳ bị Dung phi triệu đi dò hỏi tình trạng của hắn.
Lưu Kỳ chỉ cần không muốn chết, sau khi không phát hiện thấy hắn tất nhiên sẽ đi tìm; chỉ cần bảo cấm vệ quân tìm được rồi đem hắn đưa về Kiến Chương Cung, hắn sẽ không phải chết.
Trước khi sắp hôn mê, hắn thực sự nghe thấy đám người Lưu Kỳ đang tới.
Trên mặt hồ một mảnh đen nhánh, chỉ có bông tuyết ở không tiếng động rơi xuống.
Máu của thiếu niên để lại dấu vết trên tuyết từng giọt, nhanh chóng bị bông tuyết bao phủ.
……
Thiếu niên từ hồi ức phục hồi tinh thần.
Sắc trời dần dần đen, hắn rút tay mình ra khỏi chạu nước lạnh, ho khan.
Mặc dù thiếu niên đã cố kìm nén, nhưng cảm giác nóng rát trong cổ họng nhắc nhở hắn lúc này rằng cơ thể mình đang trên bờ vực suy sụp vì những đã cố liều mạng ở hồ Thái Bình.
Đôi nạng chống đỡ chân thiếu niên cũng khẽ run, hắn khập khiễng đi theo góc tường đi về phía sảnh phụ.
Hắn biết thực mau Ngũ hoàng tử bên kia sẽ có phản ứng, chỉ là không biết vì cái gì, trong đầu hắn lại lần đầu tiên không có nghĩ cách đẻ đối phó đám người kia như thế nào, lại nghĩ tới thanh âm tối hôm qua kia thiêu nước ấm.
Đêm nay người còn sẽ đến sao?
Thiếu niên lạnh lùng mà nghĩ, vậy đến đây đi.
Bốn năm trước, thiếu niên đã từng gặp được một vị thái y hảo tâm.
Khi đó hắn sinh bệnh nặng, Thái Y Viện lại không có một thái y nào dám cho kê đơn cho hắn, thời điểm bệnh đến hô hấp khó khăn , có một lão thái y cứu hắn, thái y họ Quách, gương mặt hiền từ, cực kỳ giống ông ngoại hắn.
Bốn năm đó, mỗi khi hắn đi Thái Y Viện, Quách thái y lại trộm giúp đỡ hắn, số lần vị thái y đó trợ giúp cũng không tính nhiều, chỉ là ngẫu nhiên thừa ra một chút thuốc bổ sẽ mang tới cho hắn……
Chỉ là Quách thái y cũng không biết, thiếu niên có bản lĩnh xem qua là nhớ . Ở trong lúc quan sát, hắn phát hiện Quách thái y cho hắn thuốc luôn không thích hợp, mà tim hắn bắt đầu thường xuyên đập nhanh, cuồng táo, có đôi khi lại giống với tình trạng của mẫu thân khi uống thuốc độc, ác mộng Tần gia cả nhà bị xử tử, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Vì thế, thiếu niên bắt đầu nhận thuốc lại không ăn. Chỉ là này bốn năm tới gặp được trắc trở quá nhiều, hắn dù sao cũng phải sống sót, liền biết Quách thái y lòng mang ý xấu, bệnh đến không được thời điểm, biết rõ là độc dược nhưng cũng phải uống.
Ở không lâu au hăns bị gãy chân, Quách thái y tuổi lớn, muốn cáo lão về quê, trước khi đi đưa cho thiếu niên một viên thuốc, nói là có thể có trợ giúp đoạn cốt tái sinh.
Thiếu niên ở ngửi thấy hương vị quen thuộc từ viên thuốc, đối với Quách thái y ôn hòa thả cảm kích mà cười cười.
Sau lại…… Mà viên thuốc đó, hắn đã cho nhi tử của Dung Quý phi uống; Quách thái y cáo lão phía trước, mạc danh quăng ngã mà đứt chân.
Hắn chán đến chết mà nghĩ, cho nên lúc này, lại là đao bọc đường sao?
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Kỳ đập cửa đại điện, giọng the thé có chút khó chịu, "Điện hạ, người đã tỉnh chưa? Dung phi nương nương sai người đi cùng thái giám Tiểu Hỉ Tử một chuyến! ”
Điều dị thường âm dương trong giọng nói Lưu Kỳ không thể tả, còn mang theo kinh hỉ.
Chỉ tiếc người bên trong không =theo tiếng.
Thiếu niên đã nhìn chằm chằm cái bàn nhìn một hồi lâu.
Hôm qua quần áo mới treo ở bên ngoài mùa đông, hiện tại lại nóng hầm hập, được gấp gọn để cạnh chăn bông của hắn, hắn kiểm tra qua không có bất luận vấn đề gì, mặc vào , lại có thể cảm nhận được độ ấm mà đã bao lâu rồi hắn chưa từng thử qua.
Điều này làm cho thiếu niên thường xuyên ăn mặc quần áo lạnh giá, ẩm ướt vào mùa đông, có cảm giác như hắn đã sống qua mấy kiếp vậy.
Còn chiếc bánh hấp hôm qua hắn bỏ qua được cắt thành từng miếng rồi nướng lên và bày ra đĩa, hắn gắp một miếng bánh lên xem kỹ thì thấy từng miếng đã bị gặm mất một kẽ hở nhỏ. và những dấu răng nhỏ gọn gàng. Nhìn giống kích thước của ... một con chuột?
…… Đây là người nọ nói cho hắn, đã cắn qua, không có độc sao?
Thiếu niên rũ con ngươi xuống.
Những người được cử đi lần này thực sự không khôn ngoan lắm.
Lưu Kỳ đợi hồi lâu, định mở cửa thì đột nhiên thiếu niên ra mở cửa, Lưu Kỳ ngã nhào về phía trước, tư thế ngã giống một con chó.
Hắn tức giận đến mức định mắng, nhưng hắn lại nhìn thấy người thanh niên có mái tóc đen dài buông xõa, hơi cau mày, chống nạng đi khập khiễng, đôi mắt phượng hẹp và dài xinh đẹp kia cũng không thèm liếc nhìn hắn dù chỉ một cái.
Lưu Kỳ nhe răng căm hận, nghĩ rằng Tiểu Hỉ Tử đang đợi bên ngoài với một nhóm thị vệ ngạo mạn, vì vậy hắn ta buộc phải kìm lại.
Lần này không chỉ có Ngũ hoàng tử, mà ngay cả Thái hậu và Hoàng thượng đều rất tức giận, sợ rằng đứa nhỏ này sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Hắn ta khịt muĩ coi thường.