Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 28

Trước Sau

break
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy hai người đàn ông to lớn mặc đồ đen đang bắt cóc Marilyn Monroe.
Hai người này có vẻ là anh em, một người cao, một người thấp, lưng rộng vai to, khuôn mặt vuông vức đầy sát khí.
Người đàn ông thấp cầm dao găm kề ngang cổ Marilyn Monroe. Làn da trắng nõn bị trầy xước vài vết đỏ, máu bắt đầu nhỏ xuống từng giọt, nhỏ từng tiếng tí tách. Một người đàn ông khác lấy xô xăng đổ hết lên trên người phụ nữ.
“Nhìn dáng vẻ này, có vẻ như là người của Tinh Võ Hội.”
“Chắc chắn đây là người của Bellie của nhà hát Venus cử đến, nghe nói bộ phim này vốn là cô ấy làm nữ chính.”
“Tin tức nóng hổi đây, nhanh chụp cận cảnh họ đi!”
Đèn flash lóe lên liên tục, kèm theo mùi khét của bột magie đang cháy, đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao, tình hình cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
Vệ sĩ của Kim Khiếu Long nhanh chóng rút súng, đạn đã lên nòng, nhắm thẳng vào hai người đàn ông mặc đồ đen.
“Đừng lại gần, lại gần tao sẽ thiêu chết nó ngay lập tức.” Người đàn ông cao lớn cầm bật lửa phát ra ánh sáng xanh mờ, khiến mọi người sợ hãi lùi lại một bước.
Mặc dù Tinh Võ Hội chỉ là một võ quán nhỏ ở Thượng Hải nhưng danh tiếng đã vang xa, các đệ tử trong hội ai cũng rất giỏi võ, thậm chí súng đạn ngoại quốc cũng không thể sánh bằng tay chân của họ.
Hơn nữa, họ còn đổ xăng lên người cô ta…
Kết quả của việc tiến lên không phải bị họ đánh chết thì cũng bị đốt chết.
Vì vậy, mọi người đều đứng nhìn, không ai dám tiến lên một cách liều lĩnh để rồi bị chết oan uổng.
Marilyn Monroe khóc đến mức lớp trang điểm bị lem, giọng run rẩy cầu xin: "Ngài Kim, cứu em với! Xin đừng bắn!"
Nếu bắn, chắc chắn cô ta sẽ bị thiêu thành than, lúc đó chắc chắn sẽ chết.
Kim Khiếu Long tức giận, khuôn mặt già đỏ bừng như quả cam.
“Mẹ kiếp, hai thằng khốn mắt mù, lại dám bắt cóc người phụ nữ của tao giữa thanh thiên bạch nhật.”
“Ông Kim, anh em chúng tôi nhận tiền để giải quyết vấn đề cho người khác. Người phụ nữ này, hôm nay chúng tôi nhất định phải đưa đi. Nếu ông biết điều thì hãy bảo người của ông lui lại hết đi…”
Người đàn ông thấp chưa kịp nói hết câu đã bị một người tấn công bất ngờ từ phía sau, một cú đá mạnh khiến gã ngã lăn ra đất, kêu lên một tiếng và phun máu tại chỗ, con dao trong tay cũng lăn lóc trên mặt đất.
Mọi người đều mở to mắt, thốt lên kinh ngạc, không ngờ rằng một cú đá có thể hạ gục người của Tinh Võ Hội, không ngờ rằng trong Kim Bang lại có cao thủ như vậy.
Lục Tự dùng chân trái đạp mạnh vào bụng người đàn ông thấp ngăn anh ta đứng dậy.
Thấy vậy, người đàn ông cầm bình xăng hoảng sợ, ném bình xăng đi và lao về phía anh.
Lục Tự nhanh nhẹn, hơi nghiêng người tránh đi, rồi đưa tay trái kẹp cổ gã, một cú quật ngã qua đầu, ném gã xuống đất, tay phải nhanh chóng giơ lên, chém mạnh vào vai trái của gã, đánh đến mức khiến cho người đàn ông rêи ɾỉ la hét.
Có lẽ do động tác quá mạnh, cổ áo sơ mi của Lục Tự bị xé ra, lộ ra một vùng cơ bắp vạm vỡ, mạnh mẽ. Thi thoảng có vài giọt máu bắn lên khóe miệng khiến khuôn mặt anh càng thêm hoang dã và tàn nhẫn, như một vị ác thần đầy uy nghiêm.
Trong đám đông, một cô gái nhỏ đến xem phim hét lên: “Wow, người đàn ông này không chỉ tài giỏi mà còn đẹp trai và quyến rũ nữa!”
Giản Khê đứng một bên, nhíu mày suy nghĩ, một lúc sau, hình ảnh một người dần dần rõ ràng trong đầu anh ấy.
Thì ra là anh ta…
Thấy Lục Tự đã kiểm soát được tình hình, các tên tay sai khác cũng lần lượt lao vào giúp đỡ, chỉ trong chốc lát đã trói gọn hai gã đàn ông cao to.
Marilyn Monroe hoảng sợ, lao vào vòng tay của Kim Khiếu Long, khóc nức nở.
Kim Khiếu Long an ủi cô ta vài câu, ngước mắt nhìn Lục Tự, cười mỉm chi hỏi: “Cậu là của toà nào?”
Quy định của Kim Bang rất nghiêm ngặt, để thuận tiện cho việc quản lý, họ đã lập ra ba tòa, sáu bộ và hai mươi bốn thế hệ.
“Toà Lạc Tài.”
“Người của thằng ba cũng ghê gớm đó.” Kim Khiếu Long khẽ gật đầu, quay mặt sang một bên, thấp giọng ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh: “Thưởng cho cậu ta đi.”
Rồi ông ta lại ôm người phụ nữ đang khóc nức nở và xin lỗi Giản Khê: “Làm cậu Giản kinh hãi rồi, nơi này không nên ở lâu, mong cậu Giản rời đi cùng chúng tôi.”
Nói xong, Kim Khiếu Long và những người đi cùng vội vã lên xe rời đi dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ.
Các phóng viên cầm máy ảnh đuổi theo ra ngoài, chĩa vào chiếc xe lớn của Kim Khiếu Long mà chụp liên tục. Những người khác thấy không còn chuyện gì thú vị để xem, “xì xào” một tiếng rồi tản đi, người thì đi xem phim, người thì rời đi.
Cấp dưới mặc áo dài trúc bâu màu xanh nhạt, trên mũi đeo cặp kính gọng đồi mồi màu đen, bước tới chỗ Lục Tự, cười khúc khích chúc mừng một tiếng rồi đưa cho anh hai tờ ngân phiếu mệnh giá một nghìn của Ngân hàng Trung Ương.
Vào thời điểm đó, các ngân phiếu của ngân hàng khác vẫn còn nhiều hạn chế khi sử dụng, chỉ có ngân phiếu của Ngân hàng Trung Ương được chính phủ bảo lãnh nên có thể dễ dàng lưu thông như tiền mặt tại các cửa hàng, công ty lớn trên toàn quốc.
Đây là một phần thưởng không nhỏ.
Cấp dưới đưa ngân phiếu xong vẫn chưa có ý định rời đi, chỉ đứng chắp tay vào trong tay áo, ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Lục Tự.
Lục Tự hiểu ý ngay, không chút do dự đưa lại một tờ ngân phiếu rồi tiện tay nhét tờ còn lại vào túi áo sơ mi của anh.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc