Cứu Nhầm Trùm Xã Hội Đen (H)

Chương 1

Trước Sau

break
Năm 2010, Thượng Hải, mùa hè.
Tôi mua một đoá bách hợp nhỏ trước cửa bệnh viện, ôm đoá hoa xinh đẹp ngát hương vào trong ngực, đi về phía phòng bệnh.
Hành lang tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay mũi, y tá Diêu mặt trứng ngỗng, tay cầm bệnh lý mỉm cười với tôi: “Hôm nay bà cụ rất khoẻ, vừa nãy đòi ăn bánh đầu điều của Dafu Gui Pastry là ông cụ chạy đi mua ngay.”
Trên mặt tôi thoáng hiện lên nụ cười gượng, trong lòng thì lo mặt trời đã đứng bóng rồi, sức khoẻ của ông ngoại có chịu nổi không.
Mở cửa phòng bệnh ra, tôi chỉ thấy một mình bà ngoại nằm trên giường, gầy gò ốm yếu giống như chiếc lá khô cuối thu, trên người cắm đầy ống dẫn trong suốt, đương lúc ngủ mơ, chân mày của bà cũng hơi nhướng lên.
Bà ngoại rất đẹp, nhất là đôi mắt hạnh long lanh ánh nước, cho dù đã đến tuổi rồi nhưng đôi mắt vẫn trong vắt như nước mùa thu, không hề bị trần thế vẩn đục.
Album gia đình không có giữ ảnh của bà hồi trẻ, nghe mẹ nói, lúc ông bà ngoại vừa ra nước ngoài, cuộc sống vô cùng gian nan, ngày nào cũng bận bịu cơm áo gạo tiền, hoàn toàn không có thời gian đi chụp ảnh.
Tôi thì không tin lắm, trong lúc lật cuốn album cũ dày nặng đã ố vàng, tôi tìm thấy một bức ảnh cũ.
Trời cao xanh ngát, khu rừng biếc xanh, bà ngoại mặc một chiếc váy ren màu đỏ ánh bạc, tóc xoăn đen, đội một cái leo núi viền hẹp màu xanh đậm, ngồi lên lưng ngựa, làn váy dài mỏng tung bay theo gió trong lúc thúc vào bụng ngựa.
Bà nhe răng cười tươi với ống kính, nụ cười rực rỡ hồn nhiên, bên phải con ngựa là ông ngoại oai phong, đôi môi mỏng hơi mím lại, kéo dây cương giúp bà.
Bên dưới tấm ảnh viết “nước Áo, 1965”, tôi thở dài, lúc đó hai người họ đã gần 50 tuổi rồi, không biết lúc còn trẻ còn đẹp cỡ nào nữa.
Bức màn vải màu xanh lơ bằng sợi poly khẽ lay động, tôi cắm hoa vào trong lọ thuỷ tinh rồi đặt nó lên tủ đầu giường, để khi nào bà vừa tỉnh dậy là có thể ngửi thấy mùi hoa thanh mát này.
Tôi đứng trước cửa sổ, không khỏi nhìn ra xa, cố gắng bắt được bóng dáng của ông ngoại, những gì lọt vào trong mắt chỉ là màu xanh lục đậm và màu lam nhạt.
Dù ở bệnh viện thì cũng có thể dễ dàng nhìn thấy Hải Bảo vui vẻ đáng yêu. Tôi cũng gần như quên mất năm nay là Triển lãm thế giới Thượng Hải, cả thế giới đều đang đổ mắt ngắm nhìn nơi đây.
Với nhà chúng tôi, quãng thời gian này vô cùng vất vả, vào Giáng sinh năm ngoái, bà ngoại được chẩn bệnh suy thận giai đoạn cuối.
Qua nhiều lần điều trị, bà ngoại quyết định về quê, lá rụng về cội trong quãng thời gian không còn bao nhiêu này. Đúng lúc tôi được nghỉ hè, mới quay về cố hương Thượng Hải cùng ông bà ngoại.
Tay nắm cửa nhẹ nhàng mở ra, trong tay ông ngoại cầm một túi điểm tâm nóng hổi, mồ hôi đầy đầu, bước đến chỗ chúng tôi.
Ông ngoại của tôi thật sự là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, dù bây giờ ông đã qua tuổi 90, mái tóc bạc phơ nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, dáng người vững chãi.
Tôi từng nghe mẹ kể, khi ông ngoại còn trẻ, ông là một nhân vật vang danh một cõi tại Thượng Hải, dẫn đến việc lúc học tiếng Quảng Đông, xem “Bến Thượng Hải” của Châu Nhuận Phát, tôi lại không cầm lòng được mà gán mặt của ông ngoại vào mặt của Hứa Văn Cường.
Bà ngoại tỉnh dậy, bà tò mò nhìn ông, không hiểu vì sao ông lại đổ mồ hôi đầy đầu.
“Lâm Cẩn.” Ông ngoại gọi tên của bà.
Lúc còn nhỏ tôi cứ luôn cảm giác ông bà ngoại không yêu nhau lắm, bởi vì họ luôn gọi thẳng tên huý của đối phương, khác xa “cục cưng, darling” mà người phương Tây thường gọi nhau.
Nhưng trong thời gian bầu bạn này, tôi mới dần hiểu ra, bốn chữ Lâm Cẩn Lục Tự mới đúng là lời thương dịu dàng nhất họ dành cho nhau.
“Em ăn bánh đầu điều không?” Ông ngoại nhìn bà ngoại rồi cười, giọng nói vẫn luôn dịu dàng: “Anh đã bảo đầu bếp trong tiệm bỏ thêm nhiều bánh đậu ngọt vào rồi.”
Điểm tâm mềm dài màu trắng, rắc đầy hoa quế màu vàng rực rỡ, ông ngoại dùng muỗng inox múc một miếng nhỏ, đưa lên miệng bà ngoại.
Bà ngoại lắc đầu, chớp mắt: “Em đâu có nói muốn ăn cái này đâu.”
Chúng tôi đã quen như thế rồi. Trong nửa năm nay, bà ngoại luôn bất ngờ đòi món gì đó, khi chúng tôi tất bật đủ kiểu để mua về thì bà cũng vứt thứ đó ra sau đầu.
Cho dù cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, ông ngoại vẫn mãi nghe theo. Có lần bà ngoại nằm trên giường, nói không thấy bộ sườn xám lụa hoa gấm thêu hải đường của mình đâu.
Ông ngoại lập tức chạy đi, trời giá rét, lái xe tìm khắp khu phố người Hoa, cuối cùng cũng tìm được một tiệm may đồ Trung Quốc, đặt làm một cái dựa theo số đo của bà khi còn trẻ. Khi sườn xám đến tay rồi thì bà ngoại cũng quên mất chuyện này.
Ngoài việc trí nhớ bị thoái hoá, tính tình của bà ngoại cũng ngày càng giống đứa trẻ, bà không chịu uống thuốc, tối ngủ còn kéo hết ống trên người xuống.
Y tá đề nghị chúng tôi lấy dây thừng trói tay bà lại. Tôi nói có thể mua vải mềm một chút, như vậy thì bà ngoại sẽ không thấy đau.
Ông ngoại không chịu, vì thế mỗi buổi tối, ông đều sẽ kiềm tay bà, nhẹ nhàng, không nhúc nhích gì mà trông bà.
Thỉnh thoảng bà ngoại khó chịu giãy giụa, ông sẽ ôm bà vào lòng, dỗ dành như dỗ một đứa trẻ mới sinh: “Lâm Cẩn, ngoan một chút, đừng quấy nữa được không?”
Tôi đã nói rồi, Lâm Cẩn và Lục Tự là lời âu yếm chỉ có hai người mới hiểu. Vì chỉ cần hai chữ Lâm Cẩn, ông ngoại đã có thể gọi thành hàng trăm giọng điệu, bà ngoại cũng sẽ nắm bắt được cảm xúc của ông rồi trở nên bình tĩnh.
Bóng đêm nặng nề, ánh trăng xuyên qua khe hở bức màn, chiếu vào trong, ánh trăng soi đầy đất càng làm tôn lên vẻ vắng lặng của căn phòng trống rỗng.
Tôi mở laptop ra, thấy ảnh chụp chung của bạn trai cũ Michael và một cô gái xa lạ trên mạng xã hội.
“Fuck!” Tôi không kìm miệng được mà chửi thề một tiếng, chửi xong còn thấy chưa đủ, mắng thêm vài câu nữa.
Bà ngoại cũng nhận ra tôi đang tức giận, bà vươn tay về phía tôi, ngọt ngào gọi tôi: “Bé Nhuỵ.”
Tôi đi qua, nắm lấy tay phải của bà, tầm mắt còn nhìn vào ánh sáng trắng lạnh lẽo từ laptop, trái tim cũng đau âm ỉ.
“Bé Nhuỵ, con sao vậy?” Bà ngoại đưa cái tay khác lên vuốt ve mặt tôi.
Hốc mắt của tôi đột nhiên đỏ bừng, kìm nén nước mắt nóng bỏng lại, tôi nức nở: “Michael quen cô gái khác rồi, bà ngoại ơi, con không bao giờ tin vào tình yêu nữa.”
Bà ngoại xoa đầu tôi, hơi bất ngờ nhưng cũng nghiêm túc nói với tôi: “Bé Nhuỵ này, cô gái nào cũng sẽ gặp được tình yêu của mình thôi.”
Bà nói chắc như đinh đóng cột, tôi lại lắc đầu, không muốn tin.
Thứ mơ hồ như tình yêu chắc chắn sẽ không đến lượt tôi, huống chi tôi đã bị đàn ông làm tổn thương rồi.
Bà ngoại thấy tôi không tin, mới gồng mình chậm rãi ngồi dậy, kéo nhẹ tôi nằm vào trong ngực bà.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đen đặc, mây trôi tầng thấp, sao phủ kín trời giống như đoá hoa lửa trôi trên mặt nước biển, chớp tắt ánh sáng cam rực rỡ, bách hợp trên tủ đầu giường nở rộ, mùi hoa thanh mát.
Tôi nằm trong cái ôm ấm áp của bà, biết được câu chuyện của ông bà ngoại.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc