Người dịch: anh hùng vô lệ Vào sáng sớm ngày thứ hai tại thao trường. Khí lạnh đầu xuân bao phủ thao trường, phía trước đang có rất nhiều kỵ binh, đều là trận doanh hắc sắc kỵ binh. Tất cả đều đứng yên tại chỗ, tựa như một hố đen sâu hoắm, sát khí nồng đậm khiến người ta phải nín thở. - Thống lĩnh đại nhân, người của doanh ta đã đến đầy đủ rồi! Bạch Kỳ thân mặc hàn thiết trọng giáp, tay cầm một thanh trường thương màu đen dài gần một trượng. Dưới người hắn là Xích Huyết mã cao hơn chín thước, thần tuấn phi thường. - Xuất phát thôi! Lão giả tóc bạc mặc hắc bào, cũng là đệ nhất thống lĩnh "Ký Hồng" đại nhân trong số tứ đại thống lĩnh, lạnh lùng nói. - Xuất phát! Bạch Kỳ đô thống ra lệnh. Phía sau hắn, tầng tầng lớp lớp kỵ binh đã bắt đầu di chuyển. Năm trăm binh sĩ, tất cả đều mặc trọng giáp thượng đẳng, tay cầm trường thương, ngồi trên Ô Vân mã có giá cả ngàn lượng bạc trắng. Dẫn đầu là năm bách phu trưởng, trên người mặc xích thiết trọng giáp, cầm trường thương, ngồi trên Thanh Tông Đạp Tuyết mã có giá năm ngàn lượng bạc. Dưới sự thống lĩnh của Bạch Kỳ đô thống và năm bách phu trưởng, năm trăm binh sĩ của đệ tam doanh thuộc Hắc Giáp quân đệ nhất lĩnh rất nhanh đã rời khỏi quận Giang Ninh, theo đường lớn tiến về hướng Hoa Phong thành. oOo Trên quan đạo cách Giang Ninh quận thành khoảng hơn tám mươi dặm "Giá!""Giá!""Giá!" Mười mấy con tuấn mã chạy như bay trên đường, làm bắn lên vô số bụi mù. - Gia gia! Sao chúng ta lại phải chạy trốn? Chẳng nhẽ tặc nhân kia lại dám giết chúng ta trong quận thành? Một thiếu niên cưỡi tuấn mã hỏi một lão giả đang phi ngựa bênh cạnh. Lão giả thở dài nói: - Đan thần, ngươi không hiểu rồi! Nếu như không trốn, Diêm gia chúng ta có thể đã xong đời rồi! - Cha của con quá tin tưởng vào tên Vương Phóng, chẳng những rơi vào âm mưu của hắn mà còn bị hắn nắm nhược điểm nữa. Toàn bộ sinh ý của cha con đã mất hết, hơn nữa còn thiếu nợ Vương Phóng năm mươi vạn lượng bạc. Năm mươi vạn lượng bạc! Có đem tất cả vốn liếng trong nhà Diêm gia chúng ta cho hắn cũng không đủ. Huống hồ chúng ta vốn không hề nợ hắn, chính tên ác lang này đã âm mưu hại Diêm gia chúng ta. Bây giờ chúng ta chỉ có trốn khỏi Giang Ninh quận thành đi đến nơi khác mà thôi. Thiếu niên kia im lặng, hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra… Tại Giang Ninh quận thành, Diêm gia nhà hắn vốn là một trong những thương nhân giàu có. Diêm Đan Thần hắn từ lúc sinh ra đã không phải lo lắng về cái ăn cái mặc, hơn nữa từ nhỏ đã gia nhập Thanh Hồ đảo, trở thành đệ tử nhập môn. Không ngờ rằng lần này quay về gặp người thân lại xảy ra sự tình như vậy. Diêm gia nhà hắn đã sụp đổ rồi, toàn bộ sinh ý của cha hắn đều mất hết, hiện tại chỉ đành dẫn theo người nhà rời khỏi Giang Ninh quận thành. Dựa theo quỷ củ trong nhà, lẽ ra sau khi thành niên Diêm Đan Thần sẽ từ Thanh Hồ đảo trở về nhà bắt đầu buôn bán. Tại Thanh Hồ đảo, hắn cũng rất cố gắng học công phu, thân thủ trong đám thiếu niên cũng xem như không tệ. Những lúc rảnh rỗi, hắn đã nghĩ sau này trở về nhà buôn bán, sẽ tuyển mấy nha hoàn xinh đẹp và mấy tên hộ vệ, yên ổn làm ăn, duy trì gia sản của tổ tông, sống một cách thoải mái. Thế nhưng hiện tại vận mệnh của hắn đã thay đổi. "Cha…" Diêm Đan Thần nhìn nam tử cưỡi ngựa chạy trước tiên, đó chính là phụ thân "Diêm Hành" của hắn. Ông vốn là một thương nhân khôn khéo, không ngờ lần này lại bị trượt chân. Chỉ một lần vấp ngã, đã làm cho cố gắng của mấy thế hệ chỉ còn lại một ít vốn liếng trong nhà. Lúc này, trong đầu hắn chỉ còn lại một mảng u ám. - Ha ha! Diêm đại lão gia, đi đâu mà vội vàng như vậy? Một tiếng cười sang sảng vang vọng trên bầu trời, khiến cho đám người Diêm gia đang phi ngựa sắc mặt lập tức đại biến. Chỉ thấy ở phía sau, tai một đám cỏ dại nơi ngã rẽ xa xa, từng thớt chiến mã lần lượt lao ra. Dẫn đầu là một đại hán tóc dài để xõa, tay cầm một thanh trường đao màu đỏ sậm dài gần năm thước. Đại hán tóc xõa cười lớn: - Ha ha! Diêm đại lão gia còn muốn mang theo tiền tài chạy trốn hay sao? Có ít nhất gần trăm tên mã tặc xuất hiện. - Mã tặc! Một người trong đám Diêm gia kinh hô. Mười mấy người bọn họ làm sao có thể chống lại gần trăm tên mã tặc? - Chạy! Đám người Diêm gia cũng không giảm tốc độ, điên cuồng giục ngựa chạy trốn. - Ha ha! Huynh đệ chúng ta đã sớm ở đây cung kính chờ đợi Diêm đại lão gia rồi! Lại một tiếng cười lớn vang lên. Tại một góc ngoặt của con đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đám gần trăm tên mã tặc khác. Đám người Diêm gia liền dừng cương lại - Lão gia! - Đại ca! Không ít người nhìn về phía người quản sự của Diêm gia, cũng là phụ thân Diêm Hành của Diêm Đan Thần. Phía trước có mã tặc chặn đường, phía sau lại có mã tặc đuổi giết, bọn họ phải làm thế nào? - Các vị huynh đệ, xin hãy tha cho Diêm gia chúng tôi một con đường sống, chúng tôi vô cùng cảm kích! Các vị muốn bao nhiêu tiền bạc xin cứ việc nói! Diêm Hành cao giọng nói, đã đến mức này thì chỉ còn cách dùng tiền mua mạng. - Diêm đại lão gia có thể xuất ra bao nhiêu bạc đây? Tên thủ lĩnh mã tặc tóc xõa cười ha hả: - Chúng ta có nhiều huynh đệ như vậy, hơn nữa còn có vợ con, phải cần rất nhiều bạc đấy! - Đây là hai năm vạn lượng ngân phiếu! Diêm Hành lấy trong người ra một xấp ngân phiếu: - Các vị huynh đệ xin hãy tha cho một nhà chúng tôi, ngân phiếu này là của các vị! Đám người Diêm gia nhìn những tên mã tặc này, bọn họ cũng không dám liều mạng động thủ, bởi vì nhân số của đối phương quá nhiều. - Phì phì! Thật là hào phóng! Tên thủ lĩnh mã tặc cười: - Nhưng mà ta còn cảm thấy chưa hài lòng! Diêm Hành cắn răng nói: - Vàng bạc của Diêm gia chúng ta đều lưu lại cho các người, chỉ mong các người tha cho Diêm gia chúng ta một con đường sống. Nếu không… ngân phiếu này một khi xé nát thì cũng hkông còn giá trị. Trong giọng nói của Diêm Hành ẩn chứa sự uy hiếp, cùng lắm thì xé nát ngân phiếu, khiến cho mã tặc cũng không có được bạc. "Ồ!" Tên thủ lĩnh mã tặc cười nhạo một tiếng: - Diêm đại lão gia! Tiền bạc mà ngươi mang theo hẳn là vốn liếng trong nhà, cất trong nhà đương nhiên là vàng và bạc trắng. Ngài hủy được ngân phiếu, nhưng có hủy được vàng và bạc trắng không? Diêm Hành sắc mặt đại biến. Lần này y chạy trốn, quả thật cất sau ngựa chính là những thỏi vàng. Đây đều là vốn liếng giữ nhà của Diêm gia, đương nhiên sẽ không dùng ngân phiếu. - Chúng ta không chỉ muốn bạc của các ngươi, mà còn muốn bạc của Vương đại lão gia. Không giết các ngươi làm sao có thế lấy bạc của Vương đại lão gia? Cho nên, tất cả các ngươi đều phải chết! Tên thủ lĩnh mã tặc cười ha hả: - Vương đại lão gia còn dăn dò chúng ta nhắn lại với Diêm đại lão gia ngài một câu: "Đại ca, lên đường bình an! Sắc mặt Diêm Hành tức giận đến tím lại, gào lên một tiếng: - Vương lão nhị! Ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi! - Các huynh đệ! Giết! Tên thủ lĩnh mã tặc đột nhiên quát lên. Nhất thời hai đội nhân mã trước sau, gần hai trăm mã lao đến chém giết mười mấy người Diêm gia. Diêm Hành phẫn nộ gầm lên, đồng thời rút chiến đao bên hông ra. - Cha, dẫn Đan Thần chạy đi! Diêm Hành hét lên, lập tức xông lên phía trước. Gần hai trăm tên mã tặc đồ sát, mười mấy này người làm sao có thể thoát được? "Phập!" "A!" Đám nam nhân trẻ tuổi của Diêm gia lần lượt bị giết chết, chỉ còn lại bốn người có nội kình, đó là Diêm Hành, tam đệ và phụ thân của ông, cùng với Diêm Đan Thần. - Mẹ! Diêm Đan Thần gào lên, lập tức tránh khỏi một đao của mã tặc chém đến, đồng thời trở tay dùng một kiếm đâm thủng yết hầu mã tặc này. Mẫu thân của hắn không có nội kình, vừa bắt đầu thì đã bị mã tặc giết chết. Còn Diêm Hành lại giống như một kẻ điên, mặc dù liên tiếp bị trúng ba đao, nhưgn vẫn điên cuồng chém giết. - Cha, mau dẫn Đan Thần chạy đi! Diêm Hành cố gắng che trước người phụ thân và nhi tử của mình, để bọn họ có thể chạy trốn. Từ lúc bị rơi vào âm mưu cho đến khi tỉnh ngộ, toàn bộ sinh ý của đã không còn, khiến cho ông hối hận không nguôi, đã rất nhiều lần muốn tự sát. Diêm Hành lúc này đã không còn sợ chết, chỉ nghĩ cách làm sao để cho nhi tử của mình có thể sống sót. - Đan thần, mau đi! Diêm Hành hét lên. - Cha! Diêm Đan Thần mặc dù đau xót, nhưng dưới sự lôi kéo của gia gia, hai người cùng nhau vượt qua ánh đao bóng kiếm lao ra ngoài, chạy trốn về phía tây. "Xoẹt!" "Xoẹt!" Một đao đâm thủng lồng ngực Diêm Hành, một đao khác trực tiếp lướt qua đầu, chiếc đầu lập tức bay lên. Diêm Đan Thần mặc dù chạy, nhưng vẫn quay đầu nhìn lại, hoàn toàn chứng kiến một màn này. Mã Tặc chém giết chỉ trong thời gian vài lần lần hô hấp, Diêm gia chỉ còn lại hắn và gia gia. - Ha ha! Muốn chạy trốn? Không ít mã tặc đuổi theo phía sau. "Cha, mẹ, thúc…" Diêm Đan Thần trước nay vẫn sống trong an nhàn sung sướng, cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như hôm nay. Hắn quay đầu liếc nhìn lại, chỉ thấy đám mã tặc hò hét vung những thanh chiến đao dính đầy máu, cưỡi chiến mã phi nhanh ch1ong đuổi theo. Đám mã tặc này quanh năm đều sống trên cưỡi ngựa, vì vậy rất tinh thông kỹ thuật, nhanh chóng đuổi đến gần. - Đan Thần, chạy mau! Vị gia gia kia quát lên một tiếng, lập tức cầm trường kiếm ngăn cản đám mã tặc đang đến. - Gia gia! Diêm Đan Thần sắc mặt đại biến Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung mạnh. "n?" tên thủ lĩnh mã tặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa đang có một dòng nước lũ màu đen trùng trùng điệp điệp tràn đến. Mỗi người đều mặc trọng giáp màu đen, cưỡi trên lưng chiến mã mang giáp đen, mỗi thớt chiến mã đều cao khoảng tám thước. Mỗi kỵ binh đều cầm trường thương trong tay, lao đến với một tốc độ đáng sợ, giống như một dòng lũ cương thiết đang gào thét. "Hắc Giáp quân!" Tên thủ lĩnh mã tặc sắc mặt đại biến, lập tức hét lên: - Tản ra! Các huynh đệ mau tản ra! Nhưng vẫn có không ít mã tặc không kịp phản ứng. Hắc Giáp quân trùng trùng điệp điệp vốn đang ở cách đó trăm trượng, chỉ trong nháy mắt đã đến gần, tốc độ không hề giảm bớt, giống như nghiền nát những con kiến, lao thẳng vào trong đám mã tặc. Từng đạo hàn mang lóe lên trên những trường thương, lấy đi từng tính mạng. "Đây là…" Diêm Đan Thần kinh hãi nhìn đội quân đáng sợ như từ trên trời giáng xuống. - Hắc Giáp quân! Là Hắc Giáp quân! Vi gia gia của Diêm Đan thần sắc mặt đại hỉ, nhưng sau đó đại biến: - Đan Thần, mau tránh sang một bên! Hắc Giáp quân đang trên đà xông thẳng đến, thuận đường giết chết bọn họ chỉ là chuyện bình thường. Nhưng đã không còn kịp! Tốc độ của Hắc Giáp quân quá nhanh, từ lúc nghiền nát đám mã tặc cho đến khi lao tới trước mặt Diêm Đan Thần chỉ chưa đầy thời gian một lần hô hấp. "Vù!" Một thanh trường thương màu đen đâm tới. Diêm Đan Thần và gia gia hắn hoàn toàn bị sát khí ngập trời trùng trùng điệp điệp của Hắc Giáp quân làm cho sợ ngây người, ngay cả một ý niệm phản kháng cũng không có. Dưới khí thế tựa như đất trời sụp đổ của Hắc Giáp quân, ngay cả võ giả bọn họ cũng không có ý niệm phản kháng trong đầu. "Bồng!" Thanh trường thương kia đột nhiên xoay chuyển, đánh vào trước người Diêm Đan Thần và lão giả kia. Hai người lập tức bị đánh bay qua đồng ruộng bên cạnh. - Ta, ta vẫn chưa chết? Diêm Đan Thần ngẩn người một lát, gia gia của hắn cũng đờ ra. Một kỵ sĩ Hắc Giáp quân mặc trọng giáp màu đỏ sậm giữ chặt dây cương, cầm trường thương dừng lại một bên. Diêm Đan Thần ngơ ngác nhìn kỵ sĩ này, hắn vẫn nhớ kỹ chính vị kỵ sĩ này đã xuất thương đánh bay hai người. - Hai người mau đi đi, đừng để những mã tặc còn may mắn sống sót giết chết! Kỵ sĩ kia cười nhạt nói. - Đằng Thanh Sơn huynh đệ, nói lằng nhằng với bọn chúng làm gì, mau đi thôi! Một kỵ sĩ mặc trọng giáp màu đỏ sậm khác hô lên. "Giá!" Lập tức, vị kỵ sĩ vừa lên tiếng cũng giục ngựa nhanh chóng rời đi. Vị gia gia kia nhìn Hắc Giáp quân rời đi, thở dài nói: - Thật là may mắn! Đan Thần! Đây là Hắc Giáp quân của Quy Nguyên Tông. Hắc Giáp quân trên đường đi nếu gặp người bình thường thì sẽ giảm tốc độ để không làm họ bị thương, nhưng một khi gặp phải cường đạo mã tặc thì sẽ giết hết toàn bộ. đây cũng là một phương pháp luyện binh. Lão quay đầu nhìn một số mã tặc sắc mặt trắng bệch may mắn sống sót ở xa xa, vội vàng nói: - Đan Thần! Chúng ta mau đi thôi! "Đằng Thanh Sơn huynh đệ? Thanh Sơn? Hắc Giáp quân?" Diêm Đan Thần thấp giọng lẩm bẩm. Bị gia gia thúc giục, hắn lập tức theo chân gia gia cưỡi lên một con chiến mã đang chạy trốn bên bờ ruộng, sau đó thoát đi.