- Sinh rồi, sinh rồi. Trên hành lang, đám người Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan, cùng Thanh Vũ, ai nấy đều kích động chờ mong. Đằng Thanh Sơn không dám nháy mắt, dán mắt vào cửa phòng. - Cót két! Cửa phòng mở ra, một luồng khí nóng tràn ra. Bà đỡ đang ôm một đứa trẻ được bao bọc cẩn thận đi ra ngoài. - Chúc mừng môn chủ. Bà đỡ đứng trước mặt Đằng Thanh Sơn rất thận trọng: - Là thiên kim. - Nữ à? Đằng Vĩnh Phàm đứng bên cạnh tròn mắt. Viên Lan trừng mắt liếc nhìn ông tỏ vẻ bất mãn. Bình thường ở nông thôn việc trọng nam khinh nữ là rất bình thường. Dù sao con gái tương lai sẽ lấy chồng bên ngoài. Đây cũng là lí do vì sao Đằng gia trang lúc trước quy định, Hổ Hình quyền chỉ truyền nam không truyền nữ. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại không quan tâm tới điểm này. - Đưa ta. Đằng Thanh Sơn vội đưa tay ôm lấy rất cẩn thận, còn cẩn thận hơn lúc trước cầm Vân Mộng Bạch quả hoặc Bất Tử thảo nhiều. - Mắt đen láy. Đằng Thanh Sơn đang bế cốt nhục của mình thấy cảm giác rất kỳ diệu. Vốn tiểu hài nhi vừa lớn tiếng khóc lúc này lại nín dần. Một đôi mắt nhỏ đang cố mở to nhìn Đằng Thanh Sơn. Con 'người khổng lồ' trước mắt này dường như có gì hấp dẫn nó. Lúc này chắc nó cũng chẳng biết thế nào là cha. - Kỳ diệu quá! Ôm con gái, Đằng Thanh Sơn cảm thấy mình có cái gì đó có liên lạc với tiểu hài nhi này. Đúng, là cảm giác huyết mạch tương liên. 'Trong cơ thể nó có huyết mạch của Đằng Thanh Sơn ta.' Đằng Thanh Sơn nhìn đứa bé trong lòng. 'Còn tương lai, nó cũng sẽ đem huyết mạch của ta truyền cho hài tử của nó. Hài tử nó, cũng sẽ đem huyết mạch này tiếp tục truyền lại đời sau. Người cuối cùng cũng tới ngày gặp đại hạn! Không ai có thể trường sinh bất tử. Nhưng thượng thiên lại có phương pháp như thế, huyết mạch vĩnh cửu được truyền lại, sinh sôi không dứt.' Huyết mạch tương liên với nữ nhi đột nhiên làm cho Đằng Thanh Sơn ngộ ra một thứ gì đó đang 'Sinh sôi không dứt'. Có đôi khi cho dù biết đạo lý này nhưng không tự mình cảm thụ được cảm giác đó, cũng vĩnh viễn không có cách nào chính thức hiểu được. 'Là như thế!' Đằng Thanh Sơn một tay ôm nữ nhi, tay kia bất giác thi triển quyền pháp. - Thanh Sơn! Chợt có tiếng hét lớn. Đằng Thanh Sơn giật mình cả kinh, thanh tỉnh lại. Vừa quay đầu lại thấy người vừa hô là cha hắn Đằng Vĩnh Phàm. Đằng Vĩnh Phàm trừng mắt cả giận: - Ôm con mà ngươi còn luyện quyền hả, nếu con ngươi bị rơi thì sao. Ông vừa nói thế, Viên Lan bên cạnh cũng lập tức giằng lấy con gái trong lòng Đằng Thanh Sơn. - Oa... Tiểu hài cũng sợ khóc thét lên. - À à, ngoan nào, đừng khóc. Viên Lan nựng tiểu hài. Đằng Thanh Sơn gặp phải ánh mắt cha mẹ không khỏi xấu hổ gãi đầu. Kỳ thật vừa rồi hắn vừa đụng đến hành Mộc chi đạo, vốn khổ công suy nghĩ mãi mà không sờ được tới cánh cửa, nên không khỏi đắm chìm vào đó, bắt đầu diễn luyện quyền pháp. Nhưng nếu so với an toàn của nữ nhi thì hành Mộc chi quyền từ từ nghiên cứu sau cũng được. Mặc dù nói mình đã bỏ qua một lần cơ hội đốn ngộ. - Ít nhất, ta cũng hiểu được cảm giác. Tìm được cánh cửa rồi! Đằng Thanh Sơn đã có vừa ý niệm về quyền đầu tiên của hành Mộc chi quyền. - Rào rào... Vốn trời mưa rất to, lúc này chợt nhỏ dần. - Ngoan nào, lúc oa nhi sắp sinh thì trời mưa ghê hồn. Bây giờ oa nhi đã sinh ra, mưa cũng đã dứt. Đằng Vân Long ngẩng đầu nhìn trời, quay đầu lại cười cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn: - Thanh Sơn, xem ra nữ nhi của con cũng khác người. - Vâng! phải khác chứ. Đằng Thanh Sơn thầm bổ sung một câu 'Ôm con mới cho ta cảm giác đột phá cánh cửa hành Mộc chi đạo.' Ngay lúc này hậu. - Cót két! Cửa phòng mở ra. Chỉ thấy Lý Quân sắc mặt khá nhợt nhạt, từ từ đi ra. - Tiểu Quân. Đằng Thanh Sơn vội tới đỡ nàng. Lý Quân cười lắc đầu: - Muội không sao đâu, chỉ là thân thể hơi suy yếu một chút. Nhưng không ảnh hưởng gì lớn. Dù sao đi nữa Lý Quân cũng là tiên thiên cường giả, lại từng phục dụng Chu quả tửu. - Tiểu Quân. Viên Lan cười đưa đứa bé gái cho Lý Quân: - Lại đây, mẹ ôm một cái. Lý Quân ôm nữ nhi, cười híp cả mắt. - Thanh Sơn, đặt tên cho con chưa? Lý Quân ngẩng đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Họ đã sớm nghĩ ra rất nhiều tên cho hài tử tương lai.. Đằng Thanh Sơn nhìn nữ nhi ngẩng đầu nhìn trời, lúc này mưa cơ hồ đã tạnh. Cơn mưa rào mùa hè đến nhanh, đi cũng nhanh. - Nó đã sinh ra lúc trời mữa. Hơn nữa, cũng làm huynh ngộ ra hành Mộc chi đạo. Vậy tiểu nữ này gọi là Lâm đi. Trên có chữ vũ, phía dưới là mộc. Vũ rơi xuống rừng, làm cây cối không ngừng phát triển, sinh sôi không dứt. Đằng Thanh Sơn bỏ qua những cái tên từ trước, đặt một cái tên mới. Đằng Hồng Lâm! Tên con gái. - Đằng Hồng Lâm? Lâm Lâm. Lý Quân hài lòng gật đầu, cúi đầu nhìn nữ hài trong lòng, cười nhẹ: - Lâm Lâm, đây là cái tên do cha con đặt đó, hay không? Đằng Thanh Sơn đứng một bên không kìm được, thì thào vào tai Lý Quân: - Tiểu Quân, muội chiếu cố cho Lâm Lâm nhé. Huynh … huynh phải bế quan đây. Lúc này vừa có lĩnh ngộ, cần một thời gian khá lâu. Lý Quân giật mình, bế quan? Hài tử vừa sinh ra, cha đã bế quan? - Vâng, huynh đi đi. Lý Quân cũng hiểu, khi ngộ đạo thì lúc vừa đốn ngộ phải lập tức cảm ngộ ngay mới là tốt nhất. Thời gian qua càng lâu, ký ức cảm giác này sẽ càng mơ hồ. Chỉ nói mấy câu, thế mà cảm giác đốn ngộ của Đằng Thanh Sơn đã yếu bớt đi rất nhiều. Vèo! Đằng Thanh Sơn lập tức nhảy vọt lên rồi ly khai, chạy về phía một mật thất được thíết kế riêng cho hắn tu luyện - Thanh Sơn, con làm gì thế? Đằng Vĩnh Phàm lúc nãy không nghe kịp, không khỏi kêu lên. - Huynh ấy có việc trọng yếu. Lý Quân liền nói. - Tiểu nữ mới ra đời, còn gì mà trọng yếu chứ? Đằng Vĩnh Phàm có vẻ bất mãn. Như thế … Con gái Đằng Thanh Sơn, Đằng Hồng Lâm mới ra đời ngày đầu tiên, Đằng Thanh Sơn đã bế quan khổ tu rồi. Con gái Đằng Thanh Sơn xuất thế là một việc rất vui. Trong những ngày hè sau đó, rất nhiều người quen và bằng hữu của Đằng Thanh Sơn, bất luận là Đằng gia trang hay Quy Nguyên Tông, không ít người đều tới đây thăm viếng và xem mặt con gái Đằng Thanh Sơn. Nhưng điều làm họ kinh ngạc là cái tên làm cha - Đằng Thanh Sơn lại không có mặt. - Thanh Sơn thật kỳ cục, hài tử mới xuất thế đã đi lo chuyện của mình rồi. Không ít lão nhân trong Đằng gia trang trách móc. Ngày thứ bảy sau khi hài tử xuất thế. Lý Quân đang ngồi ở bờ hồ, bên cạnh bày một cái nôi lắc. Trong nôi là con gái của nàng. Lý Quân nhè nhẹ lắc nôi, cười cười nhìn con gái. Bên cạnh hai thị nữ cũng cười nói với Lý Quân. - Sư mẫu, sư mẫu. Chỉ thấy hai người Đằng Thú và Dương Đông cùng chạy lại. - Hả? Lý Quân thắc mắc nhìn hai người - A Thú, các con tới đây có chuyện gì không? - Có vài việc ạ. Đằng Thú vừa định bẩm báo thì Dương Đông đã cắt ngang, vội cười nói: - Sư mẫu, sư phụ đã xuất quan chưa? - Chưa. Lý Quân lắc đầu. Trán Dương Đông nhăn lại có vẻ hơi thất vọng, nhưng y vẫn thấp giọng nói: - Sư mẫu, đợi sư phụ xuất quan, lệnh cho người báo cho chúng con một tiếng. - Ừm, được. Ta sẽ nói cho sư phụ các con. Lý Quân gật đầu nhận lời. Dương Đông lúc này kéo Đằng Thú cùng rời đi. - Phu nhân, tựa hồ có việc trọng yếu à? Bên cạnh một thị nữ dáng người khá cao mở miệng hỏi. Lý Quân gật đầu nhìn về phía mật thất Đằng Thanh Sơn, trong lòng nàng không khỏi lo lắng. Bế quan lâu như vậy rồi mà vẫn không ra ngoài? Có khi nào, giống như lúc ở cấm địa Minh Nguyệt đảo, một lần bế quan phải mấy tháng ròng? Lý Quân chỉ có thể đợi, tiếp tục ru hài tử. Đợi đến khi sắc trời đã tối, một bóng người chợt từ xa đi tới. - Thanh Sơn. Lý Quân vội đứng dậy, sáng mắt lên. - Hôm nay thật sự xin lỗi. Đằng Thanh Sơn cười đi tới. Đầu tiên là cúi đầu nhìn hài tử mình trong nôi, không kìm được chậc chậc tán thưởng - Tiểu Quân, Lâm Lâm đẹp hơn lúc mới sinh nhiều, muội nhìn khuôn mặt trái xoan kìa. Còn cái mũi nữa. - Hài tử lúc này thay đổi rất nhanh. À, Thanh Sơn, bảy ngày qua huynh bế quan như thế nào? Lý Quân hỏi. Đằng Thanh Sơn khom lưng cẩn thận ôm lấy hài tử, đồng thời nói: - Bảy ngày qua bế quan không kịp đốn ngộ ra bất kỳ hiệu quả gì tốt lắm. Huynh khổ sở suy nghĩ bảy ngày, cũng chỉ mới sáng chế thức thứ nhất và thức thứ hai hành Mộc chi quyền. Thức thứ ba thì ta vẫn sao có thể sáng chế ra được. Đáng tiếc, nếu lúc đốn ngộ không bị cắt ngang. - Không bị cắt ngang … có phải lúc huynh luyện quyền, suýt nữa ném bay cả Lâm Lâm không? Lý Quân không khỏi tức giận nhìn Đằng Thanh Sơn. - Đương nhiên, Lâm Lâm quan trọng hơn. Đằng Thanh Sơn khẽ nhíu mày: - Nhưng, trong ngũ hành chi đạo thì ta không hiểu hành Mộc chi đạo nhất. Lần này mặc dù dựa vào cảm ngộ lúc trước, hơn nữa suy nghĩ mấy năm nay, cuối cùng cũng một hơi sáng chế ra hai thức. Nhưng chín thức quyền pháp thì những chiêu đầu đều dễ dàng nhất, càng về sau càng khó. - Dựa theo tốc độ của ta bây giờ, huynh cảm giác muốn ngộ ra hành Mộc chi đạo chậm gấp mười lần so với hành Hỏa chi đạo, hành Thổ chi đạo. Đằng Thanh Sơn bất lực thở dài. Cho dù Đằng Thanh Sơn từng luyện quyền ở kiếp trước. Cho dù hắn đã quan sát Thần Tiên ngọc bích và Khai Sơn Tam Thập Lục thức, nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể thành công với mọi thứ trong ngũ hành dễ dàng như nhau được. - Chậm hơn mười lần, vậy cần bao lâu mới có thể thành công? Lý Quân lo lắng. - Không biết được. Đằng Thanh Sơn lắc đầu. - Cũng như hành Thủy chi đạo, nếu không có Bùi Tam chỉ điểm cho huynh đi từ Sinh Tử chi đạo, e rằng ta phải mất hai ba năm ròng. Về phần hành Mộc chi đạo, riêng nhập môn mà đã khó khăn như thế, sau này e rằng mỗi lần sáng tạo ra một thức đều gặp rất nhiều khó khăn. - Trừ phi huynh lại tiếp tục gặp đốn ngộ vài lần. Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười. Hiển nhiên hắn cười mình vì những lời này. Đốn ngộ là khả ngộ bất khả cầu, há có thể dễ dàng gặp như vậy. - Chứng tỏ thực lực của huynh trong thời gian ngắn rất khó đề cao? Lý Quân nói. - Đúng! Đằng Thanh Sơn gật đầu: - Huynh bây giờ nắm được tám phần lực thiên địa. Cộng thêm sức mạnh thân thể cũng nhỉnh hơn một thành. Muốn đề cao hơn chỉ có nước thông qua hành Mộc chi đạo. Nhưng theo huynh ước tính, với tốc độ loại cảm ngộ này nếu không phải mười năm hoặc hai mươi năm cũng rất khó có thể làm cho hành Mộc chi đạo đại thành được. Lý Quân không khỏi thừa nhận. - Cọn đường ngộ đạo chỉ có thể làm đến nơi đến chốn, bước từng bước. Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói: - Bây giờ, mục đích của huynh là ngộ ra hành Mộc chi đạo. Khi ngũ hành chi đạo tất cả đều công thành, lúc đó huynh mơi có cách cố gắng nghĩ xem phương thức tiến vào cảnh giới động hư được. Con đường tu luyện càng về sau càng khó. Còn bây giờ, Đằng Thanh Sơn phải đi hết con đường ngũ hành chi đạo, lúc này là thứ khó khăn nhất với hắn.