Ánh mắt nhị đương gia trên Xích Hỏa Mã chợt lóe, đắn đo suy nghĩ: "Tiểu tử kêu Đằng Thanh Sơn này thực lực thật mạnh, hơn nữa trong khu vực Nghi Thành, dân phong cực kỳ dũng mãnh, nếu bức bách quá kịch liệt thì đám dân quê lỗ mãng này chỉ e thực sự có thể động thủ, ngày trước tàn sát Hắc Mộc trang đã khiến Thiết Sơn bang của ta chết nhiều huynh đệ. Nếu hôm nay phải động thủ...E rằng một ngàn huynh đệ ta dẫn tới hôm nay phải chết quá nửa!" Tiếng tăm vũ dũng của Đằng gia trang vốn đã lưu truyền ra bên ngoài. Hơn nữa hôm nay, nhị đương gia cũng phát hiện, Đằng gia trang không ngờ lại có nội kình cao thủ, điều này không thể không khiến hắn kiêng kị. Thôn trang có nội kình cao thủ, nếu thật sự chém giết thì một ngàn mã tặc của hắn, thắng cũng là thắng trong thê thảm. Cuộc chiến của Thiết Sơn bang và Bạch Mã bang lại sắp tới, nếu ở Đằng gia trang tổn thất số lượng lớn nhân mã thì quả thật không đáng. o0o Sau khi lời Đằng Thanh Sơn vừa dứt thì mặt đất liền rạn nứt. Trong đáy lòng không ít người Đằng gia trang đều mừng thầm, đồng thời nhìn tên thủ lĩnh mã tặc kia. Đám mã tặc của Thiết Sơn bang cũng ngó sang nhị đương gia của chúng, hiện tại mọi người đều chờ nhị đương gia lên tiếng! "Ha ha..." Nhị đương gia cười ha hả, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn bên dưới, "Hảo thân thủ, chứng kiến thân thủ bậc này của tiểu huynh đệ, ta cũng ngứa ngáy vô cùng. Bằng không, chúng ta luận bàn một chút." "Luận bàn?" Tộc nhân Đằng thị đều nhìn về phía Thanh Sơn. "Thanh Sơn, đừng đi." Đằng Vân Long hạ giọng nói, "Nhị đương gia này xông pha bên ngoài khẳng định có không ít thủ đoạn, hơn nữa nội kình cũng rất kinh nhân, một chùy đập nát đại môn Đằng gia trang chúng ta. Không dễ trêu chọc a. Nếu trong khi luận bàn hắn xuống tay độc ác thì... Thanh Sơn, ngươi vẫn còn trẻ a." Chẳng những Đằng Vân Long lo lắng mà Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cũng cực kỳ lo lắng cho con trai họ. Từ bọn họ nhìn ra, nhị đương gia kia chính là một kẻ láu cá, rất nhiều tâm cơ. Con trai họ cũng vẫn chỉ xông xáo trong khu vực Nghi Thành, lại chỉ kiến thức qua vài vị nội gia cao thủ mà thôi. "Phụ thân, nương, ngoại công, không sao. Nhị đương gia là tiền bối cao thủ nên sẽ không so đo với một tên tiểu tử như con đâu." Đằng Thanh Sơn cười, cầm trường thương đi tới, chắp tay nói, "Nghe nói nhị đương gia vũ dũng hơn người, một chùy liền đập tan đại môn Đằng gia trang chúng ta, nên ta cũng ngứa ngáy vô cùng." "Ha ha, một hán tử thẳng thắn!" Nhị đương gia cười lớn một tiếng, "Chỉ bằng việc ngươi đáp ứng luận bàn, chuyện hạ thấp tiền hàng năm cũng chỉ là một câu nói. Tới đây, tiểu huynh đệ, cẩn thận!" Nói xong, nhị đương gia tay cầm hai quả Xích Đồng Chùy, lập tức từ trên ngựa nhảy xuống. "Đều tránh ra cho ta." Nhị đương gia hét to một tiếng. Nhất thời đám mã tặc trên luyện võ trường lập tức nắm dây cương, giục chiến mã lui sang một bên, lộ ra một khoảng đất trống rộng chừng hai mươi trượng. Trung tâm khu đất trống chỉ có nhị đương gia tay cầm hai quả Xích Đồng Chùy cực lớn, nhị đương gia xuống ngựa, Đằng thị tộc nhân mới phát hiện, vóc người vị nhị đương gia này cực kỳ cường tráng, ánh mắt trời rọi xuống, cả người vị tráng hán đầu trọc này hệt như sắt nung, tay cầm Xích Đồng Chuy tựa như Ma Thần. "Thanh Sơn, đừng lỗ mãng, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn." Đằng Vân Long nhìn đứa ngoại tôn này, có chút lo lắng, khẩn trương. Đằng Thanh Sơn cười cười với thân nhân, sau đó cầm một thanh tấn thiết thương bước nhanh vào trung tâm khoảng đất trống trên luyện võ trường. Nhị đương gia kia cường tráng như Ma Thần mà vóc người Đằng Thanh Sơn miễn cường cũng xem như khôi ngô, nhưng so bì với nhị đương gia, rõ ràng nhỏ bé hơn một bậc. Dù sao Đằng Thanh Sơn chỉ hơn bảy thước chút, nhưng nhị đương gia kia lại cao hơn Thanh Sơn nửa cái đầu, hông đều dày hơn một vòng. Hai người đối chiến với nhau ở trung tâm mảnh đất trống. "Mời." Nhị đương gia chắp tay. "Mời." Đằng Thanh Sơn cũng chắp tay. "Hãy cẩn thận." Nhị đương gia nhấn chân một cái, cả người tựa như tên rời khỏi dây cung cấp tốc lao về phía Thanh Sơn, đồng thời tay phải cầm dây xích bắt đầu vũ động, trong đó một quả Xích Đồng Chuy hệt như Phong Hỏa Luân cấp tốc xoay tròn ngay trên đỉnh đầu nhị đương gia, trong nháy mắt khi tiếp cận Đằng Thanh Sơn thì nhị đương gia đột nhiên vung tay phải. "Hô!" Quả Xích Đồng Chùy quay tròn kia tựa như lưu quang thiểm điện, mang theo tiếng gió rít sắc bén đập về phía Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn vẫn luôn đứng thẳng đôi mắt chợt lóe hàn quang, tấn thiết thương trong tay phảng phất như một con giao long vẽ lên một vòng cung, cùng Xích Đồng Chùy kia khẽ chạm vào nhau, Xích Đồng Chùy lập tức thay đổi phương hướng, lệch sang một bên. Giẫm đất! Hô! Cả người Đằng Thanh Sơn lao tới trước, tấn thiết thương trong tay phảng phất như một tia chớp màu đen, đâm thẳng lồng ngực nhị đương gia. "Hảo thương pháp." Nhị đương gia quát lớn một tiếng, dây xích sát kia xoay tròn, không ngờ lại quấn lấy trường thương của Thanh Sơn. Đồng thời cả người xông lên trước, một tay vung Xích Đồng Chùy đập về phía đầu Thanh Sơn. "Hửm?" Đằng Thanh Sơn cũng vì dây xích sắt quay tròn mà cảm thấy kinh ngạc, xoay nhìn thì đơn giản nhưng lại có thể không ảnh hưởng đến trụ hai quả Xích Đồng Chùy, còn làm mau lẹ đến như thế, không có mấy năm khổ công, cũng khó. "Phá!" Đằng Thanh Sơn quát to một tiếng. Trường thương trong tay đột nhiên rung mạnh, dắt theo xích sắt đập thẳng vào phần hông nhị đương gia, nện vị nhị đương gia kia không khỏi bay lên, xích sắt quấn chặt cũng buông lỏng, Đằng Thanh Sơn vội vàng thừa thế thu hồi trường thương, chân nhấn một cái, cả người bay lên, trực tiếp đâm một thương về phía nhị đương gia trên không trung. "Oanh Sơn Chùy!" Khuôn mặt nhị đương gia đỏ bừng, đột ngột quát to một tiếng, Xích Đồng Chùy trên tay phải mang theo một âm hưởng cổ quái, hoa phá không khí, đập vào tấn thiết thương. Một chùy này đập xuống phảng phất như cự thạch vạn cân sụp xuống, khiến người ta cảm thấy vô phương phản kháng. Đằng Thanh Sơn thân đang ở giữa không trung, trường thương trong tay như độc xà, đâm vào bên cạnh Xích Đồng Chùy, 'choang' một tiếng, thiết thương trong nháy mắt khi tiếp xúc thuận thế liền xoay -- 'Như Ảnh Tùy Hình' thương pháp! "Phốc!" Trường thương đâm thẳng vào ngực nhị đương gia. Nhưng chẳng ai ngờ được, đồng thời lúc nhị đương gia nện một chùy thì Xích Đồng Chùy bên tay trái tương tự cũng nện xuống. "Choang." Chờ khi Đằng Thanh Sơn đẩy một chùy này ra, nhị đương gia ở giữa không trung trực tiếp lách người, tay phải thừa cơ tóm lấy cán thương của Thanh Sơn. "Buông tay!" Nhị đương gia quát to một tiếng. Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy một cỗ nội kình cường đại thông qua cán thương truyền tới, khí lực Đằng Thanh Sơn dùng trong tay đột nhiên bạo tăng, khí lực vạn cân liền rót lên cán thương, theo cán thương trực tiếp tác dụng lên tay nhị đương gia. Nhị đương gia kia chỉ cảm thấy tay phải đột nhiên đau nhói, kìm không nổi lập tức buông cán thương xuống, lập tức vận chuyển nội kình, cả người mau chóng rớt xuống. Nhị đương gia tay trái cầm xích sắt kéo theo hai quả Xích Đồng Chùy, tay phải lại hơi phát run, đau nhức kịch liệt. "Nắm cán thương của ta, thực là đi tìm chết."Đáy lòng Thanh Sơn thầm nhủ, đạt đến mức 'nhân thương hợp nhất', trường thương đã chẳng khác nào chân tay Thanh Sơn, muốn khiến cho Đằng Thanh Sơn buông trường thương, chẳng phải như cắt tay chân hắn? Há lại dễ dàng như thế sao? "Kẹt ..." Nhị đương gia sắc mặt dữ tợn, hai tay đều cầm chuôi Xích Đồng Chùy, quát to một tiếng, cả người vũ động hai quả Xích Đồng Chụy trăm cân, trong nháy mắt xông đến trước người Thanh Sơn. "Thập Bát Oanh Sơn Chùy!" Tiếng quát vang lên giữa khoảng không luyện võ trường. Chỉ thấy hai quả Xích Đồng Chùy đó, chùy này tiếp theo chùy kia, phảng phất như nước sông liên miên bất tuyệt, lực đạo chùy trước so với chùy sau càng mạnh hơn. "Thanh Sơn!" Tộc nhân Đằng gia trang và mã tặc đều trợn mắt há mồm, Xích Đồng Chùy kia tốc độ cực nhanh, bọn họ chỉ miễn cưỡng thấy được từng đường ảo ảnh. Chùy ảnh này vừa nhanh vừa mạnh, dày đặc, tựa như hồng thủy dâng trào vậy. "Cheng!""Cheng!""Cheng!""Cheng!".... Tiếng va chạm dày đặc vang lên, dày đặc thương ảnh trường thương cùng với dày đặc chùy ảnh Xích Đồng Chùy khiến người ta vô phương thấy rõ. "Bồng!" Tiếng va chạm đột nhiên biến mất. "Hô." Cả người Đằng Thanh Sơn bị ném bay, theo một thế 'Thiên Cân Trụy' lập tức rớt xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng, chắp tay nói: "Nhị đương gia thực lực kinh người, ta cam bái hạ phong." Nhị đương gia kia khuôn mặt cũng đỏ bừng, sau khi thu hồi hai quả chùy, cẩn thận đánh giá Đằng Thanh Sơn một phen, sau đó cười ha ha nói: "Hảo, quả nhiên hảo thân thủ, trong khu vực Nghi Thành này có thể tiếp được 'Thập Bát Oanh Sơn Chùy' của ta mà không chết cũng không vượt quá mười người! Ngươi là một trong số đó. Ta, Vương Thiết Phong, nguyện kết giao bằng hữu với Đằng Thanh Sơn ngươi!" "Đã là bằng hữu thì Vương Thiết Phong cũng cho ngươi thể diện, Đằng gia trang ngươi, một người dâng nộp một xâu tiền, chuyện này chỉ thế thôi." Nhị đương gia hào sảng nói. "Nhị đương gia quả nhiên hào sảng." Đằng Thanh Sơn cũng cười nói. "Ngoại công." Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Nghe thấy một người chỉ nộp một xâu tiền, tộc trưởng Đằng Vân Long lập tức cùng đám người xung quanh góp tiền, một người một xâu tiền, cả Đằng gia trang cộng lại cũng chỉ cần nộp hai trăm lượng bạc. Dù sao thì mười xâu tiền mới tính là một lượng bạc, tiền hàng năm so với Bạch Mã bang kia đều phải thấp hơn một khoảng lớn. Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm lập tức tới đưa hai trăm lượng bạc. "Thu lấy tiền hàng năm." Nhị đương gia phân phó. Lập tức có mã tặc tới thu hai trăm lượng bạc. "Thanh Sơn huynh đệ, khi nào tới Thiết Sơn bang ta, chắc chắn sẽ có rượu thịt ngon chiêu đãi huynh đệ, hôm nay không nán lại thêm nữa, các huynh đệ, đi." Nhị đương gia Vương Thiết Phong nhảy lên Xích Hỏa Mã, lập tức dẫn đầu kéo theo đám mã tặc hò hét nhau mà đi, nhanh chóng mất hút trong tầm mắt. Trên con đường cách xa Đằng gia trang, đám mã tặc nườm nượp kéo nhau đi. "Nhị đương gia." Một thanh niên cưỡi Thanh Tông Mã vội nói, "Cứ như vậy buông tha cho tiểu tử đó?" "Hừ." Nhị đương gia hừ nhẹ một tiếng, trách mắng, "Người ta mới nhiêu tuổi đã lợi hại như thế, có thế dạy ra đệ tử lợi hại như vậy, ngươi nói xem, sư phụ hắn sẽ kém sao? Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, bây giờ là thời điểm mấu chốt cùng Bạch Mã bang tranh đấu, không thích hợp gây thù hằn." "Nhị đương gia nói rất đúng." Thanh niên kia liên tục nịnh hót. Bản thân nhị đương gia lại cúi đầu nhìn ngực mình, y phục nơi ngực có một lỗ thủng, nghĩ lại một màn lúc trước, nhị đương gai vẫn không khỏi sợ đến toát mồ hôi: "Đằng Thanh Sơn này tiếp 'Thập Bát Oanh Sơn Chùy' của ta, không ngờ còn có dư lực giết chết ta, hôm nay thực sự đã đi vòng trước mặt Diêm Vương lão gia a. Nếu tên Đằng Thanh Sơn nay không phải là bận tâm đến đại ca ta, còn có cả ba ngàn huynh đệ Thiết Sơn bang, ta hôm nay chỉ e thực sự xong đời rồi." Một màn lúc trước quá nhanh, người ngoài nhìn không rõ nhưng bản thân nhị đương gia hoàn toàn biết. Đằng Thanh Sơn thoạt nhìn thì sau cùng bị đánh bay, nói cam bái hạ phong. Nhưng trên thực tế, Đằng Thanh Sơn từng một thương chạm y phục hắn nhưng lại rút thương về, chủ động bay lùi ra sau, giả bộ thua trận. Một khắc này, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể giết hắn. Nếu đối phương đã cho thể diện thì nhị đương gia cũng sẽ không không cho đối phương thể diện, mới thu mỗi người chỉ vẻn vẹn một xâu tiền. Hơn nữa, nếu thực sự chém giết...Cho dù tàn sát Đằng gia trang thì một ngàn nhân mã của hắn, chỉ e không còn bao nhiêu người có thể sống sót. Quan trọng nhất chính là, chính hắn cũng không sống được.