Thần Cung binh xuất Dương Châu Làm cho Hạt Tử cả đầu cũng đau Bùi Tam nhận tín lúc sau Lệnh ngay "A Triêu" chạy mau giúp người Thơ: everestvnvnn 'Kinh Ý, hy vọng ngươi đừng ép ta, nếu không...' Trong lòng Hạt Tử Kiếm Thánh lúc này lửa giận bừng bừng, giận tới mức làm cho không gian chung quanh đều mờ ảo có hào quang màu đen. - Sư tổ, sao vậy? - Cổ Ung lắp bắp kinh hãi. Ba tướng quân còn lại cũng thất kinh. Hạt Tử Kiếm Thánh giọng lạnh lẽo, phân công: - Ngô tướng quân, ngươi đi khiêu chiến đi. - Dạ. Trong đó một vị nam tử mặc chiến giáp màu đỏ sậm cung kính đáp, rồi sau đó vọt về phía hàng đầu đại quân. Thanh Hồ Đảo hãm thành, cả Giang Ninh quận thành không khỏi kinh hoàng. Dù sao trong Quy Nguyên Tông cũng không mấy người biết có sự tồn tại của 'Kinh Ý', trong lòng mọi người đều rất bất an. Trên tường thành. Gia Cát Nguyên Hồng và Đằng Thanh Sơn đứng cạnh nhau. Cạnh Gia Cát Nguyên Hồng, Nghê trưởng lão, Yến trường lão đang tập trung. Thậm chí còn còn cả đệ nhất thống lĩnh 'Đằng Thanh Hổ', nhi tử Gia Cát Nguyên Hồng Gia Cát Vân, vốn phụ trách Hắc Giáp quân canh tường thành. - Người kia là ai? Sao lại đứng cạnh cha đệ? Gia Cát Vân hơi nghi hoặc, thấp giọng hỏi Đằng Thanh Hổ. - Huynh cũng không biết. Đằng Thanh Hổ cũng nghi hoặc. - Đến cả Yến trường lão cũng không dám đứng ngang hàng với hắn. Đột nhiên, hai vị chấp pháp trưởng lão đứng cạnh Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng đồng thời quay đầu lại, trừng mắt liếc hai người. - Vị này là tiền bối cao thủ, không được hỗn. Nghê trưởng lão thấp giọng quát lớn. Gia Cát Vân và Đằng Thanh Hổ vội ngậm miệng lại. Lúc này Đằng Thanh Sơn quay đầu về phía hai người cười, rồi sau đó lại tiếp tục thấp giọng trò chuyện với Gia Cát Nguyên Hồng. - Ừm! Xem kìa, có người vọt tới trước trận rồi đó. Gia Cát Nguyên Hồng thấp giọng nói. Đằng Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một nam tử mặc chiến khải màu đỏ sậm đang lướt nhanh qua cả đội quân, chẳng mấy chốc đã vọt tới hàng đầu, một mình một người trước trận, thấy rất rõ. - Người của Quy Nguyên Tông nghe đây. Ngô tướng quân đứng trước trận đại quân Thanh Hồ Đảo, hướng mắt nhìn tường thành Giang Ninh quận thành quát lớn. Thanh âm cuồn cuộn, cơ hồ truyền khắp cả Giang Ninh quận thành. - Đại quân Thanh Hồ Đảo ta đã đến, chỉ đợi ra lệnh một tiếng là có thể đạp bằng Quy Nguyên Tông các ngươi, các ngươi nên ngoan ngoãn mở cửa thành đầu hàng đi. Thanh Hồ Đảo ta cũng sẽ giết ít một chút, để người của Quy Nguyên Tông không chết quá nhiều. Nếu như ngoan cố chống lại... Hôm nay, Thanh Hồ Đảo ta sẽ khiến cho Quy Nguyên Tông các ngươi trở thành một mảnh đất hoang! - Là đầu hàng, hay ngoan cố chống lại. Lựa chọn đi. Ngô tướng quân cao giọng nói. Thanh âm vừa dứt, trên tường thành Giang Ninh quận thành hơi chộn rộn. Ngay lúc này... Đằng Thanh Sơn lưng đeo thanh Khai Sơn Thần Phủ tiến lên một bước. Hắn dựa vào tường thành, đối diện với thiên quân vạn mã phía dưới mỉm cười. Đằng Thanh Sơn truyền âm nói: - Thiết Ngũ lão huynh, Quy Nguyên Tông đã an phận ở một góc. Ông hà tất phải bức nó? Theo tại hạ thấy mọi người nên ngồi cùng nhau nói chuyện, việc này bỏ qua thôi, được không? Giữa quân doanh Thanh Hồ Đảo. Hạt Tử Kiếm Thánh đang lạnh lùng đứng chợt nhướng mày, rồi truyền âm đáp lại: - Kinh Ý huynh, đây là việc giữa Thanh Hồ Đảo chúng ta và Quy Nguyên Tông. Ta thấy, Kinh Ý huynh nên bỏ qua đi... Nếu Kinh Ý huynh không quản việc này, Thanh Hồ Đảo ta đương nhiên sẽ nhớ kỹ nhân tình của huynh lần này. Một thanh âm truyền lại: - Thiết Ngũ, Quy Nguyên Tông năm đó có đại ân với tại hạ. Mặc dù nhiều năm qua rồi, nhưng tại hạ không phải là người vô tình, tuyệt đối không thể nhìn Quy Nguyên Tông bị diệt được. Hạt Tử Kiếm Thánh sắc mặt trầm xuống, truyền âm nói: - Kinh Ý, huynh có ý gì đây? Vì Quy Nguyên Tông mà liều chết với ta à? - Không dám, Thiết Ngũ lão huynh là cường giả hư cảnh đại thành. Tại hạ sao dám liều chết với lão huynh chứ? Thanh âm Đằng Thanh Sơn truyền đến. - Nhưng Thiết Ngũ lão huynh, tại hạ khuyên người nên khoan dung. Theo tại hạ được biết, huynh cũng đã giết cường giả hư cảnh của Quy Nguyên Tông rồi. Quy Nguyên Tông bây giờ cũng không còn uy hiếp gì với Thanh Hồ Đảo nữa, nên buông tay đi. - Hừ! Trảm thảo không trừ căn, hậu hoạn vô cùng. Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm. Ngay lúc này tên Ngô tướng quân đã chạy về giữa quân trận, vội dò hỏi: - Thái thượng trưởng lão, Quy Nguyên Tông không đầu hàng, chúng ta nên tiến công chứ? - Đừng nóng. Hạt Tử Kiếm Thánh hừ lạnh một tiếng. - Thiết Ngũ lão huynh, Thanh Hồ Đảo muốn tiêu diệt Quy Nguyên Tông, chẳng phải là vì lo lắng lúc Thiên Thần cung tấn công Dương Châu, Quy Nguyên Tông sẽ câu kết với Thiên Thần cung à? Tại hạ đảm bảo, đến lúc đó Quy Nguyên Tông sẽ ngoan ngoãn ở nguyên trong quận Giang Ninh, tuyệt đối sẽ không đánh sau lưng Thanh Hồ Đảo các ngươi. Nếu Quy Nguyên Tông làm như vậy, không cần huynh phải động thủ, tại hạ tự mình sẽ giải quyết bọn người tông chủ, chấp pháp trưởng lão Quy Nguyên Tông, được không? Hạt Tử Kiếm Thánh cau mày, truyền âm lại: - Kinh Ý! Việc này không phải mặc cả. Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo vốn có đại cừu. Lần này Thanh Hồ Đảo ta là muốn tiêu diệt cả Quy Nguyên Tông. Huynh ra mặt, nếu muốn cứu một người, ta có thể nể mặt đáp ứng được. Nhưng nếu muốn để ta lui binh là việc tuyệt đối không thể được! - Hừ! Thiết Ngũ. - Kinh Ý là người có ân báo ân. Năm đó Quy Nguyên Tông có đại ân với tại hạ, tại hạ có nát thân cũng khó báo đáp được! Tại hạ cũng nói cho lão huynh biết, lần này tại hạ bảo đảm cho Quy Nguyên Tông! Nếu lão huynh muốn tấn công tiêu diệt Quy Nguyên Tông, tại hạ cam đoan trong vòng mấy tháng sẽ làm cho Thanh Hồ Đảo ngươi hóa thành một đống hoang tàn! Để Dương Châu của huynh lâm vào khói lửa! Những lời này làm cho Hạt Tử Kiếm Thánh vô cùng giận dữ, cặp mày lão xếch lên! - Kinh Ý! Ngươi dám uy hiếp ta? Làm Thanh Hồ Đảo hóa thành một đống hoang tàn sao? Chỉ bằng ngươi à? Hạt Tử Kiếm Thánh tức sùi bọt mép, mặt đỏ bừng lên. - Hừ, Thiết Ngũ, tại hạ cũng nói thật. Tại hạ tuyệt không phải là vô môn vô phái…. Hạt Tử Kiếm Thánh trong lòng cả kinh. - Tại hạ là người của Thiên Thần cung. Một câu này đích xác làm Hạt Tử Kiếm Thánh đang nổi giận đùng đùng hoàn toàn tỉnh táo. Kỳ thật lúc trước Đằng Thanh Sơn đại náo Thanh Hồ Đảo, Hạt Tử Kiếm Thánh đã hoài nghi rồi. Tên cường giả hư cảnh tên là Kinh Ý lúc trước không có tung tích gì, rất có thể chính là người của Thiên Thần cung. Dù sao Thiên Thần cung cũng rất thần bí. Lúc trước đã hoài nghi, bây giờ nghe thế, trong đầu Hạt Tử Kiếm Thánh trong nháy mắt đã nghĩ đến nhiều khả năng. - Sao, không tin à? Hừ... Thiết Ngũ, lúc ông phái ra quân đội Thanh Hồ Đảo, tại hạ cũng đã hạ lệnh phái ra đại quân, bây giờ quân đội Thiên Thần cung sợ là lướt qua biên giới Dương Châu, Thanh Châu, tiến vào cảnh nội Dương Châu rồi... Lúc trước diệt Tiêu Dao Cung rất dễ dàng, Thiên Thần cung ta muốn diệt Thanh Hồ Đảo của ông cũng tuyệt không phải là việc khó. Những lời này đích xác dọa khiếp Hạt Tử Kiếm Thánh. So với Thiên Thần cung, việc diệt Quy Nguyên Tông chỉ là việc nhỏ. - Quân đội Thiên Thần cung đã tiến vào cảnh nội Dương Châu à? - Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm. - Ông đừng hoài nghi, theo tại hạ dự đoán người của Thanh Hồ Đảo sớm đã phát hiện rồi. Phỏng chừng một chút nữa là ông có thể thu được tin tức. - Đằng Thanh Sơn truyền âm. ... Trên tường thành. Đằng Thanh Sơn nhìn xuống đại quân phía dưới, khẽ mỉm cười. Hắn cảm giác được Hạt Tử Kiếm Thánh lúc này tâm đã hơi loạn nên tiếp tục truyền âm: - Nếu diệt Quy Nguyên Tông sẽ làm Thanh Hồ Đảo các ông gặp đại nạn, hoặc là tha cho một Quy Nguyên Tông nhỏ bé đến cả hư cảnh cũng không có đi... Hai con đường do ông tự mình chọn lấy. Hồi lâu sau, Hạt Tử Kiếm Thánh vẫn không nói gì. ... Đại quân Thanh Hồ Đảo và đại quân Quy Nguyên Tông trên tường thành đều nghi hoặc. Lúc trước Thanh Hồ Đảo còn khiêu chiến, nhưng sao qua thời gian dài như vậy rồi mà vẫn chưa hạ lệnh công thành. - Chuyện gì thế? Lạ thật. - Không nhúc nhích gì, Thanh Hồ Đảo rốt cuộc đang có âm mưu gì? Thanh Hổ cũng kinh ngạc, cười nói: - Không biết chừng như lần trước. Đợt lát nữa, lại sợ tới mức tự động lui quân. Gia Cát Nguyên Hồng, Yến trường lão, Nghê trưởng lão đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười về phía họ: - Thanh Hồ Đảo đang do dự. Giống với khai chiến lần trước... Đợt lát nữa sẽ biết. Đột nhiên! - Tiên phong doanh cảnh giới, những người khác nghỉ ngơi. Từng đạo thanh âm, vang lên khắp đại quân Thanh Hồ Đảo. Quân lính Thanh Hồ Đảo vẫn luôn luôn căng thẳng tinh thần ai nấy đều ngồi phệt xuống đất, nghỉ ngơi nói chuyện với nhau. Dưới tường thành phía bắc, tường thành phía tây, đại quân Thanh Hồ Đảo cũng ngồi xuống nghỉ ngơi. Tạm thời nghỉ ngơi, ngưng chiến. Nhìn thấy cảnh này, ngàn vạn đệ tử Quy Nguyên Tông, đám binh vệ trên tường thành đều hoan hô. Hiển nhiên, Thanh Hồ Đảo vừa rồi còn lợi dụng uy phong để uy hiếp, bức Quy Nguyên Tông phải lựa chọn. Bây giờ lại nghỉ ngơi, hiển nhiên là có biến cố. ….. U Châu xa xôi. Trong một tòa đình các, Bùi Tam đang thong dong nằm. Mộng Đỗ Quyên ở sau lưng lão đấm lưng nhè nhẹ. Nam tử áo đen mày trắng lạnh lùng đứng một bên. - A Triêu. Bùi Tam cười khẽ nói: - Con nhận được thư rồi đó. Đây là thư do Lý Quân tiểu cô nương tự mình viết. Xem ra Hô Hòa khách khanh của chúng ta rất trọng thị Quy Nguyên Tông... ừm, A Triêu con nên đi một chuyến nhé. Đi tới Quy Nguyên Tông, đuổi đại quân Thanh Hồ Đảo đi là được. - Dạ! Sư phụ. Nam tử lạnh lùng cung kính lên tiếng. Lập tức, nam tử áo đen mày trắng hóa thành một đạo kiếm quang lướt qua bầu trời, biến mất không thấy nữa. - Hô Hòa này mấy năm trước còn chưa nhập hư cảnh, bây giờ nghe nói còn ngộ không chỉ một đạo. Bùi Tam mỉm cười. - Đợi giải quyết xong chuyện Hồng Thiên Thành, cũng nên đến gặp vị khách khanh của chúng ta... Đỗ Quyên, con nói xem ta có nên đi hay không? - Hồng Thiên Thành, đích xác hơi có thủ đoạn. Bùi Tam mỉm cười nói: - Ừm, xem ra chỉ có thể bộc lộ hết sức Thiên Thần Sơn, nhanh chóng công phá Hồng Thiên Thành thôi. Đại quân Thanh Hồ Đảo, đóng quân ở ngoài Giang Ninh quận thành hơn một giờ, đã làm cho quân sĩ Quy Nguyên Tông bớt khẩn trương một chút. Mặt trời đã lên cao. Trong quân doanh Thanh Hồ Đảo. Ba vị tướng quân cùng Cổ Ung đang đứng cạnh Hạt Tử Kiếm Thánh im lặng. Họ đã đợi một giờ rồi. - Tướng quân, tướng quân, có mật khẩn cấp Một thanh âm truyền đến. Năm người ở đây đều đứng lên. - Thư ở đâu? - Hạt Tử Kiếm Thánh quát. - Phương bắc Sở quận. Tên lính cung kính đáp, đồng thời dâng lên một bức thư. Sở quận nằm ở bắc Dương Châu, giao tiếp với Thanh Châu Cổ Ung nhận thư, trải ra. Sắc mặt đại biến. - Sư tổ. Cổ Ung khẽ nói. - Thư nói là ở biên giới, có gần vạn hai mươi đại quân Thiên Thần cung đã tiến vào Dương Châu, đang tiến tới Sở quận quận thành. - Thật hả. Hạt Tử Kiếm Thánh biến sắc. Vốn dĩ lão còn hoài nghi lời của 'Kinh Ý' nói, nhưng bây giờ biết tin tức này rồi. - Kinh Ý là người của Thiên Thần cung. Hạt Tử Kiếm Thánh dù có trầm ổn tới mấy lúc này tâm cũng hơi loạn. - Thái thượng trưởng lão? Thiên Thần cung tiến công Dương Châu rồi à? Ba vị tướng quân bên cạnh cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Đó là Thiên Thần cung đã tiêu diệt Tiêu Dao Cung vô cùng dễ dàng. - Sư tổ, bây giờ chúng ta có nên đánh Quy Nguyên Tông không? Cổ Ung không khỏi hỏi lại.