"Thanh Sơn đang ở Cửu Lang Đảo. Mặc dù Thanh Sơn dùng tên giả 'Kinh Ý' đại náo Thanh Hồ Đảo, nhưng theo lý thuyết, chỉ vì thế thì Hạt Tử Kiếm Thánh cũng không đến mức phải giết Thanh Sơn. Hơn nữa, e rằng những tông phái khác cũng sẽ không cho hắn mượn yêu thú hư cảnh để giúp giết Thanh Sơn đâu." Gia Cát Nguyên Hồng thầm suy đoán. Ông cho rằng khả năng Đằng Thanh Sơn chết là rất nhỏ. Nhưng vẫn lo lắng! "Nếu đến cả Thanh Sơn cũng gặp bất trắc, ta chính là tội nhân rồi!" Thân thể Gia Cát Nguyên Hồng hơi run. Dù sao những gì Đằng Thanh Sơn làm đều là do sư phụ chỉ điểm. Như một trận gió, Gia Cát Nguyên Hồng đạp trên mặt hồ, nhảy lên bờ Cửu Lang Đảo. - Sư phụ. Một tiếng gọi đập vào tai Gia Cát Nguyên Hồng, làm Gia Cát Nguyên Hồng không khỏi lộ vẻ vui mừng, vội nhìn lại. Ông chỉ thấy phía trước trong màn mưa, một bóng người đang đứng, mưa khi tới gần thân ảnh người này thì trong nháy mắt tự nhiên dạt xa. Thấy rõ người đang đi tới, Gia Cát Nguyên Hồng lúc này mới thở phào một hơi. - Sư phụ, người làm sao vậy? Đằng Thanh Sơn thấy Gia Cát Nguyên Hồng toàn thân ướt đầm, sắc mặt tái nhợt, nên vô cùng chấn động. Sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng, cho dù núi lở trước mặt cũng không đổi sắc mặt, tình huống gì khiến cho sư phụ chật vật như thế được chứ? - Ta không có gì, nhưng... Trong mắt Gia Cát Nguyên Hồng tràn đầy vẻ bi ai: - Sợ rằng Vũ trưởng lão đã chết. - Cái gì! Đằng Thanh Sơn cả kinh. Vũ trưởng lão đã chết? Vũ trưởng lão là hư cảnh trấn thủ Quy Nguyên Tông. Bây giờ sư phụ mình nói Vũ trưởng lão đã chết, còn sư phụ thì một mình tới đây rất thảm hại, Quy Nguyên Tông bây giờ sẽ như thế nào đây? - Sư phụ, rốt cuộc chuyện gì thế? Phát sinh việc gì? Đằng Thanh Sơn hơi hốt hoảng. - Quy Nguyên Tông bây giờ như thế nào rồi, có gặp việc gì không? Rốt cuộc là ai? Là Thanh Hồ Đảo à? Đằng Thanh Sơn liên tiếp hỏi một tràng, hiển nhiên hắn cũng hơi kinh hoảng. Hắn không thể không hoảng. Vì cả dòng họ Đằng đang ở Giang Ninh quận thành, nơi đó có cha mẹ, có muội muội và rất nhiều thân nhân. Nếu xúc động vì Vũ trưởng lão thì Đằng Thanh Sơn có lẽ chỉ thở dài, nhưng... Hiển nhiên trong lòng hắn, cha mẹ và dòng họ còn quan trọng hơn nhiều. - Quy Nguyên Tông tạm thời không có việc gì. Gia Cát Nguyên Hồng thở dài một tiếng. Đằng Thanh Sơn thở phào một hơi: - Sư phụ, rốt cuộc phát sinh việc gì? - Vào ngày hôm trước. Gia Cát Nguyên Hồng trầm thấp nói: - Lúc hoàng hôn, ta và Vũ trưởng lão đều đang ở trong tông. Nhưng, đột nhiên... Vũ trưởng lão truyền âm cho ta, nói là có một cường giả hư cảnh và một hư cảnh yêu thú cùng liên thủ tới đuổi giết lão. Còn bảo ta chạy mau, không thì trốn không thoát nữa. Đằng Thanh Sơn biến sắc. Cường giả hư cảnh rất khó giết chết cường giả hư cảnh. Hai hư cảnh, một có thể sử dụng mười thành lực thiên địa, một người chỉ có thể dùng hai thành lực thiên địa, cho dù chênh lệch rất lớn, nhưng về phương diện tốc độ thì một khi đạt tới cấp độ 'thân dung thiên địa', hư cảnh đại thành và mới vào hư cảnh đều có tốc độ tương đương. Do đó, không có yêu thú hư cảnh hỗ trợ, hư cảnh nhân loại muốn giết chết người khác là rất khó. - Là Thanh Hồ Đảo? Đằng Thanh Sơn nghĩ tới khả năng này trước tiên. - Ừm, ngoại trừ nó, ta không nghĩ tới còn có tông phái nào khác có thể trả giá đắt như vậy để giết hư cảnh của Quy Nguyên Tông ta. Gia Cát Nguyên Hồng nói trầm trầm. - Thanh Hồ Đảo! Đôi mi Đằng Thanh Sơn xếch ngược, mờ ảo có sát khí. - Thanh Sơn, ngươi cũng đừng khinh suất. Gia Cát Nguyên Hồng liền nhắc nhở. - Sư phụ, yên tâm. Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi. - Nếu con có năng lực, sớm đã đạp bằng Thanh Hồ Đảo rồi. Trong chiến dịch Đại Duyên Sơn, Đằng Thanh Sơn hận Thanh Hồ Đảo đã khiến cho đại bá hắn bị chết, cha tàn phế, còn những huynh đệ Hắc Giáp quân bị chết, rồi Thanh cô nương nữa. Sau đó Thanh Hồ Đảo còn đuổi giết hắn khắp thiên hạ! Đương nhiên Đằng Thanh Sơn hận Thanh Hồ Đảo tận xương! Còn Thanh Hồ Đảo, cũng cho rằng gián tiếp vì Đằng Thanh Sơn nên họ tổn thất mười ba vị cao thủ tiên thiên! Thanh Hồ Đảo đương nhiên cũng muốn giết Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn và Thanh Hồ Đảo đã có mối thù không thể giải được! - Ừm, vậy thì tốt. Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu. - Với tư chất ngươi... Chỉ cần cho ngươi đủ thời gian, việc diệt Thanh Hồ Đảo trong tương lai tuyệt đối không thành vấn đề gì. - Sư phụ, buổi tối hôm trước, tên Hạt Tử Kiếm Thánh đã đi ngang qua bầu trời Cửu Lang Đảo. Đằng Thanh Sơn sực tỉnh nói: - Phỏng chừng, khi đó, Hạt Tử Kiếm Thánh đã đuổi giết Vũ trưởng lão xong, trên đường về Thanh Hồ Đảo. - Hắn không công kích ngươi à? Gia Cát Nguyên Hồng kinh hãi. - Dạ không. Đằng Thanh Sơn lắc đầu. - Lúc đó, con chỉ cảm ứng thấy hắn có một mình, cũng không phát hiện có yêu thú hư cảnh. - Giống như ta đã đoán. Gia Cát Nguyên Hồng gật gật đầu. - Thanh Sơn, chúng ta hãy vào nhà rồi nói tiếp. Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng, một người là hư cảnh, một người là tông chủ Quy Nguyên Tông, nãy giờ đứng giữa mưa mà đàm luận khá lâu... Hiển nhiên cái chết của Vũ trưởng lão quả đã đả kích hai người rất lớn. ... Hai người vào tiểu đình ngồi đối diện nhau, bên ngoài đình mưa rơi liên miên. - Lần này là do ta không nghĩ chu toàn. Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu. - Ta trong lúc nhất thời lơ là, không ngờ Hạt Tử Kiếm Thánh có thể mượn được yêu thú hư cảnh tới, do đó làm cho Vũ trưởng lão bị chết. Gia Cát Nguyên Hồng hiểu rõ Hạt Tử Kiếm Thánh phối hợp với một yêu thú hư cảnh thì Vũ trưởng lão rất khó thoát chết. Hơn nữa Gia Cát Nguyên Hồng cũng thông qua những tin tình báo của Quy Nguyên Tông, biết Vũ trưởng lão không trở về Quy Nguyên Tông. Như vậy có thể là Vũ trưởng lão đã chết. - Yêu thú hư cảnh dễ mượn vậy sao? Đằng Thanh Sơn nhíu mày. - Không. Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu nói: - Trước khi Thiên Thần cung quật khởi, Xạ Nhật Thần Sơn quan hệ với Thanh Hồ Đảo cũng không tốt lắm. Dù sao, hai tông phái cạnh nhau, ai mà chẳng cảnh giác đối phương. - Hơn nữa, quan hệ cảnh giác giữa Xạ Nhật Thần Sơn và Thanh Hồ Đảo đã duy trì hơn một ngàn năm rồi. Ta trước giờ vẫn nghĩ là họ không thể liên kết. Không nghĩ tới Hạt Tử Kiếm Thánh có thể mượn được yêu thú hư cảnh. Mấy tháng gần đây ta đều chuyên tâm ngộ đạo nên quên mất dưới sự uy hiếp của Thiên Thần cung, Xạ Nhật Thần Sơn và Thanh Hồ Đảo rất cần phải kết minh. Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu thở dài. Tư duy theo quán tính đã hại người. - Nếu ta sớm nghĩ ra việc này, chắc đã để Thanh Sơn ngươi ở tại Quy Nguyên Tông rồi. Gia Cát Nguyên Hồng cười khổ. - Cho dù Hạt Tử Kiếm Thánh có tới, hai hư cảnh các ngươi cũng chống đỡ được. Ta cũng có thể nói là ngươi là bằng hữu của Vũ trưởng lão. Cho dù Hạt Tử Kiếm Thánh phối hợp với yêu thú hư cảnh cũng chỉ có thể giết được một người, người kia sẽ gây cho Thanh Hồ Đảo hắn những tổn thất rất lớn. Do đó, tuyệt đối có thể bảo vệ được Vũ trưởng lão. - Sư phụ, người có trí tuệ tính ngàn lần còn có một lần sai sót. Người bất tất phải áy náy. Chúng ta phải nhìn về phía trước. Đằng Thanh Sơn khuyên bảo: - Bây giờ cái con lo lắng nhất là Hạt Tử Kiếm Thánh có thể phái đại quân tiêu diệt Quy Nguyên Tông ta. - Hả? Gia Cát Nguyên Hồng sắc mặt khẽ biến. - Rất có thể có việc này đó. - Cho dù đến lúc đó có con ở đấy! Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười khổ. - Nếu Hạt Tử Kiếm Thánh mang theo yêu thú hư cảnh tới, con cũng không chống được. - Thanh Sơn! Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu nói: - Bất tất phải lo lắng. Một là Hạt Tử Kiếm Thánh không thể diệt Quy Nguyên Tông không có cường giả hư cảnh, rồi lại còn đi mượn yêu thú hư cảnh. Thứ hai, hắn muốn mượn sợ cũng không mượn được. - Ủa? Đằng Thanh Sơn cả kinh. - Thanh Sơn, yêu thú hư cảnh rất khó mượn. Gia Cát Nguyên Hồng giải thích: - Trong thiên hạ có yêu thú hư cảnh, chỉ là Tuyết Ưng Giáo, Xạ Nhật Thần Sơn... Phải biết mượn yêu thú hư cảnh để giết địch nhân, cần phải có quan hệ rất gần gũi với tông phái, mình mới có thể cho mượn được. - Tiếp theo, muốn giết hư cảnh phải là loại người không có bối cảnh. Nếu không, loại người hơi có bối cảnh, tông phái cho mượn yêu thú hư cảnh cũng gặp xui xẻo. - Thứ ba, ngươi phải mạnh hơn người ngươi muốn giết nhiều. Yêu thú hư cảnh chỉ giúp ngươi kiềm chế, nhưng không động thủ đâu. - Thứ tư, trả giá rất đắt! Như Xạ Nhật Thần Sơn chẳng hạn. Cho mượn hư cảnh yêu thú là rất phiêu lưu. Một khi không giết chết hư cảnh, Xạ Nhật Thần Sơn không phải có thêm một địch nhân hư cảnh nữa à? Do đó, phải trả giá rất đắt mới có thể mượn được yêu thú hư cảnh. Đằng Thanh Sơn nghe thế giật mình. Với bốn điều kiện này, việc hư cảnh muốn giết một hư cảnh khác đích xác cực khó. - Thanh Sơn, bây giờ thân phận ngươi là Kinh Ý. Gia Cát Nguyên Hồng cười nói. - Trước đây Kinh Ý chẳng có tung tích gì ở Cửu Châu Đại Địa. Người thần bí như thế... Hạt Tử Kiếm Thánh cho dù muốn giết ngươi, nhưng Xạ Nhật Thần Sơn cũng sẽ không đáp ứng cho mượn yêu thú hư cảnh để trêu vào một địch nhân thần bí. Đằng Thanh Sơn gật đầu. - Chỉ cần không có yêu thú hư cảnh, chỉ bằng vào một tên Hạt Tử Kiếm Thánh, ngươi hẳn sẽ không có vấn đề đâu. Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn. - Dạ. Đằng Thanh Sơn gật đầu. - Nhưng Thanh Sơn... Mặc dù gần như Hạt Tử Kiếm Thánh không thể đem yêu thú hư cảnh tới giết ngươi, nhưng cũng nên cẩn thận một chút. Chúng ta nên rời Cửu Lang Đảo. Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng nói: - Tên Hạt Tử Kiếm Thánh đã biết Thanh Sơn ngươi ở Cửu Lang Đảo rồi. Đằng Thanh Sơn không do dự. Ngay trong ngày mưa gió đó, Đằng Thanh Sơn cho tam đồ đệ Tiết Tân đi tìm hai sư huynh y, rồi hắn và Gia Cát Nguyên Hồng cùng với Lục Túc Đao, Cuồng Phong Ưng ly khai Cửu Lang Đảo. Quận Giang Ninh, Nghi thành. Trong một phủ đệ rất u tĩnh, Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng đang ngụ ở đây. - Thanh Sơn, từ hôm nay trở đi, ngươi tạm thời ở tại Nghi thành. Nghi thành cách quận Giang Ninh cũng gần. Nếu có chuyện gì, cũng có thể chiếu cố được. Còn tên Hạt Tử Kiếm Thánh, sợ còn tưởng rằng ngươi vẫn còn ở Cửu Lang Đảo. Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn, đột nhiên vẻ mặt phức tạp. - Thanh Sơn, sư tổ đã chết, ngươi nhất định phải sống! Được sư phụ nhìn như vậy, Đằng Thanh Sơn cảm thấy nao nao. - Ngươi nhất định phải sống! Ánh mắt Gia Cát Nguyên Hồng lóe lên. - Cho dù Quy Nguyên Tông ta tạm thời bị diệt, ngươi cũng phải sống. Chỉ cần ngươi còn sống... Quy Nguyên Tông ta mới có thể một lần nữa hưng thịnh. Đằng Thanh Sơn cảm thấy gánh nặng trên vai. - Dạ, sư phụ! Đằng Thanh Sơn gật đầu. ... Dương Châu, Thanh Hồ Đảo. Sáng sớm ngày hai mươi tám tháng ba. Trên Kiếm Nhận Sơn, Cổ Ung một thân áo vải bố màu xám, Thiết Phiền áo lông hoa lệ đều cung kính đứng cạnh một người mù mặc áo đen. - Sư tổ, mệnh lệnh đã được truyền đạt. Hẳn là giữa trưa hôm nay binh lính đóng quân chung quanh quận Giang Ninh sẽ nhận được tin, sẽ lập tức ba mặt tiến quân, tiến về Giang Ninh quận thành. Thiết Phiền cung kính. - Ừm. Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh lùng nói: - Ta không để mắt đến Quy Nguyên Tông nho nhỏ. Nhưng lúc ta giết chết Vũ trưởng lão, tên Gia Cát Nguyên Hồng đã chạy thoát mất. Ta lo, khi đại quân chúng ta tiến công Quy Nguyên Tông, tên Gia Cát Nguyên Hồng sẽ đánh tới Thanh Hồ Đảo. Tên Gia Cát Nguyên Hồng còn cách hư cảnh một chút thôi... Không biết khi nào thì có thể đột phá. Không thể sơ ý được. - Thiết Phiền! Hạt Tử Kiếm Thánh ra lệnh: - Ngươi truyền lệnh những tiên thiên cường giả bên trong tông cùng tất cả đệ tử tinh anh, những đại đệ tử thanh niên đều tạm thời phân tán. Để họ đi chơi trong quận thành cả. Mười ngày sau hãy trở về. Những người này, đều là tương lai của Thanh Hồ Đảo. - Dạ, sư tổ! Thiết Phiền cung kính vâng lệnh. - Thanh Hồ Đảo chỉ lưu lại một vài lão nhân, chỉ lớp người già lưu thủ là được. Hạt Tử Kiếm Thánh phân phó tiếp: - Thiết Phiền, ngươi cũng ra ngoài giải sầu đi... Cổ Ung, ngươi theo ta cùng tới quận Giang Ninh chỉ huy ba đạo đại quân đạp bằng Quy Nguyên Tông. - Dạ, sư tổ! - Dạ, sư tổ! Đảo chủ Thanh Hồ Đảo "Thiết Phiền" và người có khả năng tiến vào hư cảnh lớn nhất Thanh Hồ Đảo "Cổ Ung" đồng thời cung kính đáp.