- Sáu khối? Đằng Thanh Sơn thầm run lên. Đúng là tuyết trung tống thán (trời tuyết lạnh mà được tặng than – ý như buồn ngủ gặp chiếu manh), mình đang lo không tìm được nhiều bản khắc đá. Quay đi quay lại, Đại trưởng lão Húc Nhật Thương Hành lại nói họ có sáu bản khắc đá! Đằng Thanh Sơn hiểu rõ bản khắc đá chính là Vũ Hoàng do tự mình chế tạo, mỗi một bản khắc đá đều trân quý vô cùng, Húc Nhật Thương Hành tuyệt đối không dễ dàng cho người khác mượn. Nếu không vì sao nửa năm qua Húc Nhật Thương Hành vẫn luôn chẳng đề cập tới là Thương Hành có bản khắc đá? - Sao, Đằng huynh đệ không tin à? Đại trưởng lão thấy Đằng Thanh Sơn không nói gì liền kinh ngạc hỏi. - Tin, đương nhiên là tin chứ. Đằng Thanh Sơn cười nói: - Húc Nhật Thương Hành của ông có hơn ba ngàn năm lịch sử, hơn nữa thế lực rải rác khắp thiên hạ, là Thương Hành cường đại nhất trong thiên hạ. Một Giang gia nho nhỏ đã có thể có được một bản khắc đá, trong thiên hạ tổng cộng có ba mươi sáu bản, Thương Hành các ông không có mới là việc lạ. Có sáu bản khắc đá thì chẳng có gì kỳ quái. Đại trưởng lão nở nụ cười. - Nhưng tại hạ đang nghĩ. Đằng Thanh Sơn cười nhìn Đại trưởng lão. - Sáu bản khắc đá này trân quý vô cùng. Mục lão ca đề cập tới sáu bản khắc đá này thì phỏng chừng có chuyện tình rất khó muốn tại hạ đi làm rồi. - Hơi khó. Đại trưởng lão gật đầu. - Nói đi, muốn tại hạ làm gì mới đưa sáu bản khắc đá cho mượn. Đằng Thanh Sơn hỏi. Ly khai Cửu Châu đã lâu lắm rồi, Đằng Thanh Sơn thủy chung vẫn lo lắng về cố hương. Bây giờ biết Húc Nhật Thương Hành có sáu bản khắc đá, hắn bất kể như thế nào cũng muốn có được sáu bản khắc đá này. - Được, rất thống khoái. Đại trưởng lão cười nhâm nhi: - Là sư phụ ta mời cậu làm việc. - Sư phụ, Vân Mộng Chiến Thần? Đằng Thanh Sơn chấn động, nhướng mày. - Mục lão ca, sư phụ lão ca là cường giả cấp chiến thần, việc gì lão không làm được mà bảo tại hạ ra tay? Lúc trước Đằng Thanh Sơn còn tự tin, bây giờ lại hơi thấp thỏm, cấp bậc chiến thần là cường giả hư cảnh! Cường giả hư cảnh mời mình làm việc? - Đừng lo. Đại trưởng lão cười trấn an: - Mặc dù sư phụ ta là cường giả cấp chiến thần, nhưng ông cũng không có cách nào phi hành được! Lần trước ta tỷ thí với cậu, sau khi trở về có nói với sư phụ về con yêu thú phi cầm của cậu. Lần này sư phụ có việc, bảo ta tới mời cậu mang theo con yêu thú phi cầm đó cùng nhau đi. - Yêu thú phi cầm? Đằng Thanh Sơn kinh ngạc: - Húc Nhật Thương Hành các ông không có yêu thú biết phi hành à? - Trong thiên hạ cũng chỉ có gia tộc Thiên Phong biết thú ngữ. Đại trưởng lão lắc đầu than thở: - Hơn nữa số lượng yêu thú phi cầm rất ít, chứ đừng nói là thu phục. - Vân Mộng Chiến Thần bảo tại hạ đưa yêu thú phi cầm đi tới, có yêu cầu gì về thực lực của yêu thú phi cầm không? Đằng Thanh Sơn hỏi. - Không. Đại trưởng lão cười nói: - Sư phụ coi trọng là năng lực bay của yêu thú phi cầm! Về phần thực lực, cho dù yêu thú là tiên thiên kim đan thì đối với sư phụ cũng chẳng dùng làm gì. Đằng Thanh Sơn gật gật đầu. Trong lòng thì hạ quyết định là mang theo Cuồng Phong Ưng đi. Về phần Thanh Loan phải ở lại đây! - Tại hạ vẫn chưa biết Vân Mộng chiến thần muốn tại hạ tới làm gì? - Đằng Thanh Sơn dò hỏi. - Ta cũng không rõ lắm. Đại trưởng lão lắc đầu. - Chỉ biết là phải tới Vân Mộng Trạch tìm cái gì đó. - Vân Mộng Trạch? - Đằng Thanh Sơn sực nhớ ra. Tam đại hiểm địa ở Đoan Mộc Đại Lục, lần lượt là ba ngàn dặm Vân Mộng Trạch ở Tây Thang Vực. Tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn ở Đông Hoa Vực và hợp cốc Thiên Phong ở Hàn Vực! Trong đó Vân Mộng Trạch xếp hàng đầu. - Đúng vậy, Vân Mộng Trạch liên miên ba ngàn dặm mênh mông vô cùng, cho dù là cường giả hư cảnh muốn tìm bảo vật cũng cực khó. Nếu có yêu thú phi cầm từ trên trời cao bao quát xuống phía dưới sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đằng Thanh Sơn hiểu ra vì sao Vân Mộng Chiến Thần mời mình. Nhưng có phải chỉ cần tìm vật gì đó thật không? Vân Mộng Chiến Thần muốn tìm bảo vật chỉ sợ là chẳng phải tầm thường. Nhưng dù sao đi nữa để có được sáu bản khắc đá, Đằng Thanh Sơn cũng phải đi một chuyến! - Mục lão ca, bây giờ trời đã tối. Như vậy đi, đợi tới sáng mai chúng ta hãy xuất phát. Đằng Thanh Sơn nói. - Ừm, được. Mục Vọng gật đầu. ... Cơm chiều hôm đó, Đằng Thanh Sơn nói cho Lý Quân là mình phải đi Tây Thang Vực một chuyến. Sáng sớm hôm sau, dưới cái nhìn lưu luyến của Lý Quân, Đằng Thanh Sơn và Đại trưởng lão cùng cưỡi Cuồng Phong Ưng bay về phía tây bắc. ... Giữa trưa, ánh nắng tràn ngập khắp nơi chiếu sáng những lớp tuyết dày. Cuồng Phong Ưng giương cánh bay lượn, lưng Cuồng Phong Ưng rộng hơn Thanh Loan rất nhiều. Lưng Cuồng Phong Ưng đủ để Đằng Thanh Sơn và Đại trưởng lão hai người cùng khoanh chân ngồi. Nếu là Thanh Loan chỉ có thể ngồi được một người thôi. Tốc độ Cuồng Phong Ưng rất nhanh, nó xé gió phi hành, những xóm thôn nhà cửa phía dưới bé xíu trông như những con kiến. - Nhìn kìa, phía trước chính là Vân Mộng Cổ Thành rồi. Đại trưởng lão chỉ ra xa. - À, đây là Vân Mộng Cổ Thành à? Ánh mắt Đằng Thanh Sơn tỏa sáng hướng về tòa thành trì cổ xưa. Cả thành trì đều bọc một màu đen, trên tường thành có vô số thủ vệ. Vân Mộng Cổ Thành là một tòa thành có ba ngàn năm lịch sử! Từ khi thành lập cho tới bây giờ đều là đại bản doanh của Húc Nhật Thương Hành. - Vậy Vân Mộng Trạch là... Ánh mắt Đằng Thanh Sơn xuyên qua Vân Mộng Cổ Thành, nhìn về phía phía tây Vân Mộng Cổ Thành, đó là một khoảng thế giới rộng vô cùng, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi trông mờ ảo có sóng quang lấp lánh, ẩn hiện một cái đầm lớn - Vân Mộng Trạch! Đệ nhất hiểm địa ở Đoan Mộc đại lục! - Đúng vậy, Vân Mộng Trạch ba ngàn dặm. Đại trưởng lão cũng hướng mắt nhìn Vân Mộng Trạch, thán phục nói: - Bao nhiêu năm rồi, ta chưa bao giờ nhìn Vân Mộng Trạch từ trên cao như vậy! Cuồng Phong Ưng bay cao mấy ngàn trượng. Quan sát Vân Mộng Trạch từ độ cao trông cảnh sắc quả là mĩ lệ. - Vô số năm qua Vân Mộng Trạch vẫn y nguyên. Đằng Thanh Sơn vỗ bộ lông cổ Cuồng Phong Ưng. Cuồng Phong Ưng lập tức hót vang một tiếng nhào xuống xuống dưới. ... Ngoài cửa đông Vân Mộng Cổ Thành. Đằng Thanh Sơn và Đại trưởng lão Mục Vọng cùng song hành đi về phía cửa thành. Cuồng Phong Ưng đi theo phía sau. - Đại trưởng lão. Ngoài cửa thành một dặm đã có một đoàn xe đứng hầu. - Đây là thế giới của các loại dã thú quái vật, bên trong Vân Mộng Trạch nguy cơ rải rác. Điểm chết người là... bên trong Vân Mộng Trạch địa thế thường phát sinh biến hóa không ngừng. Cho dù dùng một người liều mạng điều tra ra một con đường an toàn, chỉ sáu tháng một năm sẽ không còn an toàn nữa. Đại trưởng lão than thở không thôi. Đằng Thanh Sơn nghe thế chỉ cười. Ba ngàn dặm Vân Mộng Trạch, nếu so với Man Hoang ở Cửu Châu thì có lẽ lớn hơn cả Man Hoang! - Cho Cuồng Phong Ưng xuống dưới đi. Đại trưởng lão nói ngay. Được Đằng Thanh Sơn giới thiệu, lão cũng biết yêu thú phi cầm này tên là Cuồng Phong Ưng . - Tiểu Hôi. - Đằng huynh đệ, chúng ta lên xe ngựa. Mục Vọng cười bảo: - Cậu cũng bảo Cuồng Phong Ưng lên luôn. Nếu không một con yêu thú mà vào trong thành, vậy có thể... Đằng Thanh Sơn cười vỗ vỗ bộ lông Cuồng Phong Ưng chỉ vào xe ngựa. Mặc dù không thể dùng ngôn ngữ trao đổi, nhưng trí tuệ của Cuồng Phong Ưng ngang với nhân loại nên rất dễ hiểu ý. Hai người Đằng Thanh Sơn và con chim tiến vào trong xe ngựa. - Đi! Đại trưởng lão ra lệnh một tiếng. Đoàn xe đi về phía cửa thành. Đợi đến tới chỗ cửa thành, Đằng Thanh Sơn nhìn qua cửa sổ phát hiện ra nếu vào thành hoặc ra khỏi thành đều phải trình thẻ thứ tự đặc biệt. - Mục lão ca, xem cách thủ vệ cửa thành Vân Mộng Cổ Thành thì quả là rất nghiêm túc. - Vân Mộng Cổ Thành là cổ thành của Húc Nhật Thương Hành ta. Ngoại nhân không được phép thì không được đi vào. Mục vọng cười nói. - Theo tại hạ được biết, Vân Mộng Cổ Thành cũng là một trong ba mươi sáu chủ thành. Thương Hành các ông đích xác rất lợi hại, có thể độc chiếm một chủ thành, còn không cho người khác đi vào. Đằng Thanh Sơn thán phục. Đại trưởng lão Mục Vọng rạng rỡ: - Vân Mộng Cổ Thành chính là do Thương Hành ta thành lập. Ba ngàn năm qua luôn luôn là cái gốc của Thương Hành chúng ta. Một Thương Hành mà độc chiếm một thành trì trên ba ngàn năm. Quả thực khó tin. - Chiều dài xuyên suốt thành thì khoảng hơn mười dặm. Còn Húc Nhật Thành là thành trong thành, chiếm phương viên vài dặm thôi. Đại trưởng lão giải thích: - Bây giờ, chúng ta đã tiến vào Húc Nhật Thành. Sư phụ ta cũng ở đây. Đằng Thanh Sơn thầm thán phục. Theo như kiến trúc của Húc Nhật Thương Hành thì rất có phong phạm những đại tông phái của Cửu Châu. Đại tông phái Cửu Châu, đầu tiên chiếm lĩnh một quận thành, rồi sau đó thành lập thành trong thành. - Đại trưởng lão... tới. Bên ngoài truyền đến một tiếng hô. - Chúng ta xuống đi. Đại trưởng lão cười, kéo Đằng Thanh Sơn và Cuồng Phong Ưng cùng nhau xuống xe ngựa. Bên trong Húc Nhật Thành, rải rác khắp nơi đều là những thị nữ tuyệt đẹp, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một đội vệ binh tuần tra. - Đằng huynh đệ, cậu có biết Vân Mộng Cổ Thành có bao nhiêu quân đội không? Đại trưởng lão cười hỏi. - Mười vạn? - Đằng Thanh Sơn đoán. - Hai mươi vạn! Đại trưởng lão mỉm cười. Hiển nhiên cảm thấy tự hào về Thương Hành. - Hai mươi vạn lính? So với đại gia tộc bình thường thì nhiều hơn nhiều. Đằng Thanh Sơn cảm thán nói. - Vân Mộng Cổ Thành, dân cư gần trăm vạn, ngoại trừ hai mươi vạn lính, những nhân khẩu khác, một trăm phần trăm là người có huyết mạch Mục Gia ta. Đại trưởng lão nói tiếp. - Cái gì? Mục gia? Đằng Thanh Sơn giật mình. Một thành trì, cơ hồ đều là người của một dòng họ? Có thể như vậy sao? - Húc Nhật Thương Hành... Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn về phía Đại trưởng lão. - Mục lão ca, trong Húc Nhật Thương Hành, mọi người đều là họ Mục, chẳng lẽ...? - Xem ra Đằng huynh đệ biết rất ít về Húc Nhật Thương Hành chúng ta. Việc này cũng không phải bí mật! Trong Húc Nhật Thương Hành, cấp bậc quản sự cơ hồ đều là người họ Mục đảm nhiệm. Trưởng lão càng tuyệt đối phải là người họ Mục! Húc Nhật Thương Hành cũng chính là Thương Hành của Mục Gia ta. Đại trưởng lão cười nói. - Ta còn tưởng rằng Đằng huynh đệ đã biết rồi chứ. Đây kỳ thật không phải là bí mật, các đại gia tộc đều biết. - Lợi hại. Đằng Thanh Sơn thán phục nói. - Người trong thành, ngoại trừ quân đội, một trăm phần trăm đều là Mục Gia các ngươi à? Đằng Thanh Sơn thán phục vô cùng. Đằng gia trang ở quê nhà mới chỉ có hơn hai ngàn người. Mục Gia Người ta tới gần tám mươi vạn người! Nếu cộng cả những người rải rác phân tán trong thiên hạ, chỉ sợ phải tới hơn trăm vạn - Việc này cũng không có gì kỳ quái. Trên ba ngàn năm trước, Mục Gia ta chính là một đại gia tộc! Bao đời đã qua, dân cư càng ngày càng nhiều! Trên ba ngàn năm sẽ có bao nhiêu người sinh ra? Đại trưởng lão tự hào vô cùng. - Mục Gia dòng chính đã có tám mạch, dòng phụ có bảy mươi chín mạch. Các dòng bên dưới nữa cũng có không ít nhánh. Đằng Thanh Sơn nghe xong thầm thán phục. "Phải làm sao có được gia tộc phồn vinh. Nếu... Đằng gia mình có thể có được phồn vinh như thế cũng là đủ rồi. Giống như huyết mạch của Đại Vũ, huyết mạch Đoan Mộc Thiên Thần, đều chỉ hưng thịnh nhất thời thôi. Được như Mục Gia mới là thích hợp nhất để phát triển gia tộc." Đằng Thanh Sơn đã có ý nghĩ về việc phát triển trong tương lai của Đằng gia trang. Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau. - Đằng huynh đệ, phía trước chính là chỗ ở của sư phụ ta rồi. Cậu ở đây chờ một lát, ta đi thông báo một tiếng. Đại trưởng lão cười nói. "Đây là chỗ ở của Vân Mộng Chiến Thần à?" Trước mắt là một tòa cung điện rất bình thường, nhưng trong lòng Đằng Thanh Sơn lại cảm thấy căng thẳng.