Trong bụng núi trống trải hoàn toàn hỗn loạn, những tảng đá vỡ vụn khắp nơi. "Thanh âm chính là từ mặt trước truyền tới." Đằng Thanh Sơn nhìn về phía trước. Trên vách đá phía trước có một thông đạo, thanh âm lạnh thấu xương điên cuồng gầm rú, đang không ngừng từ đó truyền ra. "Bụng núi này ở tận đáy núi, bên trong núi sao có cuồng phong nhỉ?" "Đúng là tiếng gió." "Bụng núi trống trải này tương thông ngoại giới từ lỗ thủng mà trước đây ta đi vào. Nếu có gió, ta phải đứng đây cảm giác được tới đúng." Đằng Thanh Sơn nghĩ thầm, đồng thời đi về phía đó. Đột nhiên... - Xoẹt xoẹt... Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn. Chỉ thấy từ một vách đá, cái đầu tam giác đang xuyên qua vách núi vỡ nhìn về phía này. "Ha ha, ngươi còn chưa đi à." Đằng Thanh Sơn cười cười. Lục Túc Đao căn bản không trả lời, chỉ nhìn Đằng Thanh Sơn. "Con Lục Túc Đao này cũng biết Thanh Loan lợi hại, cũng đã giao thủ với ta, thế mà còn không đi. Xem ra nơi này, thật sự có bảo bối hấp dẫn nó." Đằng Thanh Sơn mỉm cười, cũng không để ý tới con Lục Túc Đao, mà cầm Luân Hồi thương lao thẳng về phía thông đạo truyền ra thanh âm. Vừa vào thông đạo, Đằng Thanh Sơn chợt nhướng mày. - Vù.. vù... Từng đợt thanh âm truyền đến, Đằng Thanh Sơn ẩn ẩn cảm thấy thân thể mình không thoải mái. "Hừ, ta muốn xem đây là trò quỷ gì." Thông đạo chỉ sâu có ba trượng. Đi qua thông đạo lại là một cái bụng núi trống, hai bụng núi này thông qua thông đạo nối liền. Bụng núi đầu tiên có một con Lục Túc Đao, nhưng bụng núi trước mắt Đằng Thanh Sơn tuy hơi nhỏ một chút nhưng lại trống không. Không có cái gì có giá trị làm Đằng Thanh Sơn phải chú ý. "Vù... vù... " Không biết vì sao lại sinh ra từng đợt thanh âm không ngừng vang vọng. "Đầu ta." Đằng Thanh Sơn nhướng mày, đầu đau đớn từng cơn. Đằng Thanh Sơn tới cảnh giới này mà đau đầu thì quả là một việc khó tin. "Linh lực trời đất ở nơi này... sao lại nồng như vậy?" Đằng Thanh Sơn lộ vẻ khiếp sợ." Ta chưa bao giờ phát hiện ra linh lực trời đất lại nồng như thế. Với việc ta tu luyện Hành Thổ Chi Quyền, ta có khả năng cảm thụ linh khí thiên địa. Ở đây nồng đậm hơn thập bội, lại khiến cho ta đau đầu, chẳng lẽ chính là do linh lực trời đất?" "Nồng đậm như thế hẳn là phải thành vật chất mới đúng, sao lại vô hình vô sắc?" Đằng Thanh Sơn cảm thấy khiếp sợ vạn phần. Thiên địa linh lực không thể phát hiện ra được. Bình thường tiên thiên cường giả đều không cảm giác được sự tồn tại của linh lực trời đất. Chỉ có cường giả có cảm ngộ về Đạo như Đằng Thanh Sơn hoặc Đại trưởng lão Mục Vọng, mới có thể cảm giác được linh lực trời đất. Nếu linh lực trời đất nồng nặc như thế, theo lý thuyết, hẳn phải hình thành các loại sắc thái. Tỷ như linh lực trời đất Hành Thổ, khi nồng đậm sẽ hình thành màu vàng đất. Linh lực trời đất Hành hỏa, quá nồng sẽ hình thành màu đỏ. Nhưng linh lực trời đất trong huyệt động rất nồng nhưng lại vô hình vô sắc. "Mạnh tới mức làm ta cảm thấy nín thở, thế thì làm sao lại vô hình vô sắc được?" Đằng Thanh Sơn đau đầu. "Còn nữa, linh lực trời đất nơi này rất cuồng bạo, nguyên nhân chính là vì linh lực trời đất vô hình vô sắc cuồng loạn mới sinh ra việc này thanh âm: Vù vù, hơn nữa, linh lực trời đất cuồng loạn, làm cho ta đau đầu, có thể sinh ra âm thanh thực chất Vù vù như thế, có thể tưởng tượng được linh lực trời đất này nồng đậm như thế nào, cuồng bạo như thế nào." Tiếp theo, linh lực trời đất cuồng bạo cũng không tốt với con người. Nếu thiên địa linh lực ôn thuận, có thể giúp thân thể cường đại. Linh lực trời đất cuồng bạo, ngược lại có hại với thân thể. "Không lạ con Lục Túc Đao lại ở nguyên trong một huyệt động khác." "Linh lực trời đất cuồng bạo không hề tốt lành gì với người lẫn yêu thú. Nhưng, linh lực trời đất lan ra bốn phía, chỉ cần cách nó hơi xa một chút, tỷ như bên cạnh huyệt động, độ đậm linh lực trời đất sẽ giảm đi chín thành. Mặc dù giảm bớt chín thành, nhưng vẫn cao hơn những nơi khác không ít, hơn nữa khi không còn cuồng bạo, rất tốt cho thân thể và Thần." Đằng Thanh Sơn tỉnh ngộ. "Một ngày hai ngày không khác nhau nhiều, nhưng con Lục Túc Đao ở bên cạnh mười năm, trăm năm, hiệu quả khác xa." - Hống... Con Lục Túc Đao ở trong một huyệt động khác, xuyên qua thông đạo nhìn sang bên này, tựa hồ kinh ngạc khi thấy Đằng Thanh Sơn tới huyệt động đó mà ở lâu như vậy. Lục Túc Đao hiểu rõ về chỗ tốt của huyệt động này, do đó, nó mới không muốn ly khai sào huyệt. Nhưng... Nơi mà Đằng Thanh Sơn đứng bây giờ, bản thân Lục Túc Đao cũng không dám đi vào. Đi vào là đau đầu, thời gian dài sẽ tổn hại cho Thần không ít. Một lát sau. "Linh lực trời đất bên người ta càng nồng đậm hơn à?" Đằng Thanh Sơn hơi giật mình. "Dường như trong huyệt động, linh lực trời đất cuồng bạo lại đổ vào ta." "Hả?" Ở khóe mắt Đằng Thanh Sơn chợt phát hiện, y phục trước ngực mờ ảo có quang mang sáng bừng lên, rồi áo phanh ra. Đằng Thanh Sơn liếc mắt thấy tiểu đỉnh màu đen vẫn luôn luôn đeo trước ngực, lúc này đang ẩn ẩn phát ra đủ loại màu sắc, màu xanh lá, màu xanh lam, màu đỏ, màu trắng. Trong đó có lực ba động của Hành Thổ và lực Hành Thủy mà Đằng Thanh Sơn quen thuộc. Cũng có các loại ba động phức tạp khác nữa. "Cửu Châu đỉnh?" Đằng Thanh Sơn chấn động. "Linh lực trời đất, làm sao khiến cho Cửu Châu đỉnh sáng lên nhỉ? Ta đeo Cửu Châu đỉnh, khi lần trước tiến vào kho báu Vũ Hoàng, nó hơi có chút động tĩnh." Trong đầu Đằng Thanh Sơn lóe ra vài ý nghĩ. Tiểu đỉnh nhìn như màu đen rất tầm thường, nhưng là một trong Cửu Đỉnh trong thiên hạ. Căn cứ vào những gì Vũ Hoàng nói lại, năm đó Cửu Châu tai nạn không ngừng, Vũ Hoàng đúc Cửu Đỉnh, phân ra trấn giữ năng lượng bổn nguyên ở Cửu Châu. Nhưng Cửu Đỉnh cuối cùng lại kết hợp với chín đại bổn nguyên thiên địa, có nhiều năng lực huyền bí, không chịu con người khống chế nữa, đều bay đi, đến cả Vũ Hoàng cũng khó mà tìm được "Vũ Hoàng luyện chế Cửu Châu đỉnh, cũng không thể khống chế Cửu Châu đỉnh. Ta có được Cửu Châu đỉnh, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, cũng căn bản không có cách nào khống chế được nó." Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này. "Cửu Đỉnh và chín đại bổn nguyên dung hợp, có năng lực đặc thù, còn huyệt động này." Đằng Thanh Sơn bắt đầu suy tư. "Được rồi, năm đó Vũ Hoàng, vì sao ở Thần Phủ Sơn? Đoan Mộc Đại Lục lớn như vậy, vì sao lão chỉ lựa chọn Thần Phủ Sơn, lại để huyết mạch của lão ở lại?" "Với sự coi trọng huyết mạnh của Vũ Hoàng, Thần Phủ Sơn phải có chỗ tốt gì đó." "Bây giờ xem ra ở đáy Thần Phủ Sơn cất giấu một nơi tụ tập linh lực trời đất. Linh lực trời đất ở cả Thần Phủ Sơn cũng không bằng một điểm tụ tập này. Quả nơi này nồng đậm hơn nơi khác không ít." Đằng Thanh Sơn cảm khái. Vũ Hoàng đích xác có đại thần thông. Đạt tới chí cường giả, chín đại linh lực bổn nguyên đều có thể tìm được, rồi sử dụng Cửu Đỉnh để trấn áp. Tìm một điểm, thì dễ dàng. "Cửu Châu là trung tâm thiên địa, đại bổn nguyên đều ở đó. Đoan Mộc Đại Lục mặc dù không có linh lực bổn nguyên, nhưng một nơi tụ tập linh lực với nồng độ thấp hơn thì vẫn có" Đằng Thanh Sơn đoán. Kỳ thật suy đoán của Đằng Thanh Sơn mặc dù hơi chênh lệch với sự thực, nhưng cũng khá gần. ***** Trong động u ám đen kịt, tiểu đỉnh trước ngực Đằng Thanh Sơn càng ngày càng sáng, phát ra hào quang màu chiếu rọi cả huyệt động và Đằng Thanh Sơn, tới mắt thường cũng có thể thấy. Một sợi linh lực trời đất trông như sợi tơ uốn lượn quay chung quanh tiểu đỉnh " Xoẹt xoẹt... " Thể tích tiểu đỉnh dần dần lớn hơn. Vốn tiểu đỉnh nhỏ như hạt châu, theo thời gian trôi qua, lúc này đã lớn lên bằng nắm tay rồi. Cái làm Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhất chính là... Linh lực trời đất lúc đầu cuồng bạo, thậm chí còn khiến cho Đằng Thanh Sơn đau đầu vô cùng, lại biến thành ôn thuận yên bình. "Trong truyền thuyết, Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch từng có được Cửu Châu đỉnh, hơn nữa còn đem Cửu Châu đỉnh thành thứ đựng rượu uống." Đằng Thanh Sơn nhìn tiểu đỉnh trước ngực, to bằng nắm tay cười nói: "Hình dáng tiểu đỉnh của ta bây giờ, chắc cũng gần bằng với Cửu Châu đỉnh của Lý Thái Bạch tiền bối." Thiên địa linh lực ôn thuận yên bình. Đầu Đằng Thanh Sơn đương nhiên không còn đau đớn, ngược lại cảm giác rất thoải mái. "Không hổ là Cửu Châu đỉnh, ép được bổn nguyên, cũng dung hợp với bổn nguyên." Đằng Thanh Sơn tán thưởng. "Đến cả bổn nguyên cũng có thể trấn áp dung hợp, chỉ một điểm tụ tập, thì việc trấn áp đương nhiên không khó." Trước mặt Cửu Châu đỉnh, cả huyệt động trở nên vô cùng yên tĩnh. "Linh lực trời đất nơi này so với ngoại giới thì nồng đậm hơn gấp trăm lần, ta luyện Hành Thổ Chi Quyền làm cho linh lực trời đất tụ tập lại, nhưng chưa từng bao giờ nồng đậm được như vậy. Chỉ cần ở nơi này, Thần sẽ được lớn mạnh, chỉ sợ vượt qua việc ta luyện quyền nhiều." Đằng Thanh Sơn sáng mắt lên. Hắn hiểu, nơi này quý giá ra sao, đối với hắn mà nói thì còn trân quý hơn bất kỳ bảo bối gì. "Đối với người khác, địa phương này chỉ có hại không có lợi, nhưng ta có Cửu Châu đỉnh, có thể trấn áp linh lực trời đất bạo loạn, ngược lại rất tốt." Đằng Thanh Sơn lúc này quyết định, từ hôm nay, hắn phải tới đây thường xuyên. - Hống.. Trong huyệt động đen kịt truyền đến những tiếng gầm sắc nhọn. Một đôi càng khổng lồ to như cái liềm xuyên qua thông đạo lao tới. Lục Túc Đao đã qua thông đạo này vài lần, độ cao thông đạo hoàn toàn có thể cho phép con Lục Túc Đao dễ dàng đi tới. Lúc này đôi mắt màu vàng của Lục Túc Đao đang nhìn chằm chằm vào tiểu đỉnh trước ngực Đằng Thanh Sơn. Nó ở trong bóng đêm, bị những màu sắc của tiểu đỉnh sinh ra hấp dẫn. Đột nhiên... Lục Túc Đao lắc cái đầu tam giác vẻ kinh dị, nhìn nhìn bốn phía. Nó khiếp sợ phát hiện, huyệt động vốn làm nó rất đau đầu, bây giờ lại làm cho nó thoải mái trước nay chưa từng thấy. Với tu vi của Lục Túc Đao, nó cũng có thể nhận thấy được linh lực trời đất vốn cuồng bạo bây giờ lại ôn thuận. Khiếp sợ, nó ở đây quá ngàn năm, nhưng không bao giờ phát hiện ra linh lực trời đất cuồng bạo lại ôn thuận bình tĩnh như vậy. "Đại gia hỏa, muốn đánh à " Đằng Thanh Sơn cầm chắc Luân Hồi thương tiến đến gần. Lục Túc Đao khẽ lui về phía sau hai bước. Đánh nhau trong bụng núi thì thân thể khổng lồ của Lục Túc Đao ngược lại rất thiệt thòi. "Với trí tuệ gần bằng còn người, phỏng chừng ngươi cũng đoán ra, linh lực trời đất ôn thuận là bởi có ta. Hơn nữa cũng đoán ra, là do Cửu Châu đỉnh." Đằng Thanh Sơn cũng không có biện pháp. Trong huyệt động đen kịt, tiểu đỉnh lóe ra hào quang, hơn nữa chung quanh có linh lực trời đất tựa như những sợi tơ đủ màu, làm cho Cửu Châu đỉnh tuy giấu trong y phục, vẫn bị con Lục Túc Đao phát hiện. "Nhưng nó biết cũng không sao." "Nói về thực lực, ta căn bản không sợ nó. Trong huyệt động này, ta lợi dụng hoàn cảnh, ngược lại có thể chiếm được ưu thế. Nếu thật sự đánh nhau, ta gọi Thanh Loan tới, chắc chắn có thể xử lý nó." Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ tới đây không kìm được bèn nở nụ cười. Hắn thật sự rất vui. Lục Túc Đao cũng tham lam nhìn vào tiểu đỉnh trước ngực Đằng Thanh Sơn. Linh lực trời đất nồng nặc lại trở nên rất nhu thuận, làm Cửu Túc Đao quá thèm thuồng. "Về ăn cơm chiều cái đã." Đằng Thanh Sơn tay cầm Luân Hồi thương, nhảy lên trên. Khoan một vách núi nhanh như chớp, chui vào đá núi, đột nhiên biến mất. Linh lực trời đất vốn đang bình tĩnh ôn thuận, nhất thời lại trở nên cuồng bạo. - Vù.. vù... m thanh thật lớn. - Hống... Lục Túc Đao phát ra một tiếng gầm phẫn nộ vẻ không cam lòng, cố nén cơn đau đầu, lập tức lùi lại hang ổ của mình. Không có Cửu Châu đỉnh của Đằng Thanh Sơn, bảo địa đó chính là một vùng rất nguy hiểm.