Ngày mười sáu tháng tám, trời có tuyết lớn. Nhiệt độ ở Đoan Mộc Đại Lục rõ ràng lạnh hơn Cửu Châu Đại Địa nhiều. Ở Cửu Châu Đại Địa, nhiệt độ tự nhiên cao nhất là vào mùa hè khoảng tháng năm tháng sáu. Còn ở Đoan Mộc Đại Lục, cho dù là tháng năm tháng sáu người thường cũng phải mặc áo ấm. Như bây giờ là tháng tám mà kết băng rơi đại tuyết là việc rất thường. Đây là nguyên nhân vì sao những nhà cửa ở Đoan Mộc Đại Lục phần lớn đều là đỉnh tròn hoặc đỉnh nhọn. Nếu là đỉnh bằng, tuyết rơi hàng năm đọng quá dày sẽ có thể ép sập cả căn nhà và trở thành tai hoạ! ... Xung quanh cả Thần Phủ Sơn như đội cái mũ màu trắng, đến cả bờ hồ Nguyệt Nha cũng đóng băng dày, trên đó đầy tuyết đọng. Trước nhà, Đằng Thanh Sơn mặc áo da màu trắng tương tự thanh niên thanh tú của một đại gia tộc. Cạnh hắn là Lý cũng mặc áo lông màu trắng. - Lúc huynh còn ở Cửu Châu rất ít khi có thể thấy tuyết phủ trắng trời đất như vậy! Đằng Thanh Sơn nhìn tuyết lớn rơi liên tục không ngừng như lông ngỗng, cảm thán một tiếng: - Cho dù là đại thảo nguyên vốn luôn luôn rét lạnh cũng chỉ vào mùa đông lạnh lẽo mới có thể thỉnh thoảng thấy những trận đại tuyết như vậy! - Đằng đại ca, đây chỉ là Nam bộ của Đoan Mộc Đại Lục thôi đó. Mặt Lý đầy vẻ tươi cười: - Hơn nữa còn chưa phải là mùa đông! Bắc Hàn Vực của Đoan Mộc Đại Lục thì chắc là lạnh hơn nhiều. Thiên Phong là một trong Tam đại cốc, đến cả cao thủ hậu thiên đỉnh phong mà bị gió lạnh thổi vào cũng sẽ bị đông cứng! Có thể thấy được mức độ lạnh tới đâu. - Ừm, người tới rồi kìa! Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn vào núi. Nhị trưởng lão Húc Nhật Thương Hành mặc áo dài có vẻ rất ung dung, đang dẫn vài chục nhân mã tất cả đều mặc áo giáp, đội mũ trụ, lưng đeo binh khí. Những cao thủ này phân tán, bảo vệ rất kỹ cho Nhị trưởng lão. Vừa thấy đã biết là đội quân được huấn luyện lâu ngày. - Lý, nói cho Thanh Loan một tiếng. - Đằng Thanh Sơn nhắc. Lý quay đầu hướng về phía con Thanh Loan đang ở trong phòng, bộ dạng uể oải nằm trong đống chăn bông, nhẹ giọng kêu vài tiếng. Thanh Loan cũng kêu hai tiếng thanh thúy. - Lão Uông, nơi này tạm thời giao cho ông. - Thanh Sơn phân phó. - Ông chủ yên tâm. Lão Uông mặc áo bông dày đang ở cửa phòng mình lập tức đáp. Lần này cũng chỉ có Đằng Thanh Sơn và Lý đi Nam Sơn Thành. Về phần lão Uông, Tiểu Bình và Đằng thú, cộng thêm hai đại yêu thú Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan Đều ở lại bờ hồ Nguyệt Nha. Có Thanh Loan ở đây, Đằng Thanh Sơn cũng không lo lắng sẽ xảy ra sự cố gì. - Đằng tiên sinh! - Nhị trưởng lão từ xa xa đã cười lớn gọi. - Nhị trưởng lão! Đằng Thanh Sơn cũng cười cùng Lý sóng vai đi trên tuyết. Tuyết đọng rất sâu, một cước đạp xuống có thể ngập lút tới cổ chân. Đằng Thanh Sơn lưng đeo bao thương dài đựng Luân Hồi thương sớm đã tháo rời thành hai đoạn, còn Lý thì cuộn cây trường tiên bên hông. - Đằng tiên sinh, xe ngựa ở ngoài cánh rừng, bên đường quan đạo chờ đợi. - Nhị trưởng lão cười khà khà. - Phiền Nhị trưởng lão quá! Đằng Thanh Sơn mỉm cười. Lúc này Đằng Thanh Sơn, Lý, Nhị trưởng lão ba người cùng đi về phía ngoài cánh rừng, còn đám vũ giả nghiêm chỉnh, mặc áo giáp thì theo sau bảo vệ. .... Nam Sơn Thành, Lưu Vân Phủ. Lưu Vân Phủ chính là một trong các cứ điểm trọng yếu của Tư Đồ Thương Hành ở Nam Sơn Thành. Ngày hôm nay bên ngoài Lưu Vân Phủ có vô số quân sĩ tinh anh canh gác, ai nấy mặc áo giáp, đội mũ trụ, chân đi giày chiến, đứng dọc theo tường thành Lưu Vân Phủ! Liếc mắt nhìn thấy rầm rộ như một dòng lũ sắt đen nhánh. Chẳng những như thế, mấy đường phố xung quanh Lưu Vân Phủ trăm trượng cũng toàn bộ bị phong tỏa! Trên đường phố không ít người rất mê hoặc, đều có vẻ băn khoăn khó hiểu. - Hôm nay có đại sự gì nhỉ? Xung quanh mấy đường phố toàn bộ đều khoá hết? - Ai biết được! Nhìn kìa, trên người quân sĩ đều mặc cùng một loại trọng giáp. Một đêm không biết từ đâu mà kéo ra nhiều quân sĩ như vậy. Không ít người đứng ở ven đường hướng mắt nhìn đám quân sĩ rầm rộ đó, ai nấy đều thì thầm bàn tán. - Nơi này có chuyện gì thế? Sao lại ngăn đường chứ! Hai thanh niên cưỡi độc giác chiến, một thanh niên ung dung cao giọng quát. Chỉ thấy đám quân sĩ lạnh lùng nhìn về phía thanh niên đó một chút. Trong đám quân sĩ có một lão già mặc áo choàng màu vàng kim, lạnh lùng mắng: - Tiểu tử, cút ngay. Hôm nay nơi này không phải là chỗ ngươi lượn lờ! Đang nói chưa dứt lời... - Tránh ra! - Tránh ra! Theo tiếng quát chói tai, dưới sự hộ vệ của trên trăm tên quân sĩ tinh anh toàn bộ mặc trọng giáp màu đỏ sậm, hai chiếc xe ngựa xa xỉ một trước một sau đã đi tới, trên xe ngựa tinh kỳ rực rỡ, có hai chữ Mộ Dung. - Là Mộ Dung gia! - Là quân sĩ tinh anh nhất Ám Huyết vệ của Mộ Dung gia, trên trăm Ám Huyết vệ bảo vệ, chẳng lẽ là gia chủ của Mộ Dung gia xuất hành? Vốn hai thanh niên còn có chút bất bình, lúc này sợ tới mức lập tức nép vào ven đường. Mộ Dung gia là một trong ba đại gia tộc ở Nam Sơn Thành, một đại gia tộc có tư cách đứng chân ở Nam Sơn Thành như vậy, thì trong thiên hạ cũng phải được xếp vào những siêu đại gia tộc rồi. Hai thanh niên này làm sao dám trêu vào? Lão già mặc kim bào ra đón khách, lập tức vung tay lên. Rập! Rập! Rập! Vốn đám quân sĩ đóng kín cả đường phố lúc này lập tức chỉnh tề né qua một bên, chừa ra một con đường cho đại đội nhân mã của Mộ Dung gia, lập tức rầm rộ đi qua. Sau đó một mảng lớn quân sĩ mặc trọng giáp lại tiếp tục bịt kín cả đường phố, không cho ngoại nhân đi vào. Một lát sau... Lại là một đội xe hùng hậu đi tới. Trên tinh kỳ phấp phới có hai chữ Thượng Quan. - Thượng Quan? Chẳng lẽ là Thượng Quan gia tộc ở Tây Thang Vực Trong đám cũng có vài người có chút kiến thức, vừa thấy lá cờ đã nhận ra Thượng Quan gia tộc chính là một đại bá chủ ở Tây Thang Vực - Thượng Quan gia tộc! ... Những đội nhân mã của các gia tộc đua nhau tới, trên đường phố phía ngoài khu vực bị phong tỏa, mọi người đang vây xem vô cùng hưng phấn. Họ nghe một vài người có kiến thức cao giọng đàm luận - Đông Hoa Vực Phòng gia. - Tây Thang Vực Thượng Quan gia. - Nam Sơn Vực Vương gia. Các gia tộc ai nấy đều có rất nhiều sự tích. Những người này đều vô cùng thán phục... Có thể đi vào hội nghị này mới là những người thuộc thượng đẳng ở Đoan Mộc Đại Lục! Thường ngày một vài đệ tử tướng quân, hoặc một vài đệ tử phú hào, bây giờ trước mặt những đại gia tộc này, căn bản không dám ho một tiếng! - Tránh ra! - Tránh ra! Lại là một đoàn xe rầm rộ tới, quân sĩ mặc trọng giáp thống nhất cưỡi chiến mã! Thế lực lớn với nhân mã tinh anh, nếu cưỡi đà thú thì quá mất mặt. Những con chiến mã một sừng cao vút, trong thời tiết lạnh giá từ lỗ mũi những con chiến mã phun ra từng luồng khí màu trắng, bốn vó mạnh mẽ đạp lên những phiến đá trên đường phố những tiếng vang dội. Tinh kỳ phần phận, có hai chữ Húc Nhật. - Là Húc Nhật Thương Hành! Không ít tiếng kinh hô lại truyền đến. Húc Nhật Thương Hành mặc dù không tranh bá thiên hạ, nhưng thế lực còn mạnh hơn những loại gia tộc như Vương gia, Thượng Quan gia rất nhiều. Dù sao họ cũng là Thương Hành truyền thừa mấy ngàn năm, nhân mã thế lực rải rác khắp thiên hạ. Quân sĩ trên đường phố lập tức lại dẹp ra một con đường. Trên xe ngựa Ba người Đằng Thanh Sơn, Lý và Nhị trưởng lão đều ở trong xe ngựa. Chiếc xe ngựa rộng một trượng dài hơn gần ba trượng, xe ngựa xa xỉ như thế mà ngồi mười người cũng rất thoải mái. - Đã tới Lưu Vân Phủ rồi. Nhị trưởng lão nhìn qua cửa sổ, cười nói. Đằng Thanh Sơn cũng nhìn qua khe hở cửa sổ, thấy bên ngoài nhân mã trùng điệp. - Tới đó Đằng tiên sinh có thể gặp Đại trưởng lão. Nhị trưởng lão cười nói: - Đại trưởng lão biết gần hết mọi cường giả trong thiên hạ. Nếu không phải vì muốn gặp tiên sinh thì lần bán hội này Đại trưởng lão sẽ không nhất định tới đâu! - Nghe ông nói lúc trước, tại hạ thật sự muốn gặp Đại trưởng lão các ông một lần! - Đằng Thanh Sơn cảm khái. Trên đường, Nhị trưởng lão đã nhắc tới Đại trưởng lão! Đại trưởng lão Húc Nhật Thương Hành, cũng chính là người có địa vị cao nhất Húc Nhật Thương Hành! Chẳng những có quyền lực chí cao, vị Đại trưởng lão Húc Nhật Thương Hành này cũng là vài cường giả đứng đầu trong thiên hạ. Thậm chí còn được xưng là vô địch dưới chiến thần! - Danh khí Húc Nhật Vũ Thánh hơn mười năm trước đã rất mạnh. Hơn mười năm trước Húc Nhật Vũ Thánh tung hoành thiên hạ không ai là địch thủ. Hơn mười năm gần đây Đại trưởng lão Húc Nhật Vũ Thánh này rất ít lộ diện, không ai biết thực lực ra sao. Nhưng trong thiên hạ không ít người đều cho rằng vị Húc Nhật Vũ Thánh này đệ nhất nhân dưới chiến thần! Người có thể nắm giữ truyền thừa Húc Nhật Thương Hành mấy ngàn năm, Đại trưởng lão... Ta thật có chút tò mò. Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ, trong mắt hiện lên một ánh tinh mang. - Nhị trưởng lão, tới Lưu Vân Phủ rồi. Ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm cung kính. Xe ngựa cũng dừng lại. - Chúng ta xuống dưới đi. Nhị trưởng lão, Đằng Thanh Sơn, Lý ba người theo thứ tự xuống xe ngựa. .... Nhóm ba người Đằng Thanh Sơn dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ đi qua cửa chính Lưu Vân Phủ vào trong. Lưu Vân Phủ tường trắng ngói đen, bên trong phủ khắp nơi đều thể hiện cho thấy tòa phủ đệ này có lịch sử xa xưa. Từ ngoài vào trong phủ là những con đường đá được quét sạch sẽ tinh tươm. Sau đó tới một hành lang, đi vòng quanh vài vòng. Rồi đi tới một cánh cửa Lâm viên. Ở cửa lâm viên đang tụ tập mấy trăm vũ giả tinh anh. - Húc Nhật Thương Hành, Nhị trưởng lão tới! Lập tức có người đón khách cao giọng hô lên. - Nhị trưởng lão, chúng tôi đang đợi. Một trung niên ra đón khách cười nói: - Bây giờ đã có hai mươi mấy gia tộc tới rồi. - Ừm. Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, - Cho ta một khối thẻ thứ tự! Trung niên này kinh ngạc: - Nhị trưởng lão, Đại trưởng lão Húc Nhật Thương Hành các vị đã lấy một khối thẻ thứ tự rồi. Còn muốn thẻ thứ tự nữa à? - Lấy thẻ thứ tự làm gì? Đằng Thanh Sơn hỏi Nhị trưởng lão, Nhị trưởng lão cười giải thích: - Bán hội lần này là bộ bản đá ngốc phàm thạch giá cực cao, người giàu bình thường cũng không mua nổi. Do đó, Tư Đồ Thương Hành phát thẻ thứ tự! Chỉ có khi có được thẻ thứ tự mới có thể báo giá mua bản đá ngốc thạch. Nhiều gia tộc như vậy, một vài gia tộc phái người từ một nơi rất xa tới đây, không có khả năng mang theo hơn mười vạn lượng hoàng kim tới đây đâu. - Do đó, người có năng lực mua mới có thể có được thẻ thứ tự. - Nhị trưởng lão nói. - Nhị trưởng lão, Thương Hành các vị lấy khối thẻ thứ tự thứ hai sẽ viết tên ai? - Trung niên đó lấy ra một khối thẻ thứ tự. Nhị trưởng lão nói: - Khối thẻ thứ tự này viết chữ Đằng là được. Trên sổ sách, ghi mấy khối thẻ thứ tự này trên danh nghĩa của Húc Nhật Thương Hành ta. - Tốt! Trung niên nghe câu ghi danh nghĩa Húc Nhật Thương Hành ta, lập tức không lo lắng gì nữa. Bán hội, cái lo lắng nhất là có người báo một giá trên trời, cuối cùng lại không có tiền đem hàng đi! Có bảo đảm của Húc Nhật Thương Hành, tự nhiên là không có việc gì. - Nhị trưởng lão, các vị tới đi. Trung niên đưa thẻ thứ tự cười nói. Vào lúc Đằng Thanh Sơn nhận thẻ thứ tự, phía sau lại có một đội ngũ dày đặc đi tới. - Đan Ương Thành Phương Gia, tới! Trong trong Tư Đồ Thương Hành lập tức ra đón khách, cao giọng hô.