'Ba mươi sáu bức điêu khắc'Đằng Thanh Sơn suy nghĩ, 'Trong đó ẩn chứa Đạo càng ngày càng cao thâm, cho đến lúc cao nhất! Nhưng đối với ta, hữu dụng nhất là trong ba mươi sáu bức điêu khắc cũng chỉ là mấy bức đầu trong số đó thôi! - Ở Minh Nguyệt Đảo hắn từng quan sát Thần Tiên Ngọc Bíc nên Đằng Thanh Sơn đương nhiên biết điểm này. Trong bộ 'Thanh Liên Kiếm Điển' của Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch mình cũng có thể tận dụng được bộ phận đầu tiên thôi. Cũng đồng dạng như vậy, mấy bức điêu khắc Khai Sơn Tam Thập Lục Thức mở đầu sẽ có lớn nhất tác dụng với mình. - Phó Đao! - Đằng Thanh Sơn gọi. - Tiên sinh. Phó Đao cung kính đáp. Trước mặt Đằng Thanh Sơn, y cũng như một môn đồ tôn kính sư phụ. - Ông có biết tin tức gì về Khai Sơn Tam Thập Lục Thức và việc sở hữu ba mươi sáu bức điêu khắc này không? Đằng Thanh Sơn vẫn còn chút hy vọng hỏi: - Biết tin tức một bức cũng được. Phó Đao cười lắc đầu: - Không phải tại hạ không muốn nói. Mà là ba mươi sáu bức điêu khắc đã lưu lạc mấy ngàn năm, không ai biết ba mươi sáu bức điêu khắc ở nơi nào cả. Cho dù một gia tộc có tìm được một bức điêu khắc thì cũng sẽ cất rất kỹ, không công bố ra ngoài đâu. Tựa như Vương huynh... Vương huynh,Vương gia của huynh cũng là một đại gia tộc đại danh trên Đoan Mộc Đại Lục, trong nhà hẳn là có một bức điêu khắc chứ. Gia chủ Vương gia cười khà khà, trả lời: - Phó Đao huynh, đừng đùa ta mà! Vương gia ta cũng chỉ quật khởi mấy trăm năm thôi, chạy đâu mà tìm thạch điêu. Được rồi... Đại khái một trăm năm trước, Húc Nhật Thương Hành có cử hành một hội bán đấu giá, từng bán một bức điêu khắc Khai Sơn Tam Thập Lục Thức! - Bán à? Đằng Thanh Sơn chấn động: - Có người bỏ được sao? - Hắc… người nào có vận khí tốt có thể tìm được một bức điêu khắc Khai Sơn Tam Thập Lục Thức! Điêu khắc Thần Phủ Thiên Thần lưu lại mặc dù trân quý, nhưng khi thường nhân tìm được thì cũng không có chỗ dùng, còn không bằng đổi một chút tiền tài. Vương Mông cười nói tiếp: - Lần đó một bức điêu khắc được bán ra với giá cao chót vót là ba mươi sáu vạn lượng hoàng kim! Đằng Thanh Sơn có chút giật mình. Một bức họa giá ba vạn lượng hoàng kim? Mình bây giờ cũng có hoàng kim, cho dù cộng cả hoàng kim giấu kín trên bờ biển trong hai cái rương kia, cũng chỉ có ba mươi vạn lượng hoàng kim. Đến cả một bức điêu khắc cũng chẳng mua nổi. - Nhưng những việc thế này thì chỉ có ngộ mà không thể cầu. Phàm là hơi có thực lực, đều sẽ không bỏ bản điêu khắc do Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ lưu lại đâu. Vương Mông nói. Đằng Thanh Sơn gật đầu. - Đằng đại ca. Lý cũng cảm thấy sốt ruột cho Đằng Thanh Sơn. - Chúng ta bây giờ đi đâu? Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn Lý, lộ vẻ tươi cười: - Trước hết cứ đi Thần Phủ Sơn, việc sau đó sẽ quyết định sau. Không có ba mươi sáu bức điêu khắc à? Hiện bây giờ, Hành Thổ Chi Quyền và Hành Thủy Chi Quyền của mình đều đã tu luyện tới thức thứ sáu. Đằng Thanh Sơn thậm chí còn rõ ràng cảm giác được có thể miễn cưỡng sử dụng được một vài lực thiên địa của Hành Thổ và Hành Thủy. - Cho dù không có ba mươi sáu bức điêu khắc, với cảnh giới ta bây giờ, trong vòng năm năm muốn tiến vào hư cảnh cũng không phải là việc khó! Trong lòng Đằng Thanh Sơn tràn ngập tin tưởng. 'Khai Sơn Tam Thập Lục Thức do Vũ Hoàng điêu khắc, vẻn vẹn chỉ có tác dụng tham khảo với ta thôi.'Đằng Thanh Sơn hạ quyết tâm, 'Nếu không có biện pháp tìm được điêu khắc, ta chuyên tâm tiềm tu cố gắng sớm ngày đạt tới hư cảnh. Có thể sớm trở về Cửu Châu!'Sâu trong tâm trí của Đằng Thanh Sơn luôn luôn lo lắng về Cửu Châu, nơi đó có cha, mẹ và tiểu muội, nơi đó có Đằng thị tộc nhân... Đợi đến khi công thành nhất định phải về quê hương! - Phó Đao huynh, ta còn có việc, không ở đây bồi nhị vị được nữa. Đằng Thanh Sơn đứng dậy, lắc đầu cười nói: - Mặc dù sợ là không có cơ hội thấy được ba mươi sáu bức điêu khắc, nhưng trước nay ta chưa bao giờ tới Thần Phủ Sơn, lần này cũng muốn đến xem một chút. Vương Mông và Phó Đao hai người vội đứng dậy tiễn Đằng Thanh Sơn. - Tiểu, chúng ta đi. Đằng Thanh Sơn lúc này dẫn theo Tiểu trở lại lầu hai tửu lâu, đưa những người khác cùng cưỡi xe ngựa tiến về Thần Phủ Sơn. ****** Trong một tòa nhà u tĩnh có lão già khuôn mặt gầy gò, tóc dài bạc phơ trên vai đang nằm trên ghế ngửa đầu nhìn mặt trời, còn đại chưởng quỹ Húc Nhật tửu lâu đang ở nơi này. - Lục trưởng lão! Đại chưởng quỹ cung kính hành lễ. Húc Nhật Thương Hành thế lực khổng lồ. Còn trong Thương Hành, những người có địa vị cao nhất chính là chín Đại trưởng lão! Cả Thương Hành do chín Đại trưởng lão cùng kết hợp quản lý, chín vị trưởng lão cũng dựa theo lý lịch từ từ mà lên chức. Trong đó 'Đại trưởng lão' có quyền lực lớn nhất, Nhị trưởng lão thứ nhì, Tam trưởng lão thấp hơn một chút. Về phần Tứ trưởng lão tới Cửu trưởng lão, địa vị coi như bằng nhau. Đại trưởng lão Húc Nhật Thương Hành, giống như một 'gia chủ' của một đại gia tộc! - Ừm! Việc gì mà cuống như vậy? Lục trưởng lão lạnh lùng nói. - Lục trưởng lão, ở trong tửu lâu ta xảy ra một đại sự. Đại chưởng quỹ nói ngay. - Đại sự gì, cẩn thận nói từ đầu tới đuôi xem nào. Lục trưởng lão vẫn nằm trên ghế, hai mắt nhắm hờ. Đại chưởng quỹ cung kính thuật lại việc giữa Đằng Thanh Sơn và Vương gia tam công tử: - Lúc đó tam công tử đem việc này đổ lên người của Húc Nhật tửu lâu chúng ta. Ngay lúc này, gia chủ Vương gia là Vương Mông từ lầu ba đi xuống, bất luận làm sao hắn sẽ đương nhiên nghĩ tới thể diện của Vương gia nhà hắn. Do đó, hắn dùng thế áp nhân. - Ai có thể tưởng tượng họ Đằng đó căn bản không để ý tới hắn. Vào lúc mấu chốt, Lôi Đao Vũ Thánh Phó Đao cũng từ trên lầu ba cũng xuống. Hắn lại cung kính xưng hô gọi họ Đằng là 'Đằng tiên sinh'! - Hả? Lục trưởng lão mở to mắt, ngồi thẳng lên: - Ngươi nói cái gì? Đại chưởng quỹ gật đầu lia lịa nói: - Phó Đao gọi hắn là Đằng tiên sinh ! Hơn nữa, tiểu nhân lúc đó ở ngay đó nên nghe rất rành mạch, hắn rất cung kính. Dường như một môn đồ nhìn thấy sư phụ! Phó Đao là vũ si, người có thể làm hắn cung kính như thế, tiểu nhân nghĩ chỉ có thể là người có thực lực mạnh hơn hắn thôi. Lục trưởng lão nheo mắt lại, suy tư. - Cung kính, tôn kính! Không có nghĩa là họ Đằng có thực lực mạnh hơn Phó Đao. Lục trưởng lão từ từ nói: - Một vài người có mưu kế, hoặc có bản lĩnh đặc thù khác nên được người khác tôn kính, cũng được xưng là tiên sinh! Họ Đằng này có thể có một loại sở trường tuyệt học gì đó làm cho Phó Đao bội phục vô cùng. - Tỷ như họ Đằng có thể là một đại phu y thuật cao cường! Nếu hắn từng giúp Phó Đao trị liệu thương thế, Phó Đao cảm kích hắn mà cung kính cũng không có gì kỳ quái. Lục trưởng lão vừa nói xong, vội lắc đầu: - Đương nhiên, họ Đằng cũng có thể rất mạnh thật! Nếu cường giả có vũ lực tuyệt thế mà có thể làm Vũ Thánh Phó Đao cung kính gọi là tiên sinh, thực lực này quả là đáng sợ! Lục trưởng lão nheo mắt lại, từ từ nói. - Cộc! Cộc! Liên tiếp những tiếng đập cửa vang lên. - Thúc, là con. Một thanh âm già nua vang lên. - Mở cửa đi. Lục trưởng lão ra lệnh. Đại chưởng quỹ vội chạy tới mở cửa, một lão già đội mũ nỉ, mặc áo da dày cười hà hà đi vào, liếc mắt nhìn đại chưởng quỹ, - Nhất Phụng, ngươi cũng ở đây à? - Mục quản sự vừa áp giải hàng hóa trở về à Đại chưởng quỹ nịnh nọt. Lão già cười gật đầu: - Hơn năm ngàn nô lệ, đã tới quân doanh ngoài thành rồi. Quân đội toàn bộ trở về nghỉ ngơi. Lão già này chính là Mục Vạn Mục quản sự, người lúc trước chỉ huy quân đội áp giải nô lệ trở về! Lúc trước thiếu niên mãnh thú Đằng Thú giết người, Thanh Sơn còn nói chuyện với Mục Vạn một hồi. - À. Lục trưởng lão lạnh nhạt lên tiếng, nhưng lão vẫn cau mày. - Thúc, việc gì thế? Mục Vạn nhìn thấy thúc thúc mình tựa hồ có gì phiền não. - Nhất Phụng, ngươi nói cho Mục Vạn nghe. Lục trưởng lão bảo. Mục Vạn tò mò nhìn về phía Đại chưởng quỹ, còn Đại chưởng quỹ vội miêu tả mọi việc. Mục Vạn vừa nghe chợt vẻ mặt trở nên quái dị. - Ngươi nói lại xem, người này họ Đằng à? - Mục Vạn kinh ngạc hỏi. - Đúng! Đại chưởng quỹ gật đầu lia lịa. - Có phải là Đằng Thanh Sơn không? - Mục Vạn lại hỏi. - Việc này tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ nghe Phó Đao gọi hắn là Đằng tiên sinh. Đại chưởng quỹ lắc đầu nói. Mục Vạn vội hỏi: - Bên người hắn có phải có một thiếu niên tựa như dã thú điên khùng không! - Đúng, đúng là có một tên! Đại chưởng quỹ gật đầu lia lịa. Y nhớ rõ ràng thiếu niên xé một khối thịt tươi chảy máu ròng ròng trên lầu hai trông rất đáng sợ. - Mục Vạn, con biết à? - Lục trưởng lão kinh ngạc hỏi. Mục Vạn gật đầu lia lịa: - Thúc, người này con thật có biết. Hắn gọi là Đằng Thanh Sơn! Hoàng hôn ngày hôm qua, lúc quân đội đang đóng quân có phát sinh mâu thuẫn với họ. Thúc... Lúc đó con và Phó Đao đang ở cùng nhau. Con hỏi qua Phó Đao, Phó Đao cũng nói hắn cũng không biết Đằng Thanh Sơn! Nhưng sau đó Phó Đao sốt ruột hừng hực đuổi theo đám người Đằng Thanh Sơn, đi khiêu chiến với hắn. - Con nghĩ đêm đó Phó Đao và Đằng Thanh Sơn khẳng định phát sinh một trận! Hơn nữa Phó Đao còn thua tâm phục khẩu phục. Chính vì thế mới có thể cung kính xưng hô Đằng Thanh Sơn là tiên sinh. Mục Vạn khẳng định một cách chắc chắn. Mục Vạn dù sao cũng từng tiếp xúc với Đằng Thanh Sơn, bây giờ rất dễ dàng phán đoán xảy ra chân tướng những việc gì đã xảy ra. - Chậc chậc… Ta thật không ngờ, ta chỉ cho rằng Đằng Thanh Sơn là một Vũ Thánh. Nhưng không ngờ hắn mạnh tới trình độ này. Mục Vạn thán phục lắc đầu. Vù! Lục trưởng lão đứng phắt lên, vẻ mặt nghiêm túc: - Mục Vạn, con theo ta đi gặp Nhị trưởng lão. Một siêu cường giả thực lực vượt qua Phó Đao, được hắn xưng là tiên sinh, cả trên Đoan Mộc Đại Lục cũng phải xếp trong năm hạng đầu! Người biết tin tức này bây giờ sợ không nhiều lắm. Dù sao chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian lôi kéo Đằng Thanh Sơn này tới chỗ chúng ta. - Vâng! Mục Vạn gật đầu lia lịa. Húc Nhật Thương Hành lịch sử từ rất lâu đời, so với nhiều đại gia tộc còn có lịch sử dài hơn. Chính vì có một vài chế độ bên trong. Cả Phó Đao cũng có quan hệ gần gũi với Húc Nhật Thương Hành, phàm là cường giả có thể lôi kéo là họ lôi kéo. Đương nhiên thái độ đối đãi với của Húc Nhật Thương Hành với siêu cường giả cũng rất tốt. Họ biết cường giả lợi hại muốn cái gì, họ sẽ không trói buộc cường giả này vì họ khác với các gia tộc. Gia tộc muốn tranh bá, còn Húc Nhật Thương Hành bọn họ là làm ăn rải rác cả Đoan Mộc Đại Lục. ... Phía Tây bắc Nam Sơn Thành có một cỗ xe ngựa do hai con Xích Phong Chiến kéo, đang đứng ở chân núi một dãy núi cao vút trong mây mênh mông bát ngát. - Tiểu, các người ở dưới chân núi. Huynh đi lên Thần Phủ Sơn một chuyến. Đằng Thanh Sơn cười khẽ dặn. Trên bầu trời, Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan đang bay liệng. Lập tức, Đằng Thanh Sơn hóa thành một đạo ảo ảnh như làn khói xanh lóe lên trên Thần Phủ Sơn, sau đó tiến vào sâu trong núi.