Trong lầu một tại Húc Nhật tửu lâu. - Đại chưởng quỹ, đại chưởng quỹ! Một thị nữ của tửu lâu vội vàng chạy tới với vẻ mặt: - Có việc không ổn, trên lầu xảy ra đại sự rồi. Tam công tử Vương gia và vị khách một bàn khác đánh nhau... Lời còn chưa nói xong, đại chưởng quỹ mập mạp chợt cười ngắt lời: - Chuyện của Vương Tam công tử chúng ta không cần xen vào. Trong Nam Sơn Thành ai chẳng biết kẻ vô dụng nhất trong những thanh niên ba đại gia tộc đồng lứa, chính là Vương Tam công tử. Nhưng bất luận vẫn gì xảy ra thì phần thắng vẫn về Vương Tam công tử thôi! Dù gì thì Vương gia cũng phải giữ thể diện, không để công tử nhà mình chịu thiệt! Do đó, Vương Tam công tử mà khi dễ người ta, người của Húc Nhật tửu lâu cũng sẽ coi như không nhìn thấy gì. - Không phải. Thị nữ tửu lâu vội lắc đầu: - Lần này không phải Tam công tử khi dễ người ta, mà là người của hắn bị đánh. Bây giờ tình huống rất không ổn! - Gì cơ! Đại chưởng quỹ chấn động, sự việc lại khác với mình suy đoán, thân thể mập mạp của lão nhanh chóng vọt tới chỗ thang lầu. Những tiếng chân sầm sập vang lên, đại chưởng quỹ đã đi tới lầu hai tửu lâu. Vừa đi tới lầu hai, đại chưởng quỹ kinh hoàng hít mảnh một hơi! Chỉ thấy hai mắt gã mãnh thú có cái tên mới là Đằng Thú xuất hiện những tơ máu đỏ hồng, trong tay trái còn cầm một khối thịt đầm đìa máu, cả người đứng đó tựa như một con mãnh thú ăn thịt người. - Việc này... Đại chưởng quỹ bị áp lực của Đằng Thú dọa làm trái tim lão đập dồn. Lão liếc nhìn bên cạnh thấy tên Hồ Nhị, người hầu thiếp thân của Vương Tam công tử lúc này trông như một con chó chết nằm cuộn tròn trên mặt đất. Trên mặt đất còn có vũng máu to, cả người cũng dính đầy máu. - Sau này còn dám làm náo loạn nữa không, lần này gặp phiền toái rồi! Đại chưởng quỹ cảm thấy rất khổ sở: - Tam công tử! - Đại chưởng quỹ vội gọi. Vương Tam công tử lúc trước ngang ngược, bây giờ mặt đỏ bừng phẫn nộ tới mức hai tay khẽ run! Gã - Vương Tam công tử bị cha xem thường, do đó khi ra ngoài Vương Tam công tử càng coi trọng thể diện cho mình, dựa vào thân phận mình là dòng chính của Vương gia, ai dám bất kính với gã? Hôm nay mấy người ngồi trên chiếc bàn đó đã làm gã nổi giận thật sự! Nhưng gã cũng nhận thấy thực lực đối phương đáng sợ như thế nào. Bất luận là tên thiếu niên nhìn như dã thú đang cầm cả khối thịt, hay là nam nhân lạnh lùng ngồi đó như một núi băng, ai cũng không phải hạng dễ trêu vào. Biến đi cho ta! Tiếng quát của đối phương vẫn còn quanh quẩn bên tai gã. Vương Tam công tử muốn phát hoả nhưng lại không dám thực hiện! Gã lo đối phương thật sự làm thịt gã. - Tam công tử! - Đại chưởng quỹ gọi một lần nữa. - Chưởng quỹ! Vương Tam công tử lập tức giận dữ nhìn về phía lão quát tháo để phát tiết sự giận dữ: - Rốt cuộc là chuyện gì thế? A! Người của ta tới chỗ ngươi ăn cơm uống rượu, bây giờ thì người của ta bị đánh đến nỗi thổ huyết trọng thương. Húc Nhật tửu lâu ngươi làm ăn như thế à! Lửa giận đầy bụng nhưng gã không dám phát tác về phía đám Đằng Thanh Sơn, Đằng Thú xa lạ dã man mà phát hỏa về phía chưởng quỹ đáng thương! - Tam công tử! Đại chưởng quỹ có thể làm bao nhiêu lâu ở vị trí này chắc chắn đã trải qua rất nhiều khuất nhục, sao lại để ý tới tiếng quát của Vương Tam công tử, lão cười nói vẻ đầy hòa khí: - Tam công tử đừng tức giận. Bất luận làm sao, cái quan trọng nhất bây giờ là phải cứu người trước. Người đâu! Mau mau đưa người bị thương tới tiệm thuốc quanh đây đi! Tiệm thuốc có bán các loại thuốc, nhưng cũng có đại phu ở đó. - Dạ. Hai hán tử của tửu lâu lập tức đi lên đỡ Hồ Nhị bị thương xuống. - Việc này giải quyết ra sao? Họ là người của ta, chẳng lẽ Húc Nhật Thương Hành các ngươi không biết nói chuyện à? Vương Tam công tử nói lạnh lùng, đồng thời nhìn thoáng qua mấy người Đằng Thanh Sơn, Đằng Thú. Đằng Thú vẫn cầm khối thịt vừa xé, dán con mắt hung ác vào gã làm Vương Tam công tử cảm thấy nhụt chí. Lúc này Vương Tam công tử đem theo ít nhân thủ, không dám chính diện đấu với đám người Đằng Thanh Sơn, chỉ dám để cho Húc Nhật Thương Hành ra mặt! Vương Tam công tử hiểu rõ... Húc Nhật Thương Hành mặc dù không tranh bá nhưng có thế lực ngầm, đó là một thế lực rất kinh người. - Tam công tử. Đại chưởng quỹ có vẻ tức giận nhưng vẫn giữ nét mặt tươi cười: - Mời ngài sang bên kia nghỉ ngơi. - Không vội, ta ở đây xem các ngươi giải quyết như thế nào. Vương Tam công tử đứng một bên, liếcc mắt nhìn bàn của Đằng Thanh Sơn. Vương gia và Húc Nhật Thương Hành! Hai cái tên này đại biểu cho hai thế lực đáng sợ. Cho dù là cường giả tiên thiên kim đan, nếu chống lại hai thế lực này cũng phải cân nhắc. Vương Tam công tử có ác cảm với cả cái bàn ngồi trước mắt mình, đương nhiên ngoại trừ tiểu cô nương mỹ lệ kia. Gã thấy rằng cái bàn này chẳng ai có thể ngạnh kháng với cả hai thế lực này được. Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại. Lý bên cạnh cũng lạnh lùng nói lớn: - Vương Tam công tử, chúng ta tới đây ăn cơm có dính dáng gì tới ngươi? Bây giờ ngươi trông y như một con khỉ nhảy tưng tửng, trông thật sự là ngứa mắt. Khi Lý còn ở đại thảo nguyên Thiên Thần Sơn cũng ngồi trên ngôi cao vời vợi, nên rất tức giận với hành vi của tên Vương Tam công tử này. - Ngươi... Vương Tam công tử sắc mặt đại biến: - Khổ rồi! Đại chưởng quỹ cảm thấy khổ sở. - Phía dưới xảy ra chuyện gì thế, làm gì mà ầm ĩ như vậy! Một tiếng hét bất mãn vang lên. Rồi thấy liên tiếp ba gã nam tử cao lớn từ thang lầu đi xuống, ai nấy đều có ánh mắt sắc bén, sát khí nồng nặc. Tuyệt đối là cao thủ lợi hại trải qua những năm tháng tu luyện qua sinh tử. - Tam công tử! Đột nhiên ba người kinh ngạc. Phòng trên lầu có khả năng cách âm rất tốt, họ chỉ cảm thấy phía dưới quá ầm ĩ nhưng không biết Tam công tử đã tới. - Đại nhân, là Tam công tử! Lập tức có một người bẩm báo với lên trên lầu. - Hừ! Một thanh âm uy nghiêm lạnh lùng vang lên. Vương Tam công tử phía dưới sắc mặt khẽ biến, gã ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên lầu ba có người bước xuống cầu thang, đó là một trung niên áo lông cừu hoa lệ màu đen, mặt trắng trẻo. Ánh mắt đảo xuống phía dưới lạnh như đao, cuối cùng ánh mắt đó dừng lại trên người chưởng quỹ. - Chưởng quỹ, nơi này đã xảy ra việc gì? Gia chủ Vương gia từ trên cao nhìn xuống hỏi. Đại chưởng quỹ lập tức khom người. Gia chủ Vương gia cũng bằng với vua một cõi của một tiểu quốc! Không phải là thứ mà tên công tử bột như Tam công tử có khả năng so sánh được. - Là như thế này: Tam công tử mang theo người hầu tới tửu lâu ăn cơm, có phát sinh một chút mâu thuẫn với khách nhân của bàn này. Do đó, họ đã gây gổ với nhau. Đại chưởng quỹ nói sơ lược, đồng thời chỉ về bàn của Đằng Thanh Sơn. Bây giờ cả lầu hai của tửu lâu đều im phăng phắc. Mọi người khác đang ăn cơm vội im lặng, không ai dám nói chuyện! Dù sao người đứng ở thang lầu chính là gia chủ Vương gia! Một câu của lão có thể làm rơi đầu bất kỳ ai trong bọn họ. - Cha! Hồ Nhị bị họ đánh tới sắp chết. Vừa rồi đã đưa đến tiệm thuốc rồi. Vương Tam công tử vội vàng tố khổ: - Cha, lần này con thật sự không gây chuyện mà. Con chỉ là tới mời họ đi uống rượu, kết giao bằng hữu. Không ngờ họ ác như vậy! Còn nói muốn giết cả con nữa. - Mi đứng qua một bên. Gia chủ Vương gia lạnh nhạt nói. - Vâng! Vương Tam công tử không dám nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng gã cũng an tâm mười phần. Lần này... gã đích xác không làm chuyện gì quá phận, chỉ duy nhất nơi chút đuối lý là Hồ Nhị dụng độc xà tập kích trước! Nhưng đó là Hồ Nhị tự tác chủ trương tập kích, Vương Tam công tử gã không biết chuyện này. Đứng trước đại chúng Vương gia có địa vị như thế nào? Gia chủ Vương gia bất kể như thế nào thì cũng phải giữ gìn thể diện Vương gia! - Là các ngươi đánh người Vương gia chúng ta bị thương à? Gia chủ Vương gia từ trên cao lạnh nhạt nhìn xuống hỏi. Bàn của Đằng Thanh Sơn vẫn tiếp tục ăn cơm. - Này! Tiểu Bình, món cá này không tệ đâu. Đây, nếm thử đi. Đằng Thanh Sơn mỉm cười, gắp một con cá vào bát Tiểu Bình. Gia chủ Vương gia sắc mặt khẽ biến. Người ngồi tại bàn của Đằng Thanh Sơn lại không để ý tới lão! Mọi người trên lầu hai càng không ai dám lên tiếng. Cả đám quan sát tình hình trước mắt này vô cùng cẩn thận. Họ đều biết... Gia chủ Vương gia khẳng định là đang nổi giận đùng đùng. Đồng thời cũng thầm nghĩ bàn của Đằng Thanh Sơn thật sự là quá lỗ mãng, không nhìn được tốt xấu, dám chọc vào người của Vương gia! - Mấy vị! Thanh âm hùng hậu của Gia chủ Vương gia vang lên. Thanh âm vang vọng khắp lầu hai, như tiếng sấm ầm ầm bên tai. Không ít khách nhân vội che tai, sắc mặt trắng bệch. Đằng Thanh Sơn thấy Tiểu Bình sắc mặt tái nhợt không khỏi nhướng mày, quay đầu nhìn về phía gia chủ Vương gia đứng ở thang lầu lạnh nhạt bảo: - Gia chủ Vương gia, việc này ai đúng ai sai ông có thể đi hỏi. Chưa hỏi việc đúng hay sai, cứ ở đây hô to gọi nhỏ làm gì! Ông muốn đầu võ miệng thì ta sẽ nói lý với ông. Nếu ông muốn dùng vũ lực, ta sẵn sàng bồi tiếp! Thanh âm Đằng Thanh Sơn lạnh lùng, nhưng trong giọng nói đầy vẻ cường đại tự tin khiến cho gia chủ Vương gia cảm thấy run rẩy. Biết rõ thân phận mình... Vẫn dám như thế... - Không hợp lý! - Gia chủ Vương gia cau mày. - Vương huynh, chuyện gì thế? Một thanh âm quen thuộc từ phía trên truyền đến, một tráng háng thân hình cao lớn, y mặc áo da màu xanh đá, lưng đeo một thanh khảm đao khổng lồ đi xuống dưới lầu. Ánh mắt tựa như lôi điện cũng đảo qua phía dưới, khi vừa thấy Đằng Thanh Sơn, y giật bắn mình lên. - Phó huynh. - Gia chủ Vương gia vội quay đầu lại. - Đằng tiên sinh! Tráng hán lưng đeo cự đao vội nhảy một lần ba hai bước đi xuống lầu, chắp tay kinh hỉ nói: - Không ngờ ngày hôm qua vừa mới từ biệt, hôm nay lại gặp mặt Đằng tiên sinh ở đây! Nếu biết tiên sinh ăn cơm tại đây, Phó Đao ta khẳng định sớm đã đi xuống lầu rồi. Tiên sinh, xin lên lầu chúng ta nói chuyện một chút, thế nào? Một siêu cường giả vũ si như Phó Đao như thế này, Đằng Thanh Sơn một chiêu đã đánh bại y, thì trong mắt Phó Đao đây phải là một siêu cường giả ẩn thế. Có thể chỉ một chiêu đánh bại y... Loại thực lực này thì dưới mắt Phó Đao, chỉ sợ ngoại trừ cường giả cấp chiến thần, không ai có thể là đối thủ của y. Thậm chí Phó Đao còn cho rằng Đằng Thanh Sơn chính là một cường giả cấp chiến thần! Dù sao Phó Đao chưa bao giờ gặp qua một nhân vật tiên thiên kim đan đáng sợ như vậy. Còn cường giả cấp bậc chiến thần (hư cảnh) nếu không khống chế lực thiên địa, bình thường cũng rất khó phán đoán từ bề ngoài để biết người đối diện mình có phải là một cường giả cấp chiến thần không! Bất luận làm sao, bất luận Đằng Thanh Sơn là vô địch dưới cấp chiến thần hay chính là cường giả chiến thần, thì Phó Đao cũng phải cung kính mà đối đãi. Cường giả như vậy chỉ điểm một chút đã có chỗ tốt cực lớn với y rồi. - À! Là Phó Đao à. Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu cười cười liếc mắt nhìn y: - Trùng hợp nhỉ! - Tiên sinh! Phó Đao thái độ rất khiêm tốn, y lập tức quay đầu kinh dị nhìn về phía gia chủ Vương gia ở thang lầu: - Vương huynh, xảy ra chuyện gì giữa ông với Đằng tiên sinh thế? Gia chủ Vương gia chỉ cảm thấy trước mắt tối mịt! Đằng tiên sinh? Lôi Đao Vũ Thánh Phó Đao nổi tiếng thiên hạ, cũng phải cung kính mười phần gọi một tiếng 'Đằng tiên sinh'. - Nghiệt tử của ta rốt cuộc trêu vào loại người gì thế này! Tim Gia chủ Vương gia như thắt lại.