Gió thổi se lạnh, sắc trời dần tan, non xanh nước biếc đều nhiễm cùng một màu.
Màu đỏ âm trầm lay động trong gió, người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ lưng cao, xẻ tà, mơ hồ lộ ra da thịt trắng nõn, đôi chân thon dài thẳng tắp, trên tay là đôi giày xăng- đan màu đen.
Làn váy đỏ phiêu dật và những lọn tóc đen huyền lay nhẹ trong gió, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế của người phụ nữ.
Cô đi chân trần men theo những đoá hồng bước về phía anh.
Da tuyết, váy đỏ, tóc đen.
Cô đẹp như một tinh linh hoặc tựa như một nữ thần bước ra từ ngọn lửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, Quân Duật Tu cảm thấy vạn vật đều trở nên ảm đạm, lu mờ.
Phong tình vạn chủng.
Thiếu niên đứng đó, nghe rõ tiếng trái tim mình quẩy đạp, "bùm bùm bùm."
Trái tim lạnh băng tựa như được tưới lên một thùng nước sôi, nứt nẻ, phảng phất len vào một tia xúc cảm ấm nóng .
Khi anh định thần lại, người phụ nữ đã đứng trước mặt anh, tay chắp sau lưng, nghiêng đầu hỏi: "Bạn học, bức tranh của tôi đâu?"
"bức tranh?"
Cô cau mày không hài lòng, "Này, cậu đang trốn tôi sao?"
"Tôi…"
Thiếu niên kìm nén hồi lâu, không biết nên nói gì.
Anh thực sự đang trốn tránh cô, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, một cảm giác xa lạ đã xâm chiếm trái tim anh, khiến anh phải lùi bước, anh muốn chạy trốn.
"Nhất định là cậu trốn tôi, tôi mặc kệ! Cậu đã hứa sẽ vẽ một bức họa cho tôi, cậu định phải hoàn thành!"
“Nếu không, xem tôi 'xử lý' cậu như thế nào!” Tống Ngàn Từ cười nhếch mép, lộ ra hai hàng răng trắng đều như bắp.
Người thanh niên kích động, chỉ cảm thấy nơi nào đó trên cổ lại bắt đầu đau nhói.
“Cô muốn tôi vẽ gì?”
Xưởng vẽ ở tầng cao nhất trong trạch cổ, tràn ngập mùi thơm của mực, thiếu niên trải ra giấy Tuyền Thanh, dùng chặn giấy ấn vào.
Chặn giấy là loại ngọc bích thượng hạng, giấy Tuyền Thanh trắng như sáp, thanh tao và quyến rũ.
"Vẽ tôi."
Được? vẽ cô ấy?
Quân Duật Tu ngẩng đầu lên, người phụ nữ xoay lưng về phía anh, cởi xuống chiếc váy trên người mình, để lộ một nửa tấm lưng trắng tuyết, xinh đẹp.
Mái tóc như tảo, hoàn toàn được búi lên bởi một chiếc lược cổ.
Xuân sắc hương diễm.
Một ánh nhìn của một con diều hâu.
Làn da của Tống Ngàn Từ tinh xảo mịn màng, lại như ẩn chưa màu ngọc bích trong trẻo ấm áp, xương bướm khéo léo hơi nhô lên, sóng lưng trang nhã thẳng tắp, eo liễu nhỏ nhắn, mềm mại.
“Nhanh, mặc quần áo vào đi.” Thanh niên hắng giọng, nhanh chóng quay đầu đi.
Giọng anh khàn khàn không thể kiểm soát, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cả cơ thể đều bị nhuộm ửng đỏ.
"Xấu hổ cái gì?"
"Tôi là đang cống hiến đời mình cho nghệ thuật, bạn học nhỏ, bạn có hiểu không?"
"Kéo lên, nhanh!"
“Hình xăm trên người cô sao vậy?”
Chàng trai nhắm mắt lại, cau mày sốt ruột và ngập ngừng nói.
Tại đây một lần nữa, trái tim anh lại bắt đầu loạn nhịp một cách vô lý, nhưng hình xăm trên vai cô rõ ràng là chữ ký mà anh thường để lại ở góc dưới bên phải mỗi bức tranh.
Ba chữ "Quân Duật Tu" được viết phù phiếm đến mức đa số mọi người đều không thể hiểu được, nhưng anh sẽ không thừa nhận là mình sai, đó là thứ anh đã viết không biết bao nhiêu lần - tên của anh.
Dòng chữ đen nghiêng nghiêng trên vai người phụ nữ, như một dấu ấn, rằng cô ấy là tài sản của anh.
Tài sản của riêng anh.
Nghĩ đến khả năng này, đầu trái tim anh như bị bỏng.