“Ôi, còn hung hăng gớm nhỉ, con ranh thối tha, cõng cái thây ma mục ruỗng này tính đi đâu?”
“Nếu bây giờ mày làm cho hai anh em tao vui vẻ, nói không chừng bọn tao còn đại phát từ bi giúp mày đưa thằng nhóc này đến bệnh viện huyện. Nếu không, chỉ dựa vào mày, chắc chắn thằng nhóc này còn chưa đến bệnh viện đã chết ngắc rồi!”
Thẩm Hướng Dương nằm trên vai cô, giọng nói lo lắng đến mức run rẩy, cậu hận bản thân vô dụng, hận mình làm liên lụy đến chị.
“Chị… đừng lo cho em, chị mau chạy đi… giấy báo, giấy báo không thể đưa cho bọn chúng, chị đi đi!”
Thẩm Thư Ninh nghiến răng: “Chị sẽ không bỏ rơi em!”
Cô vừa che chắn cho em trai, vừa bảo vệ giấy báo trúng tuyển giấu trong túi áo, cuối cùng vẫn bị một cú đá ngáng chân ngã xuống, cằm va vào hòn đá, khoang miệng lập tức tràn ngập vị máu tanh như sắt gỉ.
Thẩm Thư Ninh không dám lơ là cảnh giác, lập tức chộp lấy nắm cắt trên mặt đất, tung thẳng vào mắt mấy người kia.
“Á!”
“Đồ tiện nhân, tìm đường chết đấy à!”
Nhân lúc mấy người kia đang dụi mắt, Thẩm Thư Ninh vội vàng đỡ em trai đứng dậy từ mặt đất, tập tễnh chạy về phía đầu thôn. Nhưng chưa đi được vài bước, Thẩm Hướng Dương đột nhiên ho dữ dội, một ngụm máu ấm nóng phun ra trên nền đất bùn, cơ thể mềm nhũn đổ về phía sau.
“Dương Dương!”
Môi Thẩm Hướng Dương trắng bệch run rẩy, ngón tay cậu nắm chặt gấu áo chị, khó khăn thốt ra vài chữ: “Chị… mau đi!”
Giây tiếp theo, một bóng tối bao trùm, Thẩm Thư Ninh bị người ta tóm lên: “Giao giấy báo trúng tuyển ra đây, tao còn có thể để em trai mày chết một cách thanh thản hơn.”
Thẩm Thư Ninh đột nhiên cười, cô cắn môi, lấy ra một phong bì giấy da bò bị xé rách từ trong túi, trên đó dính vệt máu tươi em trai vừa phun ra. Cô liếc nhìn Thẩm Gia Nguyệt đang đuổi theo phía sau gã đàn ông: “Muốn lấy nó sao?”
Thẩm Gia Nguyệt nhìn rõ phong bì, đáy mắt lộ ra vẻ kích động: “Thẩm Thư Ninh, dù sao thì mày cũng sắp kết hôn với anh Quốc Đống rồi, mày giữ cái này cũng chẳng có ích gì, mày đưa giấy báo trúng tuyển cho tao, tao có thể cho mày tiền, tao còn có thể đưa em trai mày đến bệnh viện tỉnh.”
Lời còn chưa dứt, đồng tử Thẩm Gia Nguyệt co rút mạnh, rồi ả lập tức xông lên, quỳ xuống đất nhặt những mảnh vụn bị xé rách: “Giấy báo, giấy báo trúng tuyển của tôi! A!!!! Thẩm Thư Ninh, mày là đồ điên, đồ điên!”
Giấy báo trúng tuyển đã bị Thẩm Thư Ninh xé thành những mảnh vụn ngay trước mặt bọn chúng!
Một cơn gió thổi qua, cuốn sạch những mảnh vụn trên mặt đất mà rơi xuống cánh đồng, bờ sông bên cạnh…
Lúc này, trong đầu Thẩm Thư Ninh chỉ có một ý nghĩ: Cá chết lưới rách!
Trường đại học cô không học được thì Thẩm Gia Nguyệt cũng đừng hòng giẫm lên “xác thịt” của cô mà từng bước leo lên đỉnh cao.
Từ xa vọng lại tiếng động cơ máy kéo ầm ầm, một luồng ánh sáng xuyên qua màn đêm.
Hai tên đàn ông nhìn nhau, lập tức kéo Thẩm Gia Nguyệt rời đi.
Thẩm Thư Ninh thở dốc, cố hết sức vẫy tay. Chiếc máy kéo dừng lại trước mặt cô.
“Ô kìa, đây chẳng phải là con bé nhà họ Thẩm sao?”
Khuôn mặt đen sạm của bí thư chi bộ thôn Chu Phong Niên thò ra khỏi ghế lái: “Trời tối rồi, cháu làm sao thế này… ôi chao, em trai cháu bị sao vậy?”
“Chú Chu! Cháu xin chú đưa chúng cháu đến bệnh viện huyện với ạ!” Thẩm Thư Ninh khuỵu xuống: “Em trai cháu sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Sắc mặt Chu Phong Niên đột ngột thay đổi: “Mau, mau lên xe! Chú đưa các cháu đến bệnh viện huyện ngay!”
Chiếc máy kéo “tù tù” chạy về phía huyện, Thẩm Thư Ninh ôm chặt em trai, nước mắt nhòe đi tầm nhìn.
Bi kịch kiếp trước tuyệt đối không thể lặp lại, nhưng cô phải làm sao đây?
Cha mẹ đã bị dồn vào đường cùng, nhà họ Lâm thì rình rập, còn giấc mơ đại học của cô…
“Chị…”
Em trai cô lại khẽ gọi một tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo cô, khó khăn nói ra: “Đừng… cưới… đi học…”
Nước mắt Thẩm Thư Ninh nóng hổi rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé đang sốt cao của em trai.
Hóa ra em trai cô hiểu tất cả, người duy nhất thương xót cô trong ngôi nhà này, lại chính là cậu thiếu niên mười hai tuổi đang ở cạnh cô.