Thấy bà ta như vậy, trong lòng Thẩm Thư Ninh đã hiểu rõ, cô trầm giọng nói: “Mẹ có biết, thuốc này sẽ hại chết Hướng Dương không?”
“Mày nói bậy bạ gì đó? Thuốc này… thuốc này là do bệnh viện huyện kê mà, sao có thể hại người?”
“Bác sĩ Tống nói, cô ấy chưa bao giờ kê loại thuốc này. Bây giờ thuốc lại xuất hiện trong phòng bệnh, Hướng Dương cũng là sau khi uống thuốc này thì bệnh tình trở nặng. Bệnh viện nói sẽ báo công an xử lý.”
“Báo, báo công an sao?” Lưu Tú Cúc lảo đảo ngã khuỵu xuống đất, môi run lẩy bẩy, hai tay không ngừng run rẩy.
Bà ta lẩm bẩm: “Sao lại thế được? Cô ta… cô ta rõ ràng nói thuốc này là thuốc đặc trị, uống vào bệnh sẽ nhanh khỏi. Cha nó ơi, giờ phải làm sao? Tôi không biết gì hết, tôi thật sự không biết gì hết. Tôi chỉ nghĩ Hướng Dương cứ ở mãi trong bệnh viện thì tốn tiền quá. Mặc dù bệnh viện huyện đã giảm miễn phần lớn chi phí, nhưng nhà mình tình cảnh thế nào? Dù chỉ là vài hào, vài xu tiền viện phí mỗi ngày, chúng ta cũng không gánh nổi!”
“Bốp!”
Thẩm Hữu Điền nghe đến đây thì còn gì mà không hiểu, tất cả là do vợ mình vô tâm vô não, cho con uống thuốc không nên uống.
“Bà muốn hại nhà họ Thẩm tuyệt tự sao!”
Nghe thấy từ tuyệt tự, nước mắt Lưu Tú Cúc lập tức tuôn rơi. Thẩm Hướng Dương là do bà sinh ra, là miếng thịt rơi ra từ người bà, làm mẹ sao có lý do gì để không đau lòng.
“Con trai tôi ơi, Hướng Dương, con trai tôi… Cha nó ơi, bây giờ phải làm sao? Bác sĩ Tống vừa nói, chuyển viện cho Hướng Dương cần hai trăm đồng tiền đặt cọc. Hay là…”
Lưu Tú Cúc ngẩng đầu nhìn Thẩm Thư Ninh, lập tức lao tới ôm lấy chân cô: “Thư Ninh, con gái à, con cứu em trai con đi! Nhà họ Lâm nói rồi, chỉ cần con đi tìm Huyện Trưởng Tống nói con tự nguyện gả cho Lâm Quốc Đống, chuyện giấy báo trúng tuyển chỉ là hiểu lầm, bọn họ sẽ chịu chi tiền cứu em con.”
Thẩm Thư Ninh cười lạnh một tiếng. Ngay đến tận lúc này, cha mẹ cô vẫn đang tính toán với cô.
Lâm Quốc Đống vẫn còn đang bị giam giữ, nhà họ Lâm muốn lợi dụng bệnh tình của em trai cô để mua chuộc cô đổi lời khai!
Cô cắn chặt môi, cho đến khi vị máu tanh lan ra trong khoang miệng mới bình tĩnh lại: “Cha, mẹ, hai người thật sự nghĩ, nhà họ Lâm sẽ bỏ tiền ra cứu Hướng Dương à?”
Cô đã tố cáo Lâm Quốc Đống, xé rách mặt với nhà họ Lâm, hắn phạm luật pháp, cho dù bây giờ cô thay đổi lời khai, chính quyền huyện cũng không thể vì vài câu nói của cô mà thả người ra được.
Lưu Tú Cúc bị cô nhìn chằm chằm đến mức hoảng sợ trong lòng, lí nhí không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt không chủ kiến nhìn về phía Thẩm Hữu Điền.
Thẩm Hữu Điền sắc mặt âm trầm, cho đến khi nghe Thẩm Thư Ninh nói câu đó, ông ta lập tức đập bàn đứng dậy: “Mày còn mặt mũi nói! Nếu không phải mày làm mọi chuyện ra nông nỗi này, nhà họ Lâm sao có thể…”
Ông ta ngừng lại, nhìn chằm chằm con gái, lạnh giọng nói: “Tao nói cho mày biết, hôm nay nếu mày còn gọi tao một tiếng cha, còn coi Hướng Dương là em trai mày, thì mày phải ngoan ngoãn một chút cho tao.”
“Bà mối Triệu ở thôn Lưu Gia đã làm mai cho mày một mối. Đối phương sẵn lòng trả hai trăm đồng tiền sính lễ. Mày đã không muốn gả cho Lâm Quốc Đống thì ngoan ngoãn gả đến thôn Lưu Gia cho tao. Còn về sau này, tao với mẹ mày cũng không cần mày phụng dưỡng, cứ xem như tao và mẹ mày nuôi mày công cốc bao nhiêu năm qua!”
Ánh mắt Thẩm Thư Ninh đờ đẫn nhìn chằm chằm cha mình, đáy mắt lạnh lẽo không còn một chút hơi ấm nào: “Ha ha… hai trăm đồng sao? Hóa ra, trong mắt cha mẹ, con đáng giá đến thế.”
“Thư Ninh, con nghe lời cha con đi! Bệnh của Hướng Dương quan trọng hơn! Nếu nó có mệnh hệ gì, mẹ với cha con cũng không sống nổi đâu!”
Thẩm Thư Ninh cúi đầu nhìn bà ta. Cô quá hiểu mẹ mình.
Kiếp trước, mẹ cô cũng như vậy, quỳ dưới đất cầu xin cô từ bỏ việc học, ngoan ngoãn gả cho Lâm Quốc Đống, nói nhà họ Lâm có tiền có thế, sẽ cho cô cuộc sống tốt.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Những năm tháng cô bị nhà họ Lâm hành hạ, mẹ cô chưa từng nói một lời bênh vực. Thậm chí… khi Hướng Dương vì bị nhà họ Lâm làm chậm trễ điều trị mà chết yểu, bà cũng chỉ biết trốn trong bếp khóc lóc.
“Bà mối Triệu kia dạo này vẫn luôn đi mai mối cho Lưu què ở thôn Lưu Gia, hai người muốn con gả cho lão ta sao?”