Cuồng Yêu Hỏa Phượng Hoàng

Chương 4

Trước Sau

break
”Tại sao lần nào ngươi rơi lệ cũng khiến cho ta muốn ôm ngươi thật chặt, thương yêu ngươi.”

“Cái gì?”

Phượng Hoàng còn chưa kịp ngăn cản, Đức Long tay đã vén váy nàng lên lộ ra qυầи ɭóŧ màu trắng, khi hắn đang muốn đem vật trở ngại kia cởi xuống thì lại bị nàng một tay đè lại.

“Không muốn! Van cầu ngươi! Chúng ta không thể như vậy, nào có người đang trên lưng ngựa ——”

“Lúc ta muốn ngươi, không có ai có thể ngăn cản được ta.” Trong ánh mắt Đức Long có lửa nóng kích tình, cần thân thể kiều mị thơm mềm của nàng để thỏa mãn.

“Không.” Nàng vẫn không ngăn cản được hắn dùng lực đem vật che chắn duy nhất tuột đến mắt cá chân, thoạt nhìn rất dâm loạn, càng làm cho cơ thể hắn nóng bỏng dục hỏa.

“Tại sao ngươi khóc? Không thích ta đụng ngươi sao?”

“A —— Đức Long ——”

Tay của hắn dùng sức kéo chân nàng ra, gần như thô lỗ đem một ngón tay thăm dò vào nơi ấm áp của nàng, thật chặt, tiếp theo hắn cúi đầu ngậm một bên no đủ của nàng, bừa bãi cắn liếʍ láp, cho đến khi hai đầu nụ hoa của nàng trong môi lưỡi của hắn nhạy cảm đứng thẳng.

“Phượng nhi, ngươi rất thơm, rất ngọt.” Ngón tay của hắn bắt đầu theo tiết tấu ma sát từ từ, kéo ra đưa vào.

“Ừ —— a —— a —— ta không chịu nổi —— không muốn ——”

Nàng theo bản năng từ trong miệng bật ra nhiều tiếng rêи ɾỉ mất hồn, mà phản ứng của nàng mang cho hắn một loại cảm giác thỏa mãn cùng chinh phục, ngón tay của hắn càng đẩy nhanh tốc độ kéo ra đưa vào.

“Đức Long ——” Hai tay nàng không tự chủ bắt lấy cánh tay của hắn, cũng vô lực ngăn cản thân thể đang kịch liệt run rẩy, hoa huy*t của nàng hoàn toàn tiết ra mật dịch, thấm ướt ngón tay của hắn.

“Đức Long, van cầu ngươi, không muốn như vậy. . . . . .”

Nàng đã hoàn toàn bị lạc trong kɧoáı ©ảʍ của độ của tìиɧ ɖu͙©, hai gò má ửng hồng mê người, hai nụ hoa mê người cũng dồn dập theo hô hấp phập phồng, run rẩy. Cuối cùng Đức Long thoát áo bào của mình để lộ ra kiên đĩnh đã sớm cứng rắn sưng to.

“Đến, leo lên đùi của ta.”

Nàng thoáng sửng sốt, khẽ cau mày hỏi lấy: “Leo?”

“Nhìn bộ dạng của ngươi còn phải học hỏi nhiều, ngoan, leo lên đi.”

Mặt nàng đỏ bừng lấy mặt phản bác: “Loại chuyện như vậy sao có thể trách ta không có kinh nghiệm?”

Hắn không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó đem thân thể kiều diễm của nàng ôm lấy giạng chân trên người mình,

“Cầm nó, nhẹ nhàng, ôn nhu đem nó đưa vào trong cơ thể.”

Đây là cái gì đối thoại? Còn phải nàng nhẹ nhàng, ôn nhu, tự động tự phát đem vật kia của hắn. . . .

“Ta không. . . . . .”

Lời nói còn chưa nói hết, hắn lại ác ý cắn một bên nụ hoa của nàng, làm nàng đau kêu một tiếng.

“Ghét!”

“Sợ đau cũng nhanh một chút.”

Trong cơ thể giống như có một ngọn lửa lớn không ngừng hành hạ hắn, nếu như hắn còn không mau đoạt lấy nàng, hắn chắc chắn không chịu được. Nàng đỏ bừng mặt, dĩ nhiên hiểu hắn theo lời là cái gì, nhưng là. . . . . .

“Nhanh lên một chút.” Hắn ra lệnh, sắc mặt đỏ như lửa, giống như là hết sức khó chịu.

Chần chờ một chút, Phượng Hoàng đưa tay nhỏ bé đem kiên đĩnh của hắn chống đỡ nơi hoa huy*t của nàng, sau đó chậm rãi khiến nó toàn bộ tiến vào trong cơ thể của mình.

Hắn bắt đầu ở trong cơ thể nàng di động, mỗi một lần kéo ra đưa vào cũng mang cho nàng một loại tuyệt vời mãnh liệt lại kinh người, để cho nàng không nhịn được mà hùa theo hắn luật động.

“Chậm, chậm một chút. . . . . . Ta sắp không thể hô hấp ——”

Lúc này, tay của hắn đặt lên nụ hoa hết sức mê người của nàng, dùng sức xoa nắn, đắm chìm cuồng dã trong sự kích tình tuyệt vời, cảm giác được cả người mình nhẹ nhàng bay bổng.

Lúc hắn dùng sự cao siêu của mình vuốt ve nàng, nàng đã vô số lần đạt cao triều, nhưng hắn vẫn không có ý ngừng lại, ngược lại hai tay đặt lên mông nàng, cưỡng bách tiếp tục thỏa mãn hắn.

“Van cầu ngươi —— không cần —— ta không được ——” Toàn thân nàng tê dại vô lực cầu khẩn lấy.

Đức Long nhìn thấy nàng điềm đạm đáng yêu khổ khổ cầu khẩn, cho nên mềm lòng quyết định tha cho nàng một lần, cuối cùng hắn chạy nước rút, sau đó khi nàng lại đạt tới điểm cao trào, hắn mới theo nàng run rẩy đem lửa nóng của mình bắn vào trong cơ thể nàng, để cho hai người cùng nhau đạt tới du͙© vọиɠ tột cùng.

Phượng Hoàng vô lực ngồi phịch ở trên người của hắn, thở gấp phì phò, đổ mồ ướt đẫm nhưng bộ dáng vẫn xinh đẹp như vậy. Nhìn nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, hắn cẩn thận đem thân thể của nàng ôm cách người hắn, hơn nữa tỉ mỉ sửa lại xiêm áo cho nàng, để cho nàng có thể gặp người, bất quá đôi môi nàng sưng đỏ, chỉ sợ là muốn che giấu cũng không che giấu được. Hắn vươn tay, tràn đầy thương tiếc vuốt tóc nàng.

“Như thế nào? Còn có khí lực sao?”

Phượng Hoàng hơi mở mở mắt, chỉ thấy trong mắt vẫn chưa hết kích tình, nàng mở cái miệng nhỏ nhắn, mang theo một chút làm nũng nói: “Cũng không có.”

Nàng thẳng thắn khiến cho khóe miệng hắn không nhịn được lộ ra nụ cười khêu gợi, hắn đem nàng kéo vào ngực mình ôm thật chặc, giống như là ôm bảo bối mình yêu thích nhất.

Phượng Hoàng không muốn cũng không cách nào thoát khỏi cái ôm ấm áp của hắn, chẳng qua là nhắm mắt lại hưởng thụ thời khắc ấm áp và bình yên của hai người trên lưng ngựa.Mặt của nàng vẫn ửng đỏ, giống như quả táo. Lúc này, hai người ngồi trên một con ngựa chậm rãi, không lo lắng đi về Đức thân vương phủ.

“Vẫn còn xấu hổ?”

Hơi thở ấm áp của Đức Lon thổi lất phất lên cổ nàng, đôi môi khéo léo đùa nghịch vành tai nàng, trong nháy mắt nhở lại cảnh hai người thân mật, mặt của nàng như bị lửa nóng thiêu đốt. Nàng dĩ nhiên sẽ xấu hổ, ở trên ngựa thân thiết. . . . . . Cũng chỉ có nam nhân hư hỏng này mới dám làm chuyện như vậy.

Không thể tin được chính là, nàng cư nhiên cũng rất cố gắng phối hợp, trời ạ! Đầu của nàng thấp gần như dính lên lưng ngựa. Đức Long yêu thương vươn tay ôm lấy vòng eo mãnh khảnh của nàng, một tay nhẹ đem cằm của nàng quay sáng đối mặt với hắn.

“Lần sau, chúng ta tìm một chỗ khác làm.”

Cái gì? Chỗ khác? Tròng mắt Phượng Hoàng đột nhiên trợn to, thẳng tắp nhìn nam nhân trước mắt đang cười tà mị. Nếu như hắn điên muốn trên tàng cây. . . . . . Vậy vạn nhất một không cẩn thận rớt xuống, chẳng phải hết sức chật vật? Hai người trống rỗng không mặc gì rớt xuống đất? Không được! Không được! Tuyệt đối không được!

“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Nhìn thấy nàng kiều mị làm nũng, Đức Long vừa yêu vừa thương. Hắn đem mặt chôn trong tóc nàng, lúc này, mái tóc đen nhánh tùy ý thả sau lưng, theo gió bay nhẹ vô cùng xinh đẹp. Cảm nhận được hơi thở của hắn, nghĩ tới lúc hai người triền miên và vòng tay ấm áp thì cơ thể của Phượng Hoàng không tự chủ được dâng lên một cổ xôn xao quen thuộc. Ta đã biến thành một nữ nhân háo sắc sao? Nàng ở trong lòng thầm kêu.

Thế nào vừa đụng đến hắn, giống như một loại kẹo đường mềm nhũng, vừa ngọt ngào lại ấm áp, phản kháng đến cuối cùng cũng đầu hàng vô điều kiện. Nàng rốt cuộc nên làm gì với nam nhân này đây? Chưa từng nghe nói Hỏa phượng hoàng cũng khắc tinh.

“Phượng Nhi, đừng nữa ngẩn người, chúng ta đã đến.” Hắn len lén hôn lên môi nàng, sau đó tự xuống ngựa.

“Ta nào có ngẩn người. . . . . . A, nơi này là. . . . . .” Khi ánh mắt nàng rơi vào căn nhà nhỏ bằng trúc trước mắt không khỏi khốn hoặc nhìn hắn.

“Đây là nơi nào?”

“Đây là nơi khi săn bắn ta thường ở lại.” Đức Long đưa hai tay ôm nàng xuống ngựa, giống như ôm lấy hài tử bảo bối.

“Ngươi quá nhẹ rồi, không cần cánh, gió thổi cũng có thể bay đi. Ta nhất định phải nuôi béo ngươi.”

Hắn đùa cợt khiến nàng không phục, nhưng hắn ân cần lại làm nàng cảm thấy ấm áp. Đón nhận đôi mắt thâm thúy của hắn, Phượng Hoàng quyết định không cùng hắn tranh cãi. Ai, nể tình dáng dấp hắn tuấn tú mà không chấp.

“Tại sao lại muốn tới nơi này?”

“Bởi vì trời sắp mưa.”

“Phải không? Trời mưa?”

Giống như đáp lại lời nàng, đầu tiên là tiếng sấm vang lên, sau đó điện quang chợt lóe, tiếp theo là mưa to rơi vào hai người. Phượng Hoàng hét lên một tiếng, trong chớp mắt đã bị Đức Long ôm lấy, sau đó nhanh chân chạy vào trong nhà nhỏ.

“Đều là ngươi, mỏ quạ đen, hại xiêm áo ta cũng ướt.” Người ta ướt gọi ướt sũng, nhưng nàng gọi chim ướt.

“Ướt liền cỡi.”

“Đó.”

Phượng Hoàng theo bản năng đưa tay chuẩn bị cởi xuống y phục bị ướt, lại đón nhận ánh mắt của Đức Long. Đôi mắt đen của hắn nóng rực làm cho người ta hít thở không thông, giống như là nguyên thủy, không bị cản trở, tà ác dục hỏa. Từ từ, nàng thiếu chút trúng kế xú nam nhân này. Phượng Hoàng cầm chặt y phục mình, thân thể bị hắn nhìn soi mói không tự chủ được khẽ run. Nàng không phải là bởi vì lạnh, mà là bởi vì ánh mắt của hắn.

“Không được. . . . . . Ta không muốn. . . . . .” Nàng nói cũng không được rõ ràng, trong lòng cuồng loạn như muốn nhảy ra. . . . . .

“Không được, vạn nhất dính phong hàn, sẽ không tốt.”

Thanh âm của hắn nhẹ nhàng ôn nhu, giống như gió mùa xuân nhẹ thổi hơn trăm hoa, nhưng Phượng Hoàng nghe vào lại lạnh từ ngoài vào trong.

“Không cần, ta không lạnh.” Nàng lắc đầu, khẩu thị tâm phi, trên thực tế nàng lạnh đến hàm răng cũng đánh vào nhau.

“Phượng Nhi, nghe lời.” Hắn vừa nói vừa đi tới trước mặt nàng. Phượng Hoàng lại chỉ có thể từng bước một lui lại.

“Không muốn, ta không muốn ở trước mặt ngươi cỡi quần áo.”

“Không được, ngươi nếu như bị phong hàn, liền không xong.” Hắn nhấn mạnh lặp lại một lần nữa. Hắn vẫn đến gần, ép lưng của nàng dính vào cửa gỗ, hai tay hắn chống lên cửa gỗ đặt hai bên đầu nàng, làm nàng không thể động đậy.

“Đừng nghĩ từ trên người ta cởi y phục xuống, ta biết ngươi đang nghĩ gì.”

“Ta là quan tâm ngươi! Nào có ý xấu gì?” Bất quá Đức Long chỉ như con dã thú đói khát khó nhịn, liều lĩnh đánh về phía nàng, mạnh mẽ xé y phục của nàng, bừa bãi hưởng thụ điềm mỹ của nàng.

Không biết nam nhân này đang bị dục hỏa thiêu đốt, nàng nói ra lời không nên nói: “Ngươi cho rằng ở nơi này thâm sơn dã nɠɵạı mà có thể muốn làm gì thì làm sao? Đừng nghĩ ăn hiếp ta!”

Lời của nàng không thể nghi ngờ là nhắc nhở Đức Long. Đúng vậy! Ở nơi ít có người lui tới, chắc là sẽ không bị ai quấy rầy, hắn có thể cùng nàng cùng hưởng nam chi hoan, cho đến khi nàng ở dưới hắn vô lực thở dốc, cầu xin tha thứ.

“Ăn hiếp ngươi sao? Nhưng ta lại thấy được một ŧıểυ ŧıểυ Điểu thích làm nũng ôm chặt lấy ta không buông.” Hắn lộ ra nụ cười tà khí, lấy tay chỉ cuốn lấy mái tóc của nàng, cử chỉ khiêu khích trêu đùa.

“Ngươi thật là tự đại da mặt dày đến chọc cũng không thủng.”

“Không tin? Vậy ta không ngại chứng minh, ta sẽ dùng hết mọi phương pháp để cho ngươi thừa nhận ngươi cũng khát vọng ta.” Hắn xoắn vài sợi tóc nàng, đem nàng kéo vào ngực, không để ý kháng nghị của nàng mà hôn nàng.

Đức Long dùng thân thể cường tráng của mình chặt chẽ dán lên người nàng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ. Hắn muốn miệng nhỏ của nàng không có bất kỳ ngôn ngữ phản kháng nào, đôi mắt xinh đẹp không phát ra tia nhìn kháng cự, mà là tràn đầy khát vọng đối với hắn.

Nụ hôn của hắn cuồng liệt, trào dâng, khiến nàng cơ hồ không năng lực chống đỡ. Không! Không muốn trở lại! Phượng Hoàng không thể tin được dục hỏa của hắn lại nhanh chóng dấy lên, càng thêm không thể tin được chính là, nàng cũng là như thế, thậm chí càng thêm khát vọng mà nghĩ muốn hắn.

“Đức Long, không muốn. . . . . .”

“Cho ta một ta lý do để dừng lại.”

Lại là câu này, hắn biết rõ nàng bị hôn đến choáng váng đầu óc, ngay cả năng lực suy tư cũng không có, nơi nào có thể nghĩ ra lý do.

“Ta. . . . . . Muốn. . . . . . Không ra. . . . . . . . . . . .” Nàng vừa nói vừa bị môi của hắn xâm phạm, ngay cả câu đều nói không tốt.

“Không nghĩ ra được cũng không cần muốn.”

Hắn vuốt ve cùng hôn càng thêm cuồng vọng, ở nơi mềm mại nhạy cảm trên thân thể thiếu nữ trêu đùa, vuốt ve lấy, khiến nàng không nhịn được hừ nhẹ lên tiếng.

Nàng hờn dỗi rêи ɾỉ ra tiếng khiêu khích hắn, làm hắn dục hỏa đốt người, bàn tay to của hắn nhanh chóng kéo lấy y phục của nàng, lộ ra cái yếm ướt dầm dề, bao vây lấy thân thể tuyết trắng.

“Ngươi không phải là lại muốn phải ở chỗ này. . . . . .” Nàng thở hổn hển nói.

“Không sai!”

Môi của hắn cong lên nụ cười tà khí, khiến cho hắn thoạt nhìn giống như nam nhân xấu xa, nhất là mái tóc dài tán lạc, càng làm tôn thêm lực hấp dẫn nguy hiểm trí mạng của hắn. Đôi mắt sáng quắc của hắn làm cả người nàng không được tự nhiên.

“Buông ta ra, ngươi ép tới ta sắp không thở nổi.”

“Không muốn.”

Hắn cười nhẹ một tiếng, sau đó liền làm chuyện xấu đưa tay thăm dò vào trong quần áo nàng, một tay đặt lên nụ hoa đã sớm đứng thẳng, dùng ngón tay cái xoa bóp. Phượng Hoàng hung hăng hít vào thở ra một hơi, hai tay bắt được tay của hắn, muốn ngăn cản hắn trêu đùa.

“Ngươi không thật muốn. . . . . .”

“Đúng! Ta nghĩ muốn ngươi!” Hai tay hắn ở trước ngực nàng vuốt ve. Phượng Hoàng chỉ có thể suy yếu đẩy hắn.

“Không muốn ——”

“Vì sao không muốn? Chúng ta mới vừa rồi ở trên lưng ngựa chơi rất khá, hiện tại. . . . . .”

“Ai muốn chơi với ngươi?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi tìm người khác chơi?” Hắn cố ý hỏi.

Vừa nghe đến hắn nói như vậy, đầu tiên trong đầu Phượng Hoàng hiện lên cảnh một nữ nhân khác trong ngực hắn, một cổ ê ẩm xông lên làm nàng rất không thoải mái.

“Không muốn!” Nàng bật thốt lên.

“Cho nên, ngươi không cách nào phủ nhận muốn ta, có đúng hay không?” Ngữ khí của hắn giống như đắc ý.

Nàng nhưng không cách nào phủ nhận mình cũng muốn hắn, không thể làm gì khác hơn là thẹn thùng nhắm mắt lại, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hắn nhìn nàng thẹn thùng nhắm mắt lại, một cổ du͙© vọиɠ mãnh liệt ngay sau đó từ bụng của hắn vọt lên, hắn yêu thương sờ mặt nàng, tay không ngừng đi xuống, ngược lại cởi y phục cho nàng, lộ ra cái yếm màu trắng.

“Ngươi thật đẹp.”

Hắn kéo cái yếm nàng ra, thất thần nhìn hai đỉnh trắng nõn mê người của nàng, hắn há miệng nhẹ nhàng ngậm nụ hoa đang run rẩy. Móng tay của Phượng Hoàng cắm thật sâu lâm vào da thịt của hắn.

“Không muốn. . . . . . Ta không ——” Nàng cắn môi dưới, muốn ngừng tiếng rên rĩ mắc cở lại.

Một cái tay khác của hắn càng thêm tham lam đi xuống, hắn muốn chạm lên mỗi một tấc da thịt của nàng. Bàn tay như lửa nóng của hắn đi tới giữa hai chân nàng, kéo luôn chiếc qυầи ɭóŧ của nàng ra sau đó chạm vào nơi bí ẩn riêng tư của nàng.

“Ngươi không thể. . . . . .”

“Không thể như thế nào?” Hắn tà tà hỏi.

Ngay sau đó, tay hắn chậm rãi tiến vào trong cơ thể mềm mại của nàng, lập tức cảm thấy mình bị ướt át cùng lửa nóng bao vây.

“Ngươi thật chặt, ngươi biết ngươi là một nữ nhân có thể khiến cho nam nhân thần hồn điên đảo không? Như vậy mềm, như vậy thơm.”

Hắn bắt đầu có tiết tấu ma sát lấy nàng, nàng mím môi phát ra hơi thở dốc yếu ớt, mang cho hắn một cảm giác thỏa mãn của nam nhân. Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, cũng cảm nhận được thân thể đang căng thẳng của nàng từ từ mềm nhũn, toàn thân dựa vào hắn.

Khi tay hắn tăng nhanh tốc độ kéo ra đưa vào, cả người nàng hướng sát lại gần người hắn, tiếng rêи ɾỉ không ngừng từ trong miệng của nàng bật ra. Âm thanh rêи ɾỉ mất hồn của nàng làm cho thân thể hắn trở nên càng thêm lửa nóng, hắn nhanh chóng cởi xuống y phục trên người mình.

Khi thân thể rắn chắc của hắn xuất hiện trước mặt nàng thì lập tức trên mặt nàng một mãnh đỏ ửng, mặc dù đã cùng hắn từng có quan hệ thân mật, nhưng cũng là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy kiên đĩnh của nam nhân.

“Trời ạ! Làm sao ngươi sẽ lớn như vậy ——” Nàng đột nhiên ngừng lại.

Đức Long tà tà cười một tiếng, đem ngọc thể xinh đẹp mềm mại của nàng kéo đến trước mặt mình, đem hai chân của nàng kéo ra.

“Lớn dùng rất tốt a.” Nói cái gì? !

Phượng Hoàng còn chưa kịp xấu hổ thì liền cảm nhận được nơi u cốc bị xâm nhập, có một lửa nóng đang tiến vào.

“Không muốn! Ta sẽ sợ.”

Hắn cúi đầu thâm tình chân thành hôn nàng, cũng hôn lên bất an trong lòng nàng, sau đó hắn động thân, chậm rãi tiến vào trong cơ thể nàng, cảm nhận được mình bị nàng chặt chẽ bao vây.

Như vậy chặt chẽ, ấm áp. . . . . .

Phượng Hoàng có thể rõ ràng cảm nhận được sự hiện hữu của hắn, tựa như hắn ôn nhu rồi lại bá đa͙σ tiến vào trong tim nàng.

“Phượng Nhi, ta cở nào khát vọng ngươi, ngươi biết không?”

“Ta. . . . . . A!” Lời nàng còn chưa nói ra miệng, liền bị hắn kéo ra đưa vào mang đến một trận kɧoáı ©ảʍ làm cho choáng vàng đầu óc.

“Chỉ có ta đoạt lấy ngươi, chỉ có ta là nam nhân của ngươi, ngươi nói, ngươi chỉ cần một mình ta!” Hắn bá đa͙σ ra lệnh, động tác kéo ra đưa vào không chậm ngược lại càng lúc càng nhanh.

Phượng Hoàng phát hiện mình không tự chủ được theo luật động càng ngày càng cuồng loạn của hắn, chỉ có thể vô ý thức nói: “Ta muốn ngươi! Ta muốn ngươi!”

Hắn hài lòng nghe được nàng nói ra lời này, càng thêm mãnh liệt ra vào chạy nước rút. Cho đến khi Phượng Hoàng cảm thấy cả người mình giống như bay đến bầu trời, cảm thấy mình đã không còn là mình, nàng quát to một tiếng, trong nháy mắt đạt tới du͙© vọиɠ trên thiên đường.

Đức Long cũng phát ra một tiếng gầm nhẹ sau mặc cho kích tình bao vây hắn. . . . .

“Ngươi vĩnh viễn đều là người của ta!” Hắn sờ khuôn mặt đầy mồ hôi của nàng, khí phách tuyên bố.

“Dạ!” Nàng lầm bầm trả lời, cảm thấy mệt quá.

“Phượng Nhi của ta!”

Hắn yêu thương vén sợi tóc đang dính trên trán nàng, ôn nhu hôn lên môi nàng. Hai mắt nhắm nghiền, Đức Long ôm lấy Phượng Hoàng hưởng thụ dư vị sau khi kích tình qua đi.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc