Tân Khả Khả ngồi trong quán cà phê, nhìn cô gái giơ tay nhấc chân đều xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi, trong lúc nhất thời, cô không biết phải nói như thế nào.
Cô muốn uống ngụm cà phê, nhưng vừa chạm vào tách đã buông tay.
“Minh Mị, thật ra tôi rất hâm mộ cô."
Tân Khả Khả mở lời như vậy, trong lòng Minh Mị thầm buồn bực, dù sao ngay từ đầu, Minh Mị còn nghĩ rằng Tân Khả Khả tìm người vợ trước như cô để ngã bài đấy.
Mùa hạ nhiều mưa, hai người ngồi trong một góc hẻo lánh của quán cà phê, vô cùng yên tĩnh.
Bên ngoài mưa giật gió rền, thế nhưng Minh Mị chỉ nghe được từng chữ từng câu êm tai từ Tân Khả Khả, đó là câu chuyện của cô ấy.
. . .
"Tuy hẹn cô ra lần này là để nói chuyện Diêm Thần, nhưng tôi lại kể chuyện của mình, tôi không biết giữa cô và Diêm Thần có hiểu lầm gì, chẳng qua là mỗi lần thấy cô đi rồi anh ấy đều buồn bã mất mát, anh ấy như vậy trông như một người khác.
Tân Khả Khả nói rất nhiều, cô vốn nghĩ mình rất khó mở miệng, không ngờ lại có thể bình tĩnh kể lại chuyện giữa mình và Lâm Trạch như vậy.
Minh Mị chỉ lặng lẽ lắng nghe, nghe về Diêm Thần trong lời Tân Khả Khả mà cô chưa từng biết.
"Có thể do tôi nhiều chuyện, nhưng tôi không hi vọng cô tiếp tục hiểu lầm.”
*
nɠɵạı truyện Tân Khả Khả.
Hạnh phúc nhất thời kỳ thiếu niên của Lâm Trạch chính là Tân Khả Khả.
Lâm Trạch lớn lên ở cô nhi viện, anh gặp Tân Khả Khả khi đang học trung học.
Khi đó, thân là người khởi xướng hội thể dục, Tân Khả Khả gặp rất nhiều khó khăn trong việc tuyển thành viên, lúc rảnh rỗi cô đi tìm kiếm nhân tài khắp trường, rốt cuộc trên sân bóng rổ, cô nhìn thấy thiếu niên hăng hái kia.
"Lâm Trạch, cậu có thể tham gia hội thể dục của chúng tôi không?"
Vừa thắng xong một trận bóng, thiếu niên ngửa cổ tu nước khoáng ừng ực.
Lúc cúi đầu nhìn xuống, cậu thấy một cô bé với nụ cười dịu dàng đang đứng trước mặt mình.
"Không tham gia." Trong lúc học cao trung, cậu không định tham gia bất kỳ đoàn hội nào.
Lâm Trạch thích vận động, nguyên nhân là vì vận động mới có thân thể cường tráng, hơn nữa cũng có liên quan nhất định đến nghề nghiệp cậu lựa chọn sau này, vì để thực hiện lý tưởng của mình, áp lực học tập ba năm cao trung của cậu rất nặng nề.
Nhưng cậu thấy thiếu nữ cúi đầu thất vọng không nói thêm lời nào nữa.
Lâm Trạch không ngờ cậu sẽ không chịu nổi khi thấy một người thất vọng.
Thiếu nữ khẽ nhíu mày, đôi mắt không còn sáng lấp lánh như ban nãy, bỗng chốc cậu cảm thấy hối hận với những gì mình vừa nói.
"Thật ra. . . Thật ra cũng có thể tham gia."
"Thật hả? Tốt quá!"
"Tớ là Tân Khả khả, Tân trong tân khổ, Khả trong khả nhạc."
Thế này đáng yêu hơn, Lâm Trạch thầm phỉ nhổ chính mình không giữ vững lập trường.
Sau đó, hai người cùng nhau tuyển thành viên, tổ chức hoạt động, lại cùng nhau học tập trong những ngày nghĩ, thậm chí bị bạn bè thân thiết trêu là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Có điều Lâm Trạch cảm thấy mình không xứng với người tốt đẹp như Tân Khả Khả.
Đó là cảm giác của cậu trước khi gửi đơn vào trường quân đội một đêm, trường quân đội quản lý nghiêm khắc, cách xa trường Tân Khả Khả học, có thể nói là trời Nam biển Bắc.
"Lâm Trạch, cậu sẽ trở về chứ?"
Dáng vẻ thiếu nữ cứ như ngày đầu tiên hai người gặp gỡ, Lâm Trạch nhất thời ngậm miệng, cổ họng dâng lên một cơn khát.
Chờ mãi không thấy thiếu niên trả lời, Tân Khả Khả cho rằng cậu sẽ đi không về.
Nhất thời đau lòng, cô không kịp nghĩ quá nhiều đã ôm lấy Lâm Trạch.
Thân thể thiếu nữ thơm ngào ngạt nhào vào lòng, tay chân Lâm Trạch càng luống cuống.
"Tớ. . . Tớ sẽ trở lại."
Nghe được giọng nói lấp ba lấp bắp của thiếu niên, Tân Khả Khả cho rằng cậu chỉ an ủi mình.
Cô không nên khóc, Lâm Trạch phải từng bước thực hiện lý tưởng của mình, sao cô có thể vì sự không nỡ của mình mà khiến Lâm Trạch khó xử chứ?
Tân Khả Khả ý thức được bản thân mình không nên làm vậy, cô vội buông cánh tay đang ôm eo thiếu niên ra, nhưng không ngờ cô đã bị Lâm Trạch ôm trọn vào lòng từ lúc nào.
"Khả Khả, tớ. . ." Lâm Trạch bắt đầu líu lưỡi.
Tân Khả Khả ngẩng đầu thấy mặt Lâm Trạng đỏ bừng, cô hơi kiễng chân, cũng may cô vừa học được cách đi giày cao gót.
Thiếu nữ từ từ nhắm hai mắt lại, áp môi vào cằm thiếu niên.
Cảm xúc lạnh buốt nhưng chân thật, đầu Lâm Trạch lùng bùng pháo hoa, ngay cả cánh tay ôm thiếu nữ cũng bối rối không biết để đi đâu.
Tân Khả Khả tránh khỏi vòng ôm của Lâm Trạch, sau đó xoay người chạy đi mất.
Không khí đêm hè, vừa oi bức vừa nóng bỏng.
Bên cạnh Lâm Trạch đã không còn bóng người, thế nhưng cậu vẫn ngơ ngác đứng đó, trong đầu bay lượn mấy chữ thiếu nữ nói, em chờ anh trở về.
*
Chớp mắt đã ba năm trôi qua, trong lúc đi học Lâm Trạch biểu hiện nổi trội, còn có một người bạn tốt là Diêm Thần.
Kỳ nghỉ đông năm đó, Lâm Trạch trở về thành phố A, hằng năm vào ngày nghỉ trường học không sắp xếp đặc huấn thì thực tập quân đội, cho nên đã hai năm Lâm Trạch không trở về.
Trùng hợp bạn tốt Diêm Thần cũng là người thành phố A, cũng năm đó Diêm Thần tình cờ gặp gặp Lâm Trạch đang trầm tư suy nghĩ mua quà gì trong cửa hàng nhà mình.
Lần đó Diêm Thần đã gợi ý giúp Lâm Trạch, một tuần sau, ba người gặp mặt ở quán ăn Lâm Trạch yêu thích từ nhỏ.
Đó là lần đầu tiên Diêm Thần biết bạn tốt của mình có người trong lòng, loại người cẩu thả như Lâm Trạch, duy chỉ có Tân Khả Khả là khiến anh nâng niu hơn tính mạng.
Diêm Thần nhìn Lâm Trạch giúp cô gái lau bát đũa, còn quan tâm hỏi cô có uống được đồ lạnh hay không, rồi nào là khuấy nước, cúi đầu cẩn thận gỡ xương cá.
Tân Khả Khả là một cô gái e lệ, hai má luôn đỏ bừng, thỉnh thoảng mới hỏi chuyện đại học của hai người.
*
Sau khi tốt nghiệp hai người cùng vào quân đội, Lâm Trạch thuận lý thành chương trở thành đồng đội của Diêm Thần, ai bảo thành tích tốt nghiệp của hai người đều rất xuất sắc.
Rồi sau đó, trong một lần chấp hành nhiệm vụ thập tử nhất sinh, lần đó tổ chống ma túy quốc tế đang tiến hành hoạt động quét ma túy, bọn tội phạm lâm vào đường cùng gài boom chết chung, Lâm Trạch chiến đấu hết mình, anh dùng chính thân thể mình ngăn chặn đội boom cảm tử của địch.
Nhiệm vụ hoàn thành cực kỳ khó khăn, Diêm Thần nhìn Lâm Trạch trọng thương hôn mê bất tỉnh, nhiều lúc ý thức không rõ, miệng anh chỉ lập đi lập lại một câu, giúp tớ chăm sóc Khả Khả, đừng để cô ấy khổ sở.
Vì thế cho tới nay, Diêm Thần chưa từng báo tin Lâm Trạch hi sinh cho Tân Khả Khả biết.
Có điều giấy không gói được lửa.
(Kết thúc phiên nɠɵạı.)
*Chính văn
Hai người kết thúc buổi nói chuyện, Minh Mị rời khỏi quán cà phê, sắc trời đã mờ tối.
Tuy nhiên đầu óc cô vẫn còn đắm chìm trong những gì Tân Khả Khả kể.
"Thật ra tôi đã có dự cảm bất thường từ lâu, mãi cho đến hôm đó biết tin Lâm Trạch đã mãi mãi rời xa tôi. . . Tôi không biết phải làm sao bây giờ, cho nên lựa chọn cắt cổ tay tự sát, người Diêm Thần phái bảo vệ tôi đã phát hiện ra, sau đó Diêm Thần còn đến bệnh viện chăm sóc tôi.
"Anh ấy đã cứu tôi, còn nói cho tôi hiểu một chuyện, chết không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì.”
"Tôi rất hâm mộ cô, tuy tình cảm Diêm Thần dành cho cô rất sâu kín, nhưng là một người ngoài, tôi có thể thấy rất rõ."
"Yêu thương người trước mắt, đây có lẽ là nhận thức sâu sắc nhất của tôi trong tình yêu."
Minh Mị lái xe không mục đích, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến bệnh viện quân y.
Nghe hết những gì Tân Khả Khả kể, không phải cô không rung động, chẳng qua là cô vẫn cho rằng cô và Diêm Thần đã đi đến cuối đường. Cô cho rằng mình rất hiểu Diêm Thần, song trên thực tế lại là người lạ từng quen thuộc nhất.
Trước kia, dù cố gắng thế nào cô cũng không tiến vào trái tim Diêm Thần được, song bây giờ Minh Mị phát hiện, có phải Diêm Thần luôn dùng cách của anh để hiện hữu bên cạnh cô, có điều cô chưa bao giờ biết?
Diêm Thần, khi nào em mới có thể chân chính hiểu rõ con người anh?
Trong màn đêm, Minh Mị ngồi trong xe suy nghĩ về hai đời mà hai người đã trải qua.
Trong phòng bệnh, Diêm Thần từ từ nhắm hai mắt lại, anh biết rõ đây là lần cuối cùng anh có cơ hội bảo vệ người anh yêu, mà anh, nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.