Cố Dĩ Mặc về Đài Loan đã 20 ngày, thời gian anh trở về Mỹ chỉ còn 10 ngày nữa.
Lãnh Như Tuyết có chút u buồn.
Mười ngày sau vừa đúng là giao thừa, Cố Dĩ Mặc cũng phải trở về Đoàn gia mừng năm mới chứ? Mà Đoàn gia không chấp nhận cô, cho nên không thể không chia lìa với anh.
Cô ngồi trước cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chói chang chiếu vào, nhưng không quét được sự u tối trong lòng cô.
Cố Dĩ Mặc chưa bao giờ nói chuyện tương lai của họ.
Có lẽ, bọn họ căn bản không có chuyện tương lai gì để nói.
“Phu nhân, có một người phụ nữ ở ngoài cửa nói nhất định phải gặp được chị” Diệp Tử đi tới cắt ngang sự thất thần của cô.
“Ai vậy?”
“Bà ấy không chịu nói tên, chỉ nói nhất định muốn gặp phu nhân, khoảng 50 tuổi, tóc xoăn, trông hơi giống phu nhân”
Lãnh Như Tuyết cau mày, chẳng lẽ là bà?
Dù sao chuyện đến nước này cũng phải có kết thúc “Cho bà ấy vào đi”
“Vâng”
Người đến quả nhiên là Tần Hồng, bà mặc một chiếc áo khoác lông dài, sắc mặt có phần tiều tụy.
“Mời ngồi” Lãnh Như Tuyết tỏ ra như chủ nhà đãi khách “vυ" Vương, chuẩn bị trà nóng”
“Không cần phiền đâu, mẹ chỉ nói mấy câu thôi” Tần Hồng tỏ ra lúng túng.
Kể từ khi Lãnh Như Tuyết nói ra thân thế bản thân, quan hệ mẹ con giữa hai người gần như đóng băng, không khác mấy những người xa lạ trên đường.
“Bà Tần, có gì cần nói xin mời” Bây giờ mặc dù Tần Hồng vẫn trên danh nghĩa là người của cha cô, nhưng Lãnh Như Tuyết cũng không muốn gọi bà là Lãnh phu nhân.
“Tuyết Nhi…” Tần Hồng ngập ngừng, muốn nhìn con gái, rồi lại e sợ, tầm mắt dao động xung quanh cô “Con biết chuyện tập đoàn Beau muốn thâu tóm Lạc Thị không?”
“Không rõ lắm” Lãnh Như Tuyết quả thật không biết Cố Dĩ Mặc đang bận rộn những chuyện gì, chỉ nhớ lúc đầu anh nói đổi cô với giá cao, giúp Lạc Thị vượt qua nguy cơ.
“Tuyết Nhi, Cố Dĩ Mặc đoạn tuyệt tình nghĩa, cắt đứt mọi cửa của Lạc Thị, chỉ chờ Lạc Thị ngoan ngoãn sập bẫy, Khải Toàn… Cha con…”
“Im đi” Lãnh Như Tuyết lạnh lùng quát “Cha tôi chỉ có một, đó là Lãnh Nguyên Đình”
“Bất kể con nói thế nào, Khải Toàn cũng là cha ruột của con, trong người con chảy một nửa dòng máu của ông ấy. Ban đầu con vì Lãnh Nguyên Đình uy hiếp mẹ, lấy Tử An, vậy tại sao giờ lại không muốn cứu Lạc Thị? Đó là tâm huyết của Khải Toàn, dù gì hãy để cho ông ấy chút thể diện, nếu bị Cố Dĩ Mặc nuốt mất, Lạc Thị sẽ trở thành mây khói” Tần Hồng cũng kích động, bà thật sự không hiểu sao con gái lại bất hòa với cha mẹ ruột trong khi lại giúp người ngoài khắp nơi như vậy.
“Tại sao?” Lãnh Như Tuyết cười lạnh “Bà vẫn còn mặt mũi hỏi tôi tại sao có thể vứt bỏ hạnh phúc của mình cũng phải giúp cha? Bà có biết khi còn be mỗi ngày cha đều đưa đón tôi đến trường không? Bà có biết những khi nửa đêm phát sốt, dẫn đến viêm phổi, ông ấy đã đưa tôi đến bệnh viện, không hề chợp mắt canh chừng tôi? Bà có biết khi tôi bước vào tuổi phản nghịch, học đòi mấy đứa hư hỏng hút thuốc, cha đã chạy khắp quán rượu tìm tôi, chạy gãy chân mới đưa được tôi về nhà không? Bà có biết vì muốn cái gia đình này có cơm ngon áo đẹp mà ông phải bôn ba khổ cực quanh năm suốt tháng đến chảy máu dạ dày không? Lạc Khải Toàn đã làm gì cho tôi? Bà làm được gì cho tôi?”
Tần Hồng vừa lúng túng, vừa buồn thảm “Tuyết Nhi, tại mẹ những năm tháng đó đã sai sót với con, mẹ không xứng là một người mẹ, nhưng… Khải Toàn bệnh rất nặng, con nhẫn tâm để ông ấy nhìn cơ nghiệp của mình tan rã trong lúc sinh tử sao?”
“Tôi vì sao mà không đành lòng? Tôi cầu còn không được đấy”
“Con… Sao con có thể máu lạnh như vậy?”
“Đúng vậy, ai bảo bà đặt cho tôi cái tên Lãnh Như Tuyết này?”
“Con thật sự không chịu giúp?”
“Đó là chuyện của Cố Dĩ Mặc, tôi không xen vào, cho nên không giúp được”
“A, ha ha…” Tần Hồng chợt cười lên, như kẻ thần kinh “Mẹ biết là con hận mẹ, mẹ phản bội cha con là không đúng, nhưng con cho rằng Lãnh Nguyên Đình có gì tốt? Con cho ông ấy là Thánh nhân không nhiễm bụi trần sao? Con cho là ông ấy nói chuyện làm ăn cũng chỉ là chuyện làm ăn, uống rượu đơn thuần là uống rượu? Trên người ông ấy có bao nhiêu mùi thơm của phụ nữ khác nhau, có biết không? Đàn ông… ha ha… Làm gì có kẻ nào tốt?”
“Mắt tôi cũng không phải vô ích” Lãnh Như Tuyết không hề cử động “Cha không phải là hòa thượng, đương nhiên cũng có nhu cầu, nhưng bà quanh năm chia phòng với cha, ông ấy còn có thể làm gì? Trong lúc bà hoan lạc với người khác, vẫn không muốn buông tha cái ghế Lãnh phu nhân, chẳng lẽ còn muốn cha vì bà thủ thân như ngọc sao? Buồn cười.”
“Mẹ và Lạc Khải Toàn đã biết nhau từ trước, yêu nhau từ trước, mẹ không thể quên được tĩnh cũ thì có gì sai?” Vẻ mặt Tần Hồng trở nên mê loạn “Chẳng phải con cũng thế sao? Lấy Tử An, nhưng câu kết với Tề Tuấn, lúc Cố Dĩ Mặc quay lại thì lại lao vào lòng nó? Phụ nữ nặng tình đầu, chẳng phải như thế sao?”
“Bà câm miệng cho tôi! Đừng có đánh đồng tôi và Cố Dĩ Mặc với các người” Lãnh Như Tuyết tức điên “Tôi và Tử An đã ly hôn! Bà cũng biết anh ấy là anh trai tôi, sao tôi có thể làm vợ chồng thật với anh ấy? Tôi và Tề Tuấn càng không có gì ngoài tình bạn. Bây giờ tôi và Cố Dĩ Mặc đều độc thân, chúng tôi quang minh chính đại qua lại! Năm đó Lạc Khải Toàn vì tài sản của mẹ Tử An mà cưới, bà cũng vì phiếu cơm dài hạn mà lấy cha, nếu hai người đã chia tay, tại sao không phủi sạch sẽ luôn? Tại sao sau khi có hôn nhân, con cái riêng, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, dây dưa với nhau? Tại sao còn sinh tôi ra”
“Bởi vì chúng ta yêu nhau, tình yêu không cố được nhiều như thế…”
“Con quả thật là quỷ dữ, sao có thể nói cha mẹ mình như vậy! Lãnh Nguyên Đình rốt cuộc cho con thứ thuốc độc gì, mà con che chở cho hắn, căm hận chúng ta như vậy?”
“Bởi vì các người không biết xấu hổ là gì”
“Con thật láo xược! Lãnh Đình Nguyên dạy con không biết trên dưới như vậy à?”
“Đó là vì có người già mà không đáng kính, tự rước lấy nhục”
“Tuyết nhi, con thật sự không chịu tha thứ cho cho chúng ta?”
“Bà Tần, bà sống ngần ấy tuổi rồi, chẳng lẽ vẫn không hiểu có những thứ có thể sai phạm, cũng có những điều không thể tha thứ sao?”
Tần Hồng hoàn toàn suy sụp, bà không thể nghĩ con gái lại biến mình thành kẻ thù, điều này khiến bà điên loạn “Lãnh Như Tuyết, con không thèm để ý đến cha mẹ đẻ, không từ thủ đoạn che chở người đàn ông không máu mủ đó, chẳng lẽ con với hắn có quan hệ không thể nói ra sao?”
Lãnh Như Tuyết cứng đờ người, ánh mắt như tóe lửa.
Tần Hồng vẫn tiếp tục nói “Mẹ đã phải nghĩ ra sớm, ông ta thương con một cách bất thường như vậy, so với Lãnh Như Phong còn dịu dàng hơn, ăn cơm cũng chỉ gắp thức ăn cho con, đối với vợ như ta cũng như không thấy. Con cũng mười mấy tuổi rồi, buổi tối vẫn xem con ngủ có đạp chăn ra không, ai biết ban đêm các người có làm gì không…”
Bốp một tiếng, một cái tát nặng nề rơi trên mặt Tần Hồng.
“Cút” Lãnh Như Tuyết chỉ vào cửa “Bà cút đi cho tôi”
“Thế nào, chột dạ?” Tần Hồng ôm mặt nóng hừng hực, nghiến răng nghiến lợi “Chột dạ phải không? Nếu ta nói rõ những chuyện này với Cố Dĩ Mặc, cô thử xem nó nghĩ gì? Năm đó tại sao cô vứt bỏ nó…”
Bất chợt, một con dao gọt trái cây cắm vào thành ghế sofa cạnh Tần Hồng.
Tần Hồng kinh hoàng, im bặt.
“Bà còn dám mở mồm sỉ nhục một chữ nữa, tôi sẽ giết bà” Lãnh Như Tuyết ép đến trước mặt bà, tay vẫn nắm chặt chuôi dao.
Sự tức giận từ lồng ngực cô bung ra, sự kích động muốn giết người không gì ngăn cản nổi.
Tại sao có loại người xấu xa bẩn thỉu như vậy?
Lại còn là mẹ của cô.
Bà đã sỉ nhục chữ “mẹ”
“Cút! Vĩnh viễn đừng để tôi nhìn thấy bà! Từ giờ trở đi chúng ta đoạn tuyệt ân nghĩa”
Tần Hồng nơm nớp lo sợ đứng lên, bà biết Lãnh Như Tuyết thật sự muốn giết mình, đôi mắt khát máu của cô so với phim kinh dị còn đáng sợ hơn.
Chạy ra đến cửa bà mới quay đầu lại kêu “Ta đi, con có thể bất kể Lạc Thị, nhưng con cũng không quan tâm đến Lãnh Thị nữa sao? Khẩu vị của Cố Dĩ Mặc quá lướn, lần này hắn muốn một mũi tên trúng hai địch, nuốt cả Lãnh Thi”
Nói xong, bà cũng không dám dừng lại thêm, lảo đảo chạy đi.
Lãnh Như Tuyết nắm chặt hai quả đấm, ngồi thừ trên sofa cả một giờ, lồng ngực bị kích động mới dần dần hồi phục.
Còn nhớ trước đây cô từng đọc một câu “Không có sự vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn”
Lúc ấy cô càm cảm thấy hơi nói quá, bây giờ cô đã thực sự hiểu, quả thật cảm thấy sống thật không bằng chết.
Sau khi bình tĩnh lại, Lãnh Như Tuyết mới có sức lực nhai lại những câu nói cuối cùng của mẹ.
Cố Dĩ Mặc cũng muốn thâu tóm Lãnh Thị?
Tại sao?
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn… trả thù cô?
Vì những lời của mẹ mà tâm trạng u ám, khiến cô phỏng đoán những chuyện xấu nhất.
Lãnh Như Tuyết run rẩy ôm hai vai, rõ ràng trong nhà bật điều hòa ấm, sao cô càng lúc càng lạnh.
“Diệp Tử, gọi điện cho Dĩ Mặc giúp tôi, nói tôi muốn gặp anh ấy”
“Vâng” Chỉ chốc lát sau, Diệp Tử mang áo khoác của cô từ trên lầu xuống “Phu nhân, chúng ta đi thôi, tiên sinh đang ở công ty chờ chị”
Nửa giờ sau.
Lãnh Như Tuyết đi vào phòng làm việc của Cố Dĩ Mặc, khóa cửa lại, nhìn thẳng vào người đàn ông vẫn trầm ổn như thường “Dĩ Mặc, có thể nói chuyện một chút với em không?”
Anh cười “Dĩ nhiên”
“Gần đây anh bận rộn gì vậy?”
“Tập đoàn Beau đang chuẩn bị thành lập một công ty đầu tư ở Đài Loan, muốn thu hút vốn của địa phương, muốn hoàn thành trong một tháng có vẻ khó, cho nên mỗi ngày đều bận tối mặt”
“Anh thu hút vốn thế nào?” Lãnh Như Tuyết hỏi rõ.
Cố Dĩ Mặc dựa lưng vào ghế, tay nghịch bút máy “Em nghe được phong phanh gì à?”
“Anh đối phó với Lạc Thị thế nào em không quan tâm, dù sao đó là trách nhiệm của Tử An, nhưng sao anh lại muốn động vào Lãnh Thị?” Lãnh Như Tuyết từ trước đến giờ là người tính khí không biết kiềm chế.
Cố Dĩ Mặc nhìn cô thật lâu “Em nói vậy là thế nào? Anh vì sao phải nuốt Lãnh Thị?”
Lãnh Như Tuyết bị anh hỏi ngược lại, giận dỗi quay đầu đi chỗ khác “Nếu em biết rõ, em còn hỏi anh làm gì?”
Anh im lặng không nói gì.
“Dĩ Mặc, anh biết em quan tâm đến Lãnh Thị thế nào, nể tình em, để cho nó sống sót, được không?” Lãnh Như Tuyết hạ thấp mình, nũng nịu cầu xin.
Anh hít sâu một hơi “Không”
Lãnh Như Tuyết ngạc nhiên nhìn anh.
“Trước khi em tới, tất cả giấy tờ đã được ký kết, Lãnh Thị và Lạc Thị không còn tồn tại, đều trở thành một phần tập đoàn Beau, hơn nữa đã bắt đầu tiến hành việc hợp nhất.”
Lãnh Như Tuyết nhìn anh bằng ánh mắt không tin nổi. Khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt nghiêm nghị, khí thế không thể trái nghịch, lúc này anh như một đế vương ngồi trên cao, trong nháy mắt có thế biến đối phương thành mây khói.
Cô như rơi xuống vực thẳm, lẩm bẩm hỏi “Tại sao? Tại sao anh nhất định phải làm như vậy? Đó là tâm huyết của ba em, em đã phí bao công sức giữ gìn nó, tại sao? Tại sao?”
Cố Dĩ Mặc mím môi, không giải thích gì.
Cô nhóc này từng nói, giải thích tương đương với che giấu, che giấu ngang với sự thật, sự thật thắng hùng biện.
Trong lúc cô yếu ớt nhất, anh không muốn giải thích gì cả.
Lãnh Như Tuyết vẻ mặt hoảng hốt, đứng dậy, xoay người mở cửa bỏ đi.
Diệp Tử chờ ở bên ngoài phòng làm việc vội vàng đuổi theo.
Cố Dĩ Mặc trầm tư mộ lát, đứng dậy khoác áo khoác, cũng đi theo.
Trước mộ Lãnh Nguyên Đình.
Lãnh Như Tuyết quỳ gối bên mộ, trán dựa vào bia, vẻ mặt ủ rũ.
Bầu trời vốn trong xanh chẳng biết từ lúc nào mây đen giăng đầy, mây hạ thấp, dầy cộm nặng nề như sắp không chịu nổi muốn rơi xuống.
Diệp Tử lo lắng đứng bên cạnh nhìn, quay đầu nhìn Cố Dĩ Mặc đứng phía sau, thầm than thở.
Mấy ngày nay, mặc dù đã dùng mọi phương pháp bồi bổ cho phu nhân, nhưng cô vẫn không được khỏe, cơ thể đã gầy yếu càng thêm mong manh trông như hư ảo, càng lúc càng khiến người ta có cảm giác mịt mờ.
Tiên sinh thương yêu phu nhân như thế, tại sao phu nhân còn phiền não như vậy?
“À, tiên sinh, trước khi đến công ty, mẹ phu nhân đã tới tìm chị ấy, hình như đã nói gì quá đáng, hai người cãi nhau, tâm trạng chị ấy rất kích động, khóc thật lâu” Diệp Tử vỗ đầu một cái, bực mình vì quên không nói chuyện quan trọng như vậy cho tiên sinh.
Khuôn mặt Cố Dĩ Mặc nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ yếu ớt tựa như gió thổi bay được, từ từ đi tới.
Lãnh Như Tuyết hai chân đã không còn sức chống đỡ cơ thể, ngồi xuống trước mộ, gập hai đầu gối, ôm lấy bắp chân, cằm chống trên gối. Mái tóc dài buông xõa, gió thổi tung lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cằm nhọn, mắt to, nhìn qua như con nít.
Cố Dĩ Mặc ôm cô từ sau lưng.
Cô giãy nhẹ một cái, nhưng lồng ngực rộng truyền đến sự ấm áp khiến cô thấy thoải mái, cho nên cuối cùng cô mềm nhũn tựa vào ngực anh.
Bàn tay hơi thô ráp vuốt ve mái tóc rối bời của cô, đôi môi ấm áp đặt lên vành tai xinh đẹp của cô “Nghe anh nói được không?”
Cô hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.
“Lãnh Như Phong là một quân sư trời sinh, mới bắt đầu, không thể vừa giữ những cái đã có lại khai thác những cái mới. Anh ấy tinh thông chi tiết, giỏi xử lý những việc nhỏ, có thể trở thành trợ thủ tuyệt vời, nhưng không thể gánh được trách nhiệm nặng nề, làm chủ toàn cục”
Lãnh Như Tuyết kinh ngạc quay đầu nhìn anh, nhìn ánh mắt thâm thúy, ấm áp của anh.
“Thật ra thì em cũng hiểu rõ anh trai mình, đúng không?” Cố Dĩ Mặc êm ái ôm ấp cô, nói nhỏ “Mấy năm nay anh ấy rất cố gắng, nhưng cũng rất vất vả, anh ấy kết hợp với một công ty lớn ở Hongkong đối phó với Lạc Thị, thật ra đã mất không ít quyền lực, nếu anh nhúng tay trễ một chút, sớm muộn Lãnh Thị cũng rơi vào tay công ty Hongkong kia, như vậy càng không như em mong muốn, phải không?”
Lãnh Như Tuyết á một tiếng, giơ tay ông lấy cánh tay Cố Dĩ Mặc, vô cùng đưa đám “Tại em tùy hứng ích kỷ, lúc đầu sao lại đi học hệ tiếng Trung? Nếu em học quản trị kinh doanh có phải tốt không”
“Ngốc ạ” Cố Dĩ Mặc cắn nhẹ tai cô “Chẳng phải anh đã nói em cứ giao cho anh không? Chuyện gì cũng để anh xử lý. Hơn nữa, anh là của em, tất cả tất cả đều thuộc về em, điều này với việc chính em giữ lại tâm huyết của cha có gì khác nhau đâu?”
Cuối cùng Lãnh Như Tuyết cũng nở một nụ cười “Dĩ Mặc, anh được lợi còn ra vẻ, xấu xa”
“ha ha” Anh cười trầm trầm “Anh rất xấu, hủy Lạc gia, đoạt Lãnh Thị, khiến em không còn đồng nào, không có chỗ trốn, sau này chỉ có thể dựa vào mình anh. Lãnh Như Tuyết, anh sẽ không cho em bất cứ cơ hội nào cự tuyệt anh, rời khỏi anh”
Trên khuôn mặt tươi cười của anh, ánh mắt lại rất âm trầm.
Lãnh Như Tuyết cảm thấy có phần lạnh lẽo, người đàn ông này nghiêm túc chặt đứt mọi nguồn sống của cô, khiến cô chỉ có thể lựa chọn anh, làm một người phụ nữ sinh tồn phụ thuộc vào anh.
“Dĩ Mặc… Sau này anh có vứt bỏ em không?” Cô hỏi với bộ mặt uất ức.
Anh đột nhiên ôm chặt eo cô, khiến cô sợ hét lên, bàn tay anh lại đánh mạnh một cái lên ngực cô “Anh nói rồi, còn nói hươu nói vượn cứ gia pháp mà áp dụng”
Lãnh Như Tuyết chủ động ôm lấy cổ anh, nở nụ cười đáng thương “Nhưng em thật khổ sở, anh xem, em không phải là cô gái độc lập tự chủ, có thế mạnh, anh còn độc ác chặt đứt mọi đường lui của em, sau này anh Như Phong không thể chăm sóc em được, anh Tử An cũng không thể trợ giúp em, hôm nay em còn cắt đứt quan hệ với mẹ, nếu anh không muốn em, chẳng phải em chết chắc sao?”
Cô rất quan tâm đến Lãnh Thị, nhưng cô cũng rõ ràng những lời Cố Dĩ Mặc nói đều là thật, cô không có cách nào bảo vệ sự sinh tồn lâu dài cho Lãnh Thị được, anh trai cũng vậy, thay vì để Lãnh Thị rơi vào tay người khác thì thà để Cố Dĩ Mặc nắm lấy đi.
Hơn nữa, cô thật sự rất mệt mỏi, vì cha, vì Lãnh Thị cũng làm hết sức rồi.
Năm năm trước, cô cho là Lãnh Thị quan trọng hơn Cố Dĩ Mặc, nhưng bây giờ, Cố Dĩ Mặc bao trùm tất cả.
Trừ ôm chặt người đàn ông này, cô không muốn làm gì khác nữa.
Nếu cha trên trời oán trách cô bất hiếu, cô cũng chịu.
Cố Dĩ Mặc ôm cô xuống núi.
Anh im lặng rất lâu mới hỏi nhỏ: “Lãnh Như Tuyết, anh là người có tình cảm, đa͙σ đức lại thích sạch sẽ, em nên biết chứ?”
“Ừm..”
Phải, Dĩ Mặc của cô là một người đàn ông trong sạch, không phải kẻ bất cần đời, công tử đào hoa, dạo chơi nhân gian.
Vì trải qua tình cảnh của mẹ khi còn bé, anh tương đối cố chấp, thậm chí không muốn đến gần phụ nữ.
“Anh đã từng hi vọng người phụ nữ của anh không có một chút tì vết nào, anh sẽ che chở cho bảo bối của anh cả đời, không để cô ấy dính chút xíu thế tục nào”
Lãnh Như Tuyết chu miệng lên, hơi xấu hổ, mặc dù cô chỉ kết hôn với Lạc Tử An trên danh nghĩa, nhưng dù sao cũng có tổn hại về thanh danh.
“Năm đó anh đau khổ tuyệt vọng đến Mỹ, không biết vì sao em rời bỏ anh, anh tưởng là em thực sự thích Lạc Tử An, bất kể là vì hắn có tiền hay phong lưu phóng khoáng, anh nghĩ em thực sự phản bội anh, sau đó lại xuất hiện Tề Tuấn, cũng khiến cho lòng anh đau tột cùng”
“Em xin lỗi” Trừ lời xin lỗi, Lãnh Như Tuyết không nói được gì khác.
Dù sao cô cũng có lỗi, mọi vấn đề đều do cô mà ra.
“Nhưng, cho dù là thế, kể cả anh thích sạch sẽ, kể cả anh cho là đã bị em phản bội, cuối cùng anh vẫn quyết định đoạt lại người phụ nữ mà anh cho là không còn tinh khiết nữa, bất kể là vì lòng tự ái, hay vì trả thù, anh chỉ biết anh không thể bỏ qua em được”
“Dĩ Mặc…” Lãnh Như Tuyết cảm thấy không thể thở nổi, cô cảm thấy đây là những lời cảm động nhất cô được nghe trong đời, khiến cô chỉ muốn khóc.
“Em hiểu chưa? Khi anh lựa chọn quay về, anh đã chọn được ăn cả, ngã về không, chặt đứt đường lui của chính mình”
“Dĩ Mặc, hu hu… Em xin lỗi, em xin lỗi, em thật tệ, là đứa ngốc bị oán hận làm cho mê muội, trước kia dù thế nào em cũng không quan tâm, sau này em sẽ chỉ là Hỏa Nhi của mình anh, có được không?”
Cố Dĩ Mặc không trả lời, đi vài bước mới ừ khẽ một tiếng.
“Dĩ Mặc, em muốn anh cõng em” Lãnh Như Tuyết vừa rồi còn cúi đấu ủ rũ, giờ như sống lại “Trong phim chẳng phải nam chính thường cõng nữ chính, thật lãng mạn.”
Anh bất đắc dĩ cũi đầu nhìn cô trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nổi lên đôi môi đỏ tươi, xem ra đã khỏe lên nhiều.
Phụ nữ quả thật là động vật cảm tính, lúc đau khổ sẽ trở nên tiều tụy, lúc phấn khởi lập tức lại tươi đẹp.
Mà cái vật nhỏ trong ngực anh, từ bé đã dư thừa cảm tính, thật không hiểu sao trái tim cô ấy lại tràn đầy nhiệt huyết như vậy, dũng cảm yêu, bất chấp thù hận, trong thế giới của cô chỉ có trắng hoặc đen, không thích lửng lơ, có lúc anh lo lắng cô sẽ bị những tình cảm này chèn ép đến vỡ nát, nhưng cô lại kiên nhẫn mãnh liệt như thế, khiến anh phải than lên sợ hãi.
Đứng trước cô, mọi nguyên tắc của anh đều bị phá vỡ, oán giận ở trong đáy lòng, biểu hiện ra cũng thành yêu thương.
Có lẽ ngay từ lần đầu tiên cô cười he he nói với anh: “Cố Dĩ Mặc, nếu anh không từ chối em, em sẽ nhiệt tình theo đuổi anh”
Từ đó trở đi, anh đã bó tay với cô rồi.
Cố Dĩ Mặc đặt cô xuống đất, sau đó đứng trước mặt cô, khum gối ngồi xổm xuống.
Lãnh Như Tuyết hoan hô một tiếng, lập tức nhào lên tấm lưng rộng rãi của anh, đôi tay vòng ra cổ.
Bàn tay anh mạnh mẽ nâng cô lên “ŧıểυ công chúa, đã thỏa mãn chưa?”
Cô cười hì hì rồi cắn tai anh “Vẫn chưa hài lòng. Chẳng mấy khi Dĩ Mặc nói ra những lời cảm tính như vậy, khiến em thật muốn anh”
Hô hấp của anh đột nhiên cứng lại.
Cô còn cố tình xấu xa dùng lưỡi liếʍ tai anh “Dĩ Mặc, em rất muốn, rất muốn anh, liệu chúng ta có nên thử một lần trong oto không?”