„ojbk“ = o và một vài thứ k, tỏ ý „ok mà bất lực không còn gì để nói“
„nước bọt ca“ = những bài hát giai điệu và ca từ đơn giản, đôi lúc hơi thô tục dễ hát dễ thuộc
Chương 09
Đổng Thiện Thiện vốn chỉ gọi hai cốc bia đen, lúc bê qua, cơn giận trong lòng Cố Phán còn chưa tan, cô lấy ra tư thế khiêu chiến kỷ lục Guinness, nhanh chóng rót cả cốc bia vào bụng.
Hương vị của bia đen so sánh với các loại bia thông thường thì nhiều thêm một chút vị ngọt.
Cố Phán bình thường ở dưới mí mắt bà nội, rất ít khi có cơ hội đụng tới mấy thứ này, hôm nay hùng hổ uống một trận, cảm giác ướp lạnh mát rượi không chỉ dập tắt một chút lửa giận trong lòng cô, còn khơi lên một chút ham muốn uống rượu của cô.
Cô đi đến quầy hàng ở phía trước dạo qua một vòng, tìm chủ quán gọi một thùng bia đen lớn nữa. Lúc theo nhân viên phục vụ cùng nhau quay lại, cô cảm nhận được người ở mấy bàn bên cạnh như có như không quan sát các cô bên này.
Sau khi ngồi ổn định, cô vừa rót bia vào trong cốc của mình, vừa nói với Đổng Thiện Thiện: "Gọi lái xe nhà các cậu vào đây chờ chúng ta đi."
Cố Phán buông thả thì buông thả, nhưng ý thức bảo vệ bản thân cơ bản vẫn là vô cùng mạnh mẽ. Chỗ này hôm nay không loạn bằng quán bar, nhưng nói cho cùng cũng là ở bên ngoài, để tâm thêm một chút tóm lại không có gì sai.
Đổng Thiện Thiện hiểu ra ngay, lập tức gọi điện thoại cho lái xe.
Sau khi lái xe đi vào thì chọn một vị trí tương đối xa ngồi xuống. Đổng Thiện Thiện gọi cho anh ta mấy đĩa đồ ăn nhẹ, sau đó thoải mái tiếp rượu chị em tốt.
"Lời của đứa con gái kia cậu cũng đừng cho là thật. Người mù cũng nhìn ra được đầu óc cô ta rỗng tuếch. Người bình thường sẽ ở trước mặt quần chúng nói những lời đó à? Tớ nghi cô ta phẫu thuật thẩm mỹ quá mức, đầu cũng bị Axit Hyaluronic lấp đầy rồi."
Cố Phán trước giờ luôn tuân theo nguyên tắc "Chị em chôn mìn ta châm lửa". Đổng Thiện Thiện ở cùng một chỗ với cô lâu ngày, tự nhiên mưa dầm thấm đất. Tuy cô ấy nhìn thì sợ hãi hơn Cố Phán, mềm yếu hơn Cố Phán, nhìn qua cũng phân rõ phải trái hơn Cố Phán, nhưng thật sự đến lúc xảy ra chuyện, cô ấy cũng là bênh người thân không cần lý lẽ.
Đừng nói lý lẽ với các cô, các cô bao che khuyết điểm vô cùng rõ ràng. Bình thường chỉ kém khắc cái hình xăm lên mặt viết lên mấy chữ "Đừng trêu chọc chị em tốt của ta", kiểu này thì cần gì lý lẽ?
Lời của Đổng Thiện Thiện Cố Phán đều hiểu. Cô cũng biết Hứa Tiếu kia từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói chính là kết hợp của 130 và 120, nhưng cho dù là như thế, cô cũng vẫn buồn bực.
Đổng Thiện Thiện thấy cô vẫn không lên tiếng, suy nghĩ xoay chuyển một vòng, lại hỏi: "Không thể nào? Cậu sẽ không bởi vì chuyện Cố Hi lên làm giám đốc mà khó chịu đấy chứ?"
Lần này Cố Phán có phản ứng, giương mắt nhìn về phía đối diện, trong ánh mắt viết đầy ý "Cậu sợ là có bệnh đó".
"Tớ đã nói cậu sẽ không mà, dọa tớ giật cả mình."
Đổng Thiện Thiện than thở, suýt chút nữa thật sự cho rằng chị em tốt nhà mình bắt đầu so đo với đóa sen trắng Cố Hi kia.
Cố Phán và Cố Hi thì thế nào, quả thật đều là người nhà họ Cố, với người ngoài mà nói cũng đúng là chị em cùng họ.
Nhưng nếu thật sự nói cho rõ ràng, Cố Hi ngay cả tư cách làm đầy tớ đổ bô cho Cố Phán cũng không có.
Cố Phán là công chúa nhỏ mà cả nhà họ Cố nâng ở trong lòng bàn tay, cưng chiều cũng là sự thực.
Cố Hi thì sao, lại chỉ là một sản phẩm nɠɵạı tình ngoài giá thú.
Cha ruột của cô ta là bác cả của Cố Phán, cũng chính là cha của Cố An Nam, anh họ Cố Phán.
Năm đó mẹ của Cố An Nam bị bệnh qua đời mới được hai tháng, cha hắn đã đưa ra yêu cầu cưới người khác. Sau khi người mới vào cửa còn mang theo đứa con gái vừa đầy tháng, chính là Cố Hi.
Nhìn từ tháng mà Cố Hi được sinh ra, thì đã biết chuyện ở phía sau có thêm ba cái tục, máu chó khiến người ta buồn nôn.
Từ nhỏ Cố Phán đã biết anh trai thương cô, cũng biết mẹ của Cố Hi rất có thể chính là thủ phạm phá hoại hôn nhân của bác cả, nên cô tuân theo nguyên tắc bao che khuyết điểm mà nhà họ Cố am hiểu nhất, bắt đầu từ thời còn đái dầm, cô và Cố Hi đã như nước với lửa.
Khi đó một nhà bác cả còn chưa chuyển ra khỏi nhà cũ, Cố Hi cả ngày cũng lắc lư ở trong nhà.
Mỗi lần Cố Phán nhìn thấy anh trai Cố An Nam của cô cầm ảnh bác gái thất thần, thì cảm thấy Cố Hi và bà mẹ ŧıểυ tam của cô ta kia đều không phải là thứ gì tốt.
Thế là cô làm trời làm đất, làm ra vũ trụ Ngân Hà, tóm lại vào lúc Cố Hi mười mấy tuổi, làm một nhà bọn họ ra khỏi nhà họ Cố.
Thật ra, hai ông bà Cố cũng vô cùng thất vọng với người con trai trưởng. Nhưng lúc đó Cố thị đang ở vào giai đoạn chuyển hình, cháu trai lại vẫn còn nhỏ tuổi, hai ông bà già chỉ có thể tạm thời bởi vì việc chung mà gác lại việc tư, trước tiên để cháu trai chịu ấm ức mấy năm.
Về sau, vây cánh của Cố An Nam lớn dần, hai người lớn tuổi nhà họ Cố cảm thấy hắn có năng lực đấu với cha ruột của mình, thế là bắt đầu thanh lý môn hộ.
Công ty chi nhánh của Cố thị mà Hứa Tiếu nói lúc trước, thật ra chỉ là một công ty con quy mô rất nhỏ mà ông Cố cắt ra. Ông từng cho con trai trưởng lựa chọn, nếu muốn tiếp tục ở lại nhà họ Cố nắm quyền, vậy ông ta phải lập tức vứt bỏ người phụ nữ vào cửa sau này.
Nếu không muốn, vậy xin lỗi, mọi thứ của nhà họ Cố đợi sau khi ông trăm tuổi, chỉ có thể đều để lại cho Cố An Nam và Cố Phán.
Bác cả của Cố Phán cũng không biết là đã bị đút rượu giả ngâm não tàn mấy trăm năm hay gì, dưới loại tình huống này mà vẫn lựa chọn mẹ con Cố Hi.
Thế là ông Cố vung tay lên, cho con trai cả một công ty con quy mô nhỏ, thu hồi tất cả quyền cổ tức cùng quyền kế thừa trong tay ông ta, cũng cắt đứt quan hệ của nhà họ Cố và bọn họ.
Nhưng đến cùng vẫn còn có chút quan hệ máu mủ như vậy, ông Cố cũng không ở bên ngoài trở mặt, lại thêm Cố An Nam sau khi thành niên càng sẽ không để lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên ở trước mặt người ngoài, quan hệ nhà họ Cố bọn họ vẫn tốt đẹp như cũ.
Mà Cố Hi cũng là nắm lấy điểm này, thỉnh thoảng sẽ dán lên bên người Cố Phán và Cố An Nam. Thái độ đó như là sợ người khác quên mất cô ta cũng là người nhà họ Cố vậy, chỉ kém đặt sớm trước một hạng mục vào ở mộ tổ nhà họ Cố thôi.
Cho nên lời nói của Hứa Tiếu hôm nay, người khác nghe có lẽ sẽ cảm thấy Cố Hi là đạt được sự đồng ý của nhà họ Cố từ trên xuống dưới mới làm đến vị trí giám đốc, nhưng trên thực tế... Cái công ty con bị cắt ra kia, mỗi tháng kim ngạch buôn bán có đủ tiền Cố Phán mua kim cương mua túi xách hay không cũng không chắc chắn.
-
Nghe xong lời nói của Đổng Thiện Thiện, Cố Phán lại nâng tay uống mấy ngụm bia đen.
Cô hơi nâng cằm, đường cong cần cổ một đường xinh đẹp, ở dưới ánh đèn nhàn nhạt mập mờ của quán bia, da thịt trắng nõn tản ra ánh huỳnh quang.
Ánh mắt của khách hàng ở mấy bàn bên cạnh đều không kìm được bị Cố Phán thu hút, chốc lát, chỉ thấy cô "cạch" một cái đập cốc bia xuống mặt bàn, không chỉ hù dọa Đổng Thiện Thiện, còn dọa đến những người vẫn một mực liếc trộm cô kia.
"Cậu nói, nếu không thì tớ dứt khoát tuyên bố với bên ngoài tớ chính là "ŧıểυ thư Cố" là xong rồi!"
Đổng Thiện Thiện bị dọa phải nhìn quanh bốn phía, cuối cùng lại tập trung nhìn lái xe nhà họ Thẩm đang ngồi ở phía xa kia một chút, tiếp sau đó mới thấp giọng, nói với Cố Phán: "Cậu điên à? Mấy năm nay cậu vì giấu diếm chuyện này mà lãng phí bao nhiêu tinh lực, hiện tại lại muốn trực tiếp "Tự thú"?"
Cố Phán còn có tên giả gọi "ŧıểυ thư Cố", là người sáng tác thần bí chạm tay có thể bỏng trong giới âm nhạc H ngữ hai năm này.
Phong cách trong ca khúc của cô cực kỳ đa dạng, có thể loại dân ca có thể quái đản chết người cùng tình ca đẫm nước mắt, cũng có thể loại Rock n" Roll nặng nề có thể chấn vỡ màng nhĩ mọi người, còn có bài hát cực đỉnh, cô ngay cả nhạc thị trường „nước bọt ca“ cũng có thể viết.
Đầu năm ngang trời cho ra một bài « ôi chà ca », chính là sản phẩm lúc cô đi nhà xí nhàm chán viết ra. Vô cùng dễ nghe cũng thuận miệng, mới vừa xuất hiện, đã trực tiếp lấy khí thế chém giết, leo lên đứng đầu các bảng danh sách âm nhạc lớn.
Từ bác trai bác gái tập dưỡng sinh trên quảng trường, cho tới đứa bé con ba tuổi nhổ cỏ nghịch bùn trong vườn trẻ, trên cơ bản mỗi người đều từng nghe qua bài hát này, đồng thời cũng đều có thể hát ra hai câu.
Trong lúc nhất thời, bài hát này gần như trở thành thần khúc tẩy não của toàn dân.
Trừ cái đó ra, rất nhiều Thiên Vương Thiên Hậu giới ca sĩ đã từng đặt riêng ca khúc gốc của cô, trên cơ bản cực nổi tiếng, sức mạnh ở trong giới nhất thời không ai bì kịp
"Lại còn nói tớ là bình hoa nhàn rỗi chứ. Tiền bản quyền một bài hát của tớ đã sắp bảy chữ số, viết thêm mấy bài cũng có thể dùng tiền bản quyền chôn sống bọn họ, lợi hại như vậy tớ có nói cái gì không!
Giám đốc của một cái công ty nhỏ rách nát lúc nào cũng có thể bị thu mua thế mà còn không biết xấu hổ khoe khoang khắp nơi. Có cần tớ liên hệ giúp một thợ xăm hình, xăm lên mặt Cố Hi mấy cái chữ to "Giám đốc Cố Hi" hay không? Cũng đỡ để đám chị em giả dối kia của cô ta ra sức tuyên truyền như thế!"
Đổng Thiện Thiện có chút cạn lời. Cô còn tưởng rằng Cố Phán đang giận cái gì chứ, ầm ĩ cả buổi lại là tức giận chuyện này?
"Cậu hôm nay sao thế? Bình thường người khác nói những lời này cũng không thấy cậu tức giận mà, hôm nay làm gì lại để ý như vậy?"
Cố Phán cũng không muốn, nhưng hôm nay cô chính là không nhịn nổi.
Cô là bình hoa cô chấp nhận, dù sao gương mặt này còn ở đây này.
Nhưng không có việc gì là cái gì, cũng quá oan ức đi!
Nếu không phải là bà nội chết sống không cho cô tiến vào giới giải trí, bây giờ cô đã là người sáng tác đỉnh cấp nghìn vàng khó cầu rồi. Nếu như lại tốt chút nữa, tự mình thành lập một ban nhạc, nói không chừng đã đi New York mở buổi biểu diễn ca nhạc rồi.
Vừa nghĩ đến những thứ này, sự uất ức trong lòng Cố Phán lại nhiều thêm một tầng.
Đổng Thiện Thiện nhìn chị em tốt ủ rũ như đưa đám, vô cùng không quen.
"Chị em tốt, chúng ta nói lý..."
Cố Phán trừng Đổng Thiện Thiện một cái, "Cậu có còn là chị em tốt của tớ nữa hay không! Thời điểm này cậu lại còn có thể nói lý với tớ à? Cùng mắng chửi với tớ mới là phương thức chính xác, ok?"
... O JBK
:)
-
Hai cô gái về sau đều uống hơi nhiều, cũng không nhận ra sau khi lái xe vẫn đợi trong góc tiếp nhận một cuộc điện thoại, thì không ngừng nhìn về bên phía các cô.
Hai mươi phút sau, cửa lớn của quán bia lần nữa bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Lý Trì cung kính ở phía trước ưỡn thẳng lưng mở đường, Thẩm Mộ Ngạn đi ở phía sau, chậm rãi cất bước đi vào.
Hơi thở vây quanh người đàn ông rõ ràng không khớp với hoàn cảnh ở nơi này. Dù là chủ quán bia hay là khách hàng, đều trong chớp mắt nhìn thấy anh, thì rõ ràng cảm nhận được cảm giác vô cùng không thoải mái.
Anh lại như chỗ không người, thu lại biểu cảm, yên lặng đi vào bên trong.
Khí thế của Thẩm Mộ Ngạn quá mạnh, mỗi một đoạn khoảng cách nơi anh đi qua đều giống như bị tự động cách âm.
Mọi người tự giác ngậm miệng, có ánh mắt kín đáo, cũng có ánh mắt trực tiếp, không ngừng hướng lên trên người anh mà nhìn chăm chú.
Lái xe đang trông chừng hai cô chủ lúc này vô cùng căng thẳng, trước đó khi nhận được điện thoại của thư ký Lý, anh ta chỉ có chút không hiểu ra sao, nhất là đối phương còn hỏi tình trạng của hai cô chủ, phải chăng là say bí tỉ.
Có điều, khi ấy anh ta nhiều nhất chỉ đơn thuần hỏi han hành tung của cô Tư Đổng Thiện Thiện, nào nghĩ tổng giám đốc thế mà đích thân tới!
Cho nên, lúc Thẩm Mộ Ngạn chậm rãi dừng lại ở bên cạnh bàn, lái xe có phần bối rối cùng trở tay không kịp, còn chưa kịp nói gì, Cố Phán đã ngẩng đầu lên trước.
Lúc này hai gò má cô ửng đỏ, ánh mắt mang theo mờ mịt men say.
Cô cố nhịn xuống kích động muốn cúi đầu, nâng mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh bàn.
Chỉ thấy cô "Ồ" lên một tiếng, tay chống lên bàn hướng về phía trước đứng thẳng dậy. Một đôi mắt to có chút chậm chạp chớp hai cái, tiến đến bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn.
Thoáng chốc, ở dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Cố Phán từ từ nhấc bàn tay nhỏ lên, hướng về phía mặt của người đàn ông, nhẹ nhàng vỗ một cái.