Miếng bánh kem kia cuối cùng có hơn phân nửa chui vào trong bụng Cố Phán.
Cô thật sự quá đói, vốn dĩ cô còn tính toán dùng một nửa cái bánh kem này trát lên mặt Thẩm Mộ Ngạn, để anh cảm nhận một chút đãi ngộ chân chính của người được chúc mừng.
Nhưng về sau suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, ngoài khả năng bị anh dạy dỗ một lần nữa, còn lãng phí đồ ăn có thể lót dạ.
Có điều, về sau Cố Phán ăn đến no rồi, lại nổi lên tâm tư đùa nghịch.
Thấy Thẩm Mộ Ngạn chỉ tượng trưng, tùy tiện nhấp một miếng bơ trên khối bánh kem mà cô cắt cho anh, rồi ngồi im. Cô liền thừa dịp anh không chú ý, đưa tay móc một khối bơ, xoa lên chóp mũi của anh.
Sau khi phá hủy hình tượng của người đàn ông, con cáo nhỏ đắc ý cực kỳ. Cô mỉm cười lại móc hai khối bơ nữa, cũng bôi lên hai gò má của anh.
"Ngài Thẩm, dọn dẹp một chút đi ra ngoài thôi, anh bây giờ cực kỳ đẹp trai."
Thẩm Mộ Ngạn mặc cô đùa nghịch, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô cười một lát, rồi mới cầm khăn ướt ở bên cạnh lau đi.
"Lát nữa em muốn ăn gì?"
Sau khi lau qua mặt, anh lại rút ra một cái khăn ướt sạch sẽ lau tay cho Cố Phán.
Bàn tay của cô gái nhỏ vừa xinh đẹp lại trắng nõn, trước đó lúc chống lên ngực anh, độ ấm trong lòng bàn tay vẫn nhàn nhạt in dấu lên lồng ngực anh.
Có mấy lần anh kề sát bên tai cô muốn ép cô nói gì đó, cô cũng sẽ thẹn thùng lấy tay che miệng anh lại, rồi dùng ánh mắt không có chút sức lực gì trừng anh, nói anh không biết xấu hổ.
Lúc ấy, tràn ngập căn phòng giống như đều là hương thơm trên người cô, nhất là lúc cô che đi đôi môi anh, không khí nơi chóp mũi đều bị hơi thở của cô lấp đầy.
Cho nên về sau, anh càng hăng hơn, hoàn toàn không khống chế nổi.
Bây giờ nghĩ lại, cô gái nhỏ dường như luôn có năng lực khiến anh mất khống chế. Cuộc sống của anh bình lặng như nước nhiều năm như vậy, rất nhiều lần lăn tăn gợn sóng, tất cả đều bởi vì cô mà nổi lên.
Thẩm Mộ Ngạn không nói rõ được là tốt hay xấu, nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là ——
Sự ngoài ý muốn lấy tên của cô, anh rất hưởng thụ.
Đáy lòng người đàn ông là trăm ngàn suy nghĩ, nhưng biểu hiện ra trên nét mặt, có lẽ ngay cả một phần ngàn cũng không có.
Sau khi nghe xong câu hỏi của anh, Cố Phán bĩu môi, lắc lắc đầu.
"Cái gì cũng không muốn ăn, vừa nãy em ăn bánh kem rất no rồi."
"Không được." Thẩm Mộ Ngạn đáp lại như đinh đóng cột, "Chỉ ăn đồ ngọt không được, bữa tối nhất định phải ăn thêm chút nữa."
"..."
Lại tới rồi, lại tới rồi, cái hình tượng bạn trai theo phong cách thầy chủ nhiệm này lại tới nữa rồi.
Cố Phán thật sắp bị anh làm cho tức chết, vừa nãy lúc ở trên giường còn dỗ dành cô, mở miệng là một tiếng gọi bảo bối, bây giờ ở đây, cô tùy tiện có một cái yêu cầu nhỏ, anh đã không được! không được! không được!
Đàn ông quả nhiên đều là đồ chó má!
Đại ŧıểυ thư Cố đang ủ mưu làm sao đáp lại thì bỗng nhiên điện thoại của Thẩm Mộ Ngạn vào lúc này vang lên.
Ngăn tủ đặt điện thoại cách Cố Phán tương đối gần, cho nên cô xoay người thuận tay cầm lấy đưa qua cho anh.
Cô liếc mắt một cái, nhìn thấy người gọi tới là Trần Tiến.
Bình thường vào thời gian này, Thẩm Mộ Ngạn rất ít khi nhận điện thoại của bọn họ. Nhưng hôm nay mới ăn hiếp con cáo nhỏ xong, tâm tình coi như vui vẻ, cho nên anh chỉ im lặng một lát, rồi ấn nghe.
"Có việc à?" giọng điệu anh thản nhiên hỏi người ở đầu kia.
Bên phía Trần Tiến hình như rất ồn ào, Cố Phán ở bên cạnh cũng nghe thấy có tiếng nhạc vang lên ầm ĩ.
Đầu kia nói cái gì cô không nghe được, nhưng qua một lát, sau khi Thẩm Mộ Ngạn ừ hai tiếng, bỗng nhiên thoáng nhìn cô.
"Có muốn đi quán bar chơi không?"
Ba người Trần Tiến bọn họ lúc này đang ở quán bar của Chu Khởi cùng nhau chờ đón năm mới. Ban đầu là nghĩ Thẩm Mộ Ngạn thật vất vả lừa được cô bé mà anh nhớ nhung lâu như vậy tới tay, chừa cho anh chút thời gian ở riêng với người yêu.
Nhưng về sau thật sự là nhịn không được, mấy người thương lượng, rồi kêu Trần Tiến gọi điện thoại cho Thẩm Mộ Ngạn.
Trong ba người, ngoài Trần Tiến ra, hai người còn lại đều chưa từng gặp qua Cố Phán.
Chu Khởi và Hoắc Lâm đã sớm có chút tò mò với cô ŧıểυ thư nhà họ Cố này, cho nên thừa dịp mọi người đều có thời gian, liền muốn gọi người anh em đưa người ra gặp một lần.
Nhưng những chuyện này Cố Phán không biết. Sau khi cô nhìn vào hai chữ Trần Tiến, thì ấn tượng đầu tiên vẫn là chuyện ở bệnh viện lúc ấy, cùng với anh ta nói với mình, Thẩm Mộ Ngạn đã từng làm chuyện gì vì cô.
Cho nên cô cũng không bài xích anh bạn nối khố này của Thẩm Mộ Ngạn, thế là gật gật đầu, "Cũng được, dù sao hai người chúng ta ở lại đây cũng chán."
Cố Phán thấy ra ngoài cũng rất tốt, bởi vì cô sợ chờ một lát Thẩm Mộ Ngạn nghĩ quẩn lần nữa, lại túm cô lên trên giường.
Cô là con cáo non vừa mới thăm dò thế giới mới, thực sự không chịu nổi quá nhiều nhiệt tình.
Nghĩ như vậy, ra ngoài hình như là lựa chọn rất tốt!
Thế là cô lại cường điệu với Thẩm Mộ Ngạn một lần, túm lấy cánh tay anh bắt đầu lắc lư làm nũng, "Đi mà! Em muốn đi quán bar chơi!"
Thẩm Mộ Ngạn thuận thế nắm lấy tay cô, thảnh thơi đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía.
Sau đó, anh nói với người ở bên kia ống nghe: "Chờ đấy đi."
-
Chỗ hội Trần Tiến tụ tập hôm nay là trong quán bar mà Chu Khởi mở.
Hoạt động đón năm mới ở bên này được đàn em của Chu Khởi là Hoa Tí bố trí rất sôi động, không chỉ mời ca sĩ có độ nổi tiếng không nhỏ trong giới giải trí tới hát, còn sắp xếp không ít hoạt động khiến người ta động lòng.
Chu Khởi ngày thường chính là một ông chủ lười biếng, nhàn rỗi buồn chán thì đến bên này nhìn một chút, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ngược lại cũng không cần hắn bận tâm.
Cho nên hiện giờ ở tầng dưới việc làm ăn náo nhiệt, ông chủ là hắn đây cũng vẫn có thể nhàn nhã ngồi tiếp anh em ở tầng trên.
Thấy Trần Tiến đặt điện thoại xuống, hắn dập tắt đầu thuốc lá đang kẹp giữa ngón tay.
"Có tới không?"
"Tới." Trần Tiến nói xong, chậc một tiếng, "Chẳng qua người ta hỏi ý kiến của ŧıểυ thư Cố xong, mới đồng ý đấy. Ôi giời, huynh đệ kia của bọn mình xem như hoàn toàn đổ rồi."
"Đây không phải là chuyện đã sớm biết à?"
Hoắc Lâm vẫn một mực im lặng ngồi ở bên cạnh, lúc này dùng đầu ngón tay chống lên vị trí huyệt Thái Dương, khẽ đỡ lấy đầu.
Anh ta nghe xong lời Trần Tiến, như cười mà không phải cười lại nói: "Trước đây không phải hai cậu đã nói với tớ rồi à, Thẩm Mộ Ngạn đều đã làm cái gì vì cô ŧıểυ thư nhà họ Cố này. Thế nào? Các cậu cảm thấy lấy cái tính cách kia của cậu ta, không phải sẽ nghiêm túc hãm sâu vào như vậy chứ?"
Lời của Hoắc Lâm trái lại cũng thật sự có lý, người anh em kia của bọn họ là người thế nào bọn họ hiểu rõ nhất, lầm lì không nói, cũng rất ít để tâm đến người khác.
Người nhà họ Thẩm như thế, nơi đó với anh mà nói đã sớm không phải là nhà nữa rồi. Nhiều năm như vậy, nhiều lắm là còn có mấy người bọn họ ở bên cạnh anh.
Mà ngoài bọn họ ra, lâu như vậy rồi, người duy nhất có thể một mực tồn tại trong thế giới của Thẩm Mộ Ngạn đồng thời gọi được tên, cũng chỉ có Cố Phán.
Chu Khởi cười lười biếng, "Đổ thì đổ, gặp được người mình thích nên đổ thì thế nào?"
Hai người ngồi đối diện ngược lại không phản bác lại câu nói này.
Về sau, bọn họ cười đùa nhốn nháo lại hàn huyên một hồi. Trần Tiến xoay người một cái, liếc mắt xuống tầng dưới, đột nhiên nói: "Đến rồi!"
Nói xong, anh ta lại hướng xuống tầng dưới hô to: "Thẩm Mộ Ngạn!"
Nhưng đáng tiếc là, âm thanh ở phía dưới đinh tai nhức óc, Thẩm Mộ Ngạn ôm cô gái nhỏ một đường nghiêm mặt đi lên tầng trên, căn bản không nghe thấy tiếng Trần Tiến.
Thật ra lúc vừa đi vào quán bar, Cố Phán đã cảm thấy cơ thể giống như được bật công tác vậy, máu trong người đều sôi sùng sục.
Nhất là nhìn thấy mấy chị gái xinh đẹp trong sàn nhảy, từng người mặc áo hở rốn cùng váy ngắn, quần ngắn, đang cùng nhau nhảy ở giữa sàn...
Trong lòng Cố Phán thật sự là ngứa ngáy vô cùng.
Có điều, về sau cô nhìn quần áo trên người mình một chút, thì thoáng chốc tỉnh táo lại.
Váy áo của cô trước đó bị tên đàn ông xấu xa này xé hỏng, anh đã gọi người lại chuẩn bị cho cô một bộ.
Thật ra trong lòng Cố Phán đã có chuẩn bị, cảm thấy cùng lắm chính là mặc một bộ váy dài như bà sơ thôi.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, tên xấu xa này gọi người chuẩn bị cho cô một bộ quần áo thể ȶᏂασ!!!
Mặc dù là hàng hiệu kiểu mới nhất, màu trắng tuyền nhìn qua cũng rất thời thượng xinh đẹp, nhưng cái này cũng có chút quá kỳ cục mà...
Nhưng lúc ấy cô đang ở dưới tay anh, đang cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nếu cô nổi cáu không mặc, tên đàn ông xấu xa kia đánh mắt nhìn sang đây một cái, xem chừng sẽ lại có thể vác cô lên giường làm chính sự.
Cố Phán suy đi nghĩ lại, quyết định nhịn xuống, mặc bộ quần áo thể ȶᏂασ đó vào.
Bây giờ cô nghĩ lại tên xấu xa này nhất định cũng cố ý, sợ cô đến quán bar sẽ dây dưa đòi anh đi ra sàn nhảy, cho nên trực tiếp phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Cô mặc một thân quần áo thể ȶᏂασ, cho dù anh kêu cô qua đó, cô cũng ngại:)
Mẹ kiếp, tức quá mà.
Thẩm Mộ Ngạn có lẽ không để ý tới cơn tức của đại ŧıểυ thư Cố, một đường yên lặng ôm người lên lầu.
Mấy người Trần Tiến đã chờ ở đầu cầu thang từ sớm, thấy anh dẫn người tới, thì dẫn đầu huýt sáo.
"Ô, của Thẩm Mộ Ngạn này, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."
Cố Phán ngẩn người, nghĩ một lúc mới nhớ ra, câu "của Thẩm Mộ Ngạn" này là lúc ở bệnh viện, bị tên xấu xa kia tiếp lời.
Lúc này bỗng nhiên bị nhắc tới, cô cũng thật sự có hơi xấu hổ.
Có điều từ nhỏ đã cô được bà nội huấn luyện, bất kỳ trường hợp nào cũng sẽ không luống cuống.
Thấy Trần Tiến chủ động chào hỏi mình, cô cũng cười đáp lại một câu: "Chào các anh."
Thẩm Mộ Ngạn không giả vờ khách sáo với mấy người anh em của mình. Anh ôm Cố Phán ngồi vào băng ghế.
Sau khi ngồi vững, trước tiên anh nói với Chu Khởi: "Gọi người của cậu giúp đỡ đi mua một ít đồ ăn, không có ớt xanh, không có cà rốt, rau thịt cân bằng một chút, những cái khác thì tùy."
Chu Khởi vừa nghe xong, thì đã rõ người anh em này là muốn hắn phục vụ ai, thế là cam chịu số phận cầm di động lên, gọi cho người của mình đi mua cơm.
Cố Phán không để ý lắm tới lời đối thoại của bọn họ, ánh mắt cô tò mò đánh giá ba người bạn này của Thẩm Mộ Ngạn.
Trần Tiến coi như nửa người quen, dù sao cũng từng gặp một lần, cho nên lần này anh ta chủ động đảm nhiệm công việc làm người giới thiệu.
Đầu tiên anh ta chỉ Hoắc Lâm, "Người này, Hoắc Lâm, biệt hiệu Hoắc Tam."
Tiếp đó lại chỉ Chu Khởi, "Người kia, Chu Khởi, cậu cả nhà họ Chu."
Nhà họ Hoắc và nhà họ Chu đều xem như gia tộc lớn nổi tiếng ở thành Bắc, từ nhỏ Cố Phán đã nghe nói tới, chỉ có điều trong gia tộc bọn họ có những người nào ngược lại không hiểu rõ lắm.
Lúc này nghe xong Trần Tiến giới thiệu, cô quay về phía hai người kia gật gật đầu, "Chào các anh, em là bạn gái Thẩm Mộ Ngạn."
Lần này Cố Phán không dừng lại một chút nào, tự nhiên cũng không cho người khác cơ hội bới móc gì.
Hoắc Lâm chỉ cười cười với cô, nhìn cực kỳ lễ độ, lịch sự. Mà Chu Khởi thì nhìn tương đối thoải mái hơn một chút, mỉm cười nhìn Cố Phán: "Biết, cô cả nhà họ Cố mà, bọn anh sớm có nghe nói."
Cố Phán biết, lấy thân phận của bọn họ, không có khả năng có nghe nói về cô cả gì nhà họ Cố, khẳng định là bởi vì "người Thẩm Mộ Ngạn thích là cô cả nhà họ Cố", mới biết rõ cô thôi.
Cho nên cô cũng không luống cuống, nghe thấy lời Chu Khởi, cô chủ động trả lời: "Lúc trước anh Trần Tiến và em có nói chút chuyện liên quan tới Thẩm Mộ Ngạn, các anh đều biết phải không? Em nhớ hình như có cái gì mà biệt thự có suối nước? Lúc đó anh ấy vừa nói thì đã đi rồi, em cũng không nhớ rõ lắm."
Thẩm Mộ Ngạn ở một bên vừa nghe xong lời này, lông mày nhíu lại nhìn về phía Trần Tiến.
Mà Chu Khởi càng kích động hơn, thái độ người trong cuộc muốn phát biểu, dù sao mảnh đất của biệt thự trên núi kia, lúc trước vẫn là hắn mua lại cho Thẩm Mộ Ngạn đấy.
Nhưng nào ngờ, người đàn ông ngồi ở bên cạnh căn bản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, thừa dịp trước khi Chu Khởi mở miệng, anh thản nhiên lên tiếng trước ——
"Gọi tôi đến quán bar chính là để nói chuyện phiếm à?"
Mấy người anh em đều bị anh làm cho nghẹn lời.
Nhìn tình hình này thì người anh em là không muốn bị vạch trần đây mà, nhưng những chuyện đó cũng làm rồi, không sớm thì muộn sẽ bị biết thôi?
Bọn họ không rõ anh rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng cũng hiểu ý anh.
Lần đầu dẫn bạn gái tới, mấy người bọn họ cũng không thể nào không nể mặt anh.
Có điều, mặt mũi này ở đây là cho, nhưng ở chỗ khác, lại vẫn phải tìm về.
Thế là anh nói xong, ba người đưa mắt nhìn nhau, Chu Khởi lên tiếng trước ——
"Được, vậy chúng ta chơi bài một lát đi?"
Bốn người anh em bình thường ở chung một chỗ, thường xuyên cùng nhau chơi bài giải trí, tiền cược không có gì lớn, nhiều lắm là ai thua thì rót người đấy một chút rượu.
Trình độ chơi bài của Thẩm Mộ Ngạn không bằng Chu Khởi, nhưng cũng không kém, thỉnh thoảng lúc vận khí tốt, cũng có thể đại sát tứ phương.
Cho nên lúc này nghe thấy lời Chu Khởi, anh khẽ gật đầu đồng ý.
Cố Phán không biết hình thức tiêu khiển của bọn họ là thế nào, nhưng về sau thấy Trần Tiến lấy ra một đống quân bài đỏ trắng thì nhất thời có chút sốt ruột.
"Người thua phải uống rượu à?"
Trần Tiến gật gật đầu, "Đúng vậy."
"Nhưng mà Thẩm Mộ Ngạn có bệnh dạ dày nha." Lông mày nhỏ của Cố Phán khẽ nhíu lại, "Lúc đó anh ấy nằm viện anh cũng biết, không thể để anh ấy uống rượu."
Lần trước khi ở nhà họ Cố, ông nội với anh trai cô là cố ý muốn thử thách anh, cô có ý ngăn cản nói ra tình hình thực tế, nhưng lại bị Thẩm Mộ Ngạn ngăn lại.
Không có cách nào, cô chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Nhưng lần này lại không có chuyện gì quan trọng, chơi bài giải trí thôi, cô cũng không muốn bạn trai mình khó chịu nữa.
Trần Tiến không chịu nổi, một hồi cạn lời, không nói chuyện với Cố Phán nữa, mà là quay đầu về bên phía Thẩm Mộ Ngạn.
"Không phải chứ, Lão Thẩm, cậu có phải cố ý để người này nhà cậu tới ngăn cản bọn tớ không hả? Không muốn uống thì cứ nói thẳng."
Ai chưa có bệnh dạ dày, sao hôm nay cậu ta lại yếu ớt như thế chứ?
Vốn dĩ Cố Phán còn có chút thiện cảm với Trần Tiến, nhưng lúc này đột nhiên thấy anh ta có chút phiền.
Tính tình đại ŧıểυ thư của cô nổi lên, cái gì cũng đều mặc kệ. Cô lôi kéo cánh tay Thẩm Mộ Ngạn, nói thẳng: "Em mặc kệ, dù sao hôm nay anh không được phép uống rượu."
Phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn rất bình thường, giống như căn bản không thèm để ý tới chuyện ầm ĩ của bọn họ, "Ừ, nghe lời em."
Trần Tiến kinh ngạc, "Cái đệch, Lão Thẩm, cậu không phải chứ! Thật đúng là mang theo bạn gái đến chặn bọn tớ?!"
Cố Phán bĩu môi, giọng không kiềm chế, không nhẹ không nặng nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Người anh em này của anh có phải còn độc thân không? Anh ta khẳng định là ghen tỵ anh có người quản, cho nên hiện tại mới phản ứng lớn như vậy."
Trần Tiến: "..."
Thẩm Mộ Ngạn nghe xong, hiếm khi nhếch môi, "Đúng, cậu ta chính là ghen tỵ."
Trần Tiến: "..."
Đệch, không có anh em gì nữa!
Trần Tiến bị nghẹn không còn lời nào để nói, Chu Khởi và Hoắc Lâm ở một bên thì một mực hóng hớt, sau cùng, Hoắc Lâm chậm rãi cười cười, mở miệng: "Nếu lão Thẩm không thể uống, không bằng em Cố uống đi?"
Trần Tiến ở một bên trái lại rất tán thành biện pháp này, hơn nữa trong lòng còn lẩm bẩm, quả nhiên mà, quả nhiên, chỗ này người nhìn vô hại thật ra đen tối nhất, chính là Hoắc Tam.
Vậy nên Trần Tiến nhanh chóng ở bên cạnh hùa theo, "Đúng, em uống thay cũng được."
Có điều, Trần Tiến cũng nghĩ kỹ ở trong lòng rồi, chờ lát nữa cho dù cô ŧıểυ thư này thật sự thua, cũng không có khả năng để cô uống rượu thật, một khi chuốc nhiều rượu, Thẩm Mộ Ngạn không thể không lột da bọn họ.
Anh ta cũng không có lá gan lấy người trong lòng anh em ra đùa.
Nhưng trước mắt, không làm chút gì đó ở chỗ cô bé kia tìm về chút mặt mũi, bọn họ cũng không cam lòng.
Mà lần này Cố Phán ngược lại đồng ý rất sảng khoái, lập tức khẽ gật đầu. Trái lại Thẩm Mộ Ngạn ở một bên sau khi nghe thấy đối thoại của bọn họ thì khẽ nhướng mày, vừa định mở miệng, thì bị Cố Phán cắt lời.
Cô nhỏ giọng khẽ nói với anh, nhằm để anh yên tâm: "Anh đừng lo cho em, em giỏi nhất là ăn vạ. Chờ lát nữa chơi không lại, cùng lắm thì em sẽ chơi xấu không uống. Mấy người đàn ông lớn tướng bọn họ không thể nào làm khó em. Huống hồ không phải vẫn còn anh nữa à? Cùng lắm thì anh giúp em trả lại."
Nghe xong lời này của cô, biết cô không phải muốn thật sự náo loạn, Thẩm Mộ Ngạn hơi yên tâm.
Sau đó mở ván bài đầu tiên, mấy người mới sờ tay vào bài, bên này Thẩm Mộ Ngạn đã có điện thoại gọi đến.
Anh nhìn dãy số trong đó, theo bản năng liếc về phía Cố Phán, sau đó, vỗ vỗ bả vai cô.
"Anh đi nghe điện thoại."
Cố Phán đang bị bài tốt trong tay làm cho khoái chí, không nói gì nhiều, cũng không quay đầu lại chỉ nói: "Đi đi, đi đi, không cần lo cho em."
Trần Tiến ở một bên cũng hùa theo: "Sao thế? Lão Thẩm này, cậu còn sợ mấy đứa bọn tớ ăn hiếp bảo bối nhà cậu nữa hả, nhanh đi nghe điện thoại đi, tiếng chuông này reo nghe mà phiền lòng."
Thẩm Mộ Ngạn nghe vậy, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, cầm điện thoại đi đến một góc tương đối yên tĩnh hơn một chút ở bên kia.
Anh vừa đi, lá gan của Trần Tiến lớn hơn.
Anh ta sửa sang lại bài trong tay, có phần muốn ăn đòn hù dọa Cố Phán: "Em Cố này, chờ lát nữa thua thật cũng đừng chơi xấu đấy nhé, mấy anh đây sẽ không đặc biệt chiếu cố em đâu."
Cố Phán nhăn mũi, nhìn bài trong tay, tỏ vẻ rất không kiên nhẫn, "Nói lời vô dụng làm gì, anh nhanh ra bài đi."
Thật ra Cố Phán cũng không phải không căng thẳng, chẳng qua là cô không cảm thấy mình sẽ thua.
Trước kia cô và Đổng Thiện Thiện đến quán bar chơi không ít, cũng thường xuyên tiếp xúc với mấy trò chơi bài kiểu này.
Khi còn bé, các cô chơi đều lỗ mãng hơn ai khác, dần dà cũng luyện ra được kỹ năng đánh bài.
Cho nên vừa rồi, lúc bọn họ nói để cô thay thế Thẩm Mộ Ngạn, cô mới không chút do dự mà đồng ý.
Thế nhưng vạn lần không ngờ tới chính là, trình độ chơi bài mà đại ŧıểυ thư Cố vẫn luôn tương đối tự tin, ở trước mặt ba người đàn ông này bị đả kích nghiêm trọng.
Sau khi thua liền ba ván, trong lòng cô cũng bắt đầu nóng nảy.
"Được rồi, lấy rượu ra đi, em uống."
Thừa dịp Thẩm Mộ Ngạn không ở đây, cô dám chơi dám chịu. Nếu không chờ lát nữa người kia quay lại, đoán chừng cô cũng chỉ có thể ăn vạ thôi.
Trần Tiến thấy cô bé này như vậy, trong lòng rất buồn cười.
Nhưng cũng không định làm khó cô thật, quay đầu lấy một hộp sữa bò Vượng Tử mà vừa nãy đã bảo nhân viên phục vụ chuẩn bị, đưa thẳng tới trước mặt Cố Phán.
"Rượu thì thôi đi, bọn anh cũng không dám để em uống nhiều. Hôm nay em cứ lấy cái này thay rượu đi. Vừa rồi thua ba ván, uống ba hộp."
Cố Phán nhìn hộp sữa bò Vượng Tử ở trước mắt kia, trong lòng từng trận câm nín.
Lúc mắt thấy không biết phải làm thế nào, Thẩm Mộ Ngạn vừa vặn nói chuyện điện thoại xong quay trở lại.
Cô giống như nhìn thấy cứu tinh, miệng vểnh lên, dáng vẻ bị ức hiếp, chỉ chỉ sữa bò Vượng Tử trên bàn ——