Thời gian thoáng cái đã qua, rất nhanh đã đến cuối tháng.
Ngày Tết Trung Thu hôm đó, vốn dĩ Đổng Thiện Thiện chuẩn bị xách hành lý rời đi.
Cô ấy nán lại ở nhà họ Cố rất lâu rồi, hôm nay là đêm đoàn viên, vốn nên là người một nhà cùng nhau sum vầy, một người ngoài như cô lại ỳ ra ở nhà họ Cố nữa thực sự không thích hợp.
Nhưng chẳng làm sao được Cố Phán không đồng ý, mà bà nội Cố nghe cô nói xong, cũng là có nói gì cũng không chịu thả cô đi.
"Thiện Thiện, đứa bé này, cháu cũng quá xa cách rồi, đừng nói hôm nay là ngày lễ, cho dù không phải ngày lễ, ông bà cũng không thể để cháu về nhà một mình được. Lúc trước không phải Phán Phán đã nói, mẹ cháu gần đây vẫn luôn ở nước ngoài du lịch sao? Cháu về nhà cũng chỉ có một mình, có thể có cái gì thú vị chứ?
Ăn tết thì phải náo nhiệt, vả lại nhà ông bà hôm nay lại không có khách tới, chỉ có mấy người chúng ta, cháu có cái gì mà phải làm khách chứ. Chờ lát nữa anh Cố của cháu cũng sẽ trở về, sau khi cơm nước xong xuôi, kêu nó đưa các cháu đi xem hội đèn lồng."
Trung thu hàng năm thành Bắc đều sẽ có tổ chức ngắm trăng cùng hội đèn lồng, có điều nói là hội đèn lồng, thật ra chính là thương nhân trá hình làm một chút thủ đoạn kinh doanh.
Có điều xem chút náo nhiệt ngược lại cũng coi như không tệ.
Lời này bà nội Cố nói đến vô cùng tri kỷ, nhưng Đổng Thiện Thiện nghe xong, thì càng muốn chạy hơn.
Nguyên nhân không vì cái gì khác, chính là bởi vì Cố An Nam.
Cố Phán nhìn ra do dự trong lòng chị em tốt, lặng lẽ sáp lại gần nói với cô: "Cậu vẫn là ở lại đi, bà nội thế này, nhìn qua chắc chắn sẽ không thả cậu đi đâu. Đến lúc đó cậu khăng khăng bỏ đi, càng dễ bị bà nhìn ra manh mối hơn.
Cậu cũng không phải không biết, bà nội vẫn muốn giục anh tớ kết hôn, bà lại rất thích cậu, đến lúc đó..."
"..." Đổng Thiện Thiện nghe hiểu ý của Cố Phán, thầm cảm thấy không còn gì để nói.
Về sau Cố Phán thấy cô ấy đã bắt đầu thả lỏng, lại bổ sung một câu: "Vả lại tớ biết cậu sợ gặp anh trai tớ, nhưng giờ còn đang ở nhà tớ đấy, ở ngay trước mặt hai ông bà anh ấy chắc chắn sẽ không làm gì đâu."
Bà nội Cố thấy Cố Phán ở chỗ đó ríu rít mà cũng không biết đang nói cái gì, trừng cô một cái, "Có lời gì thì nói thẳng, gần như thế còn nói thầm thì cái gì, thế nào? Còn sợ bà nghe thấy à?"
"Không phải đâu ạ! Cháu đây không phải là đang khuyên cô ấy chớ đi mà!"
Cố Phán nói rồi, lập tức vỗ vỗ bả vai Đổng Thiện Thiện, "Đã khuyên được rồi ạ, Thiện Thiện đồng ý ở lại nhà chúng ta đón Trung Thu!"
Đổng Thiện Thiện vừa nghe xong lời này thì biết mình không có đường lui nữa, cô cười ngượng ngùng, hướng về phía bà nội Cố nói: "Vậy thì làm phiền ông bà rồi."
-
Sau khi xác định Đổng Thiện Thiện sẽ không đi, Cố Phán trái lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thời gian vẫn còn sớm, hai người già rất có tinh thần, mang theo người giúp việc tự mình ở trong phòng bếp bận rộn, chuẩn bị đồ muốn ăn buổi tối.
Hai cô gái vốn muốn tới giúp đỡ, nhưng bị ông nội Cố trực tiếp ngăn lại.
Lời ông nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ lộ ra trong câu chữ đã tương đối rõ ràng ——
【 Hai ŧıểυ thư nên làm cái gì thì làm cái đó đi thôi, phòng bếp bây giờ không có chỗ trống để đặt hai cái bình hoa. 】
Cố Phán cảm thấy tủi thân, vừa định nói cô mới không phải là cái gì cũng không dùng được, cô còn từng nấu cháo tôm nõn nữa đấy!
Thế nhưng lời đến khóe miệng đột nhiên cô lại nhớ tới, cháo tôm nõn là cô nấu cho Thẩm Mộ Ngạn, một khi nói ra, bà nội nhất định sẽ phát giác ra điểm không đúng, đến lúc đó lại sẽ hỏi này hỏi kia.
Trước mắt, cô và Thẩm Mộ Ngạn mới xác định quan hệ, nhắc tới với người trong nhà hình như có hơi nhanh quá?
Cho nên, sau đó Cố Phán liền lựa chọn tắt điện yên lặng.
Có điều lúc này lại nghĩ đến Thẩm Mộ Ngạn, sáng sớm dậy cô đã gửi cho người đàn ông kia một tin nhắn Wechat hỏi anh đang làm gì, đối phương trả lời một câu đang làm việc.
Cũng không biết bây giờ đã hết bận chưa, ngày lễ tết, sẽ không phải cũng muốn liên tục ở công ty tăng ca đấy chứ?
Đại ŧıểυ thư Cố hiếm khi có giác ngộ của người làm bạn gái, sau khi thông báo với Đổng Thiện Thiện một tiếng, thì thừa dịp bà nội không chú ý, lặng lẽ chuồn về phòng, dự định gọi điện thoại cho người đàn ông kia.
Lần này người bên kia tiếp máy rất nhanh, Cố Phán dựa lên cánh cửa, mũi chân chậm rãi vẽ vòng tròn trên sàn nhà, ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
"Anh bận việc xong chưa?"
Thẩm Mộ Ngạn đang ngồi trong xe ở hàng ghế sau, nghe thấy lời Cố Phán, anh nhìn phần tài liệu là dự án mới của công ty trong tay, bình tĩnh mở miệng: "Vẫn còn một ít nữa."
Anh lật lật tài liệu trong tay, lại chủ động hỏi một câu: "Em ăn cơm chưa?"
"Ăn qua loa một chút rồi, bà nội nói buổi tối có đại tiệc, bảo cả nhà không ăn quá nhiều."
Cố Phán vừa nhắc tới chỗ này, lại nhớ tới bệnh đau dạ dày của anh, vội vàng nói: "Công việc bận rộn nữa cũng không thể không ăn gì nha, quay về để Lý Trì gọi cho anh thêm ít đồ ngon, À! Còn có bánh Trung Thu, hôm nay là ngày lễ, phải theo không khí, cho dù không thích ăn ngọt, cũng ít nhiều gì nên ăn một chút."
Đại ŧıểυ thư Cố chẳng mấy khi căn dặn nhiều thứ vô dụng như vậy, Thẩm Mộ Ngạn nghe được cũng thoải mái.
Một lúc lâu, anh ngẩng đầu lên, nhìn phong cảnh xẹt qua bên ngoài cửa sổ: "Ừ, được."
Cố Phán lại hơi tiếc nói: "Nếu anh không bận có thể trở về thì tốt rồi."
Thật ra lời này cô cũng chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, nếu Thẩm Mộ Ngạn thật sự quay về, nhà họ Thẩm không có ai hoan nghênh anh, cô lại không thể dẫn anh về nhà họ Cố.
Vừa nghĩ như vậy, còn không bằng cứ ở lại thành phố S, chí ít sẽ không có thấy cảnh mà đau lòng.
Động tác trong tay Thẩm Mộ Ngạn thoáng ngừng lại, chốc lát, lại nói với cô câu: "Ngày mai hẳn là anh có thể quay về."
Cố Phán có chút kinh ngạc lại vui mừng, cũng có gần nửa tháng không gặp người đàn ông này rồi, giờ nghe thấy ngày mai sẽ có thể gặp được anh, còn thật sự hưng phấn vô cùng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng tràn đầy tươi cười, đáy mắt lấp lánh tia sáng nhỏ vụn lại óng ánh, "Thật sao? Vậy ngày mai em sớm chuẩn bị tốt đi tìm anh!"
Sau khi cúp điện thoại, Lý Trì đang lái xe ở phía trước không nhịn được nữa, theo kính chiếu hậu liếc nhìn tổng giám đốc nhà mình một chút.
"Tổng giám đốc... Vì sao anh không nói cho cô Cố biết, bây giờ anh đã ở thành Bắc rồi?"
Tổng giám đốc nhà anh ta rõ ràng đã sớm vội vã hoàn thành xong công việc quan trọng, không phải chính là vì có thể trở về đón Tết Trung Thu cùng cô Cố sao? Vậy làm sao mà cuối cùng đã đến thành Bắc rồi, đột nhiên lại nói ngày mai mình mới về?
Thẩm Mộ Ngạn không trả lời câu hỏi này của anh ta, ánh mắt hờ hững đối diện với anh ta trong kính chiếu hậu, cuối cùng chỉ thản nhiên đáp lại mấy chữ ——
"Yên lặng lái xe."
-
Cố An Nam là gần chạng vạng tối mới về đến nhà họ Cố.
Hôm nay chẳng mấy khi hắn không mặc trang phục chỉnh tề, mà là mặc vào một bộ quần áo thoải mái, khí thế quanh người cũng không quá giống với lúc bình thường ở công ty, nhiều thêm phần tùy tiện cùng không đứng đắn.
Hắn vào cửa thì nhìn thấy Đổng Thiện Thiện, cũng nhìn thấy vẻ thận trọng cùng trốn tránh trong ánh mắt của đối phương, nhưng lại không để ý chút nào, nụ cười bên miệng càng rõ hơn.
Cố An Nam đi đến phòng khách, trước tiên chào hỏi bà nội Cố: "Bà nội thân yêu của cháu, hai tháng rồi cháu trai không gặp bà, đã sắp nhớ đến thành bệnh rồi."
Bà nội Cố sớm đã quen với vẻ không đứng đắn của đứa cháu trai „nhặt được trong đống rác“ này, lạnh lùng lườm hắn, cũng không thèm đáp lại, quay đầu nhìn Cố Phán và Đổng Thiện Thiện ——
"Hai đứa các cháu, nghìn vạn lần nhớ kỹ, về sau tìm bạn trai không thể tìm kiểu như nó nha, không có cư xử đúng mực gì hết! Cả ngày chỉ biết làm loạn!"
Cố An Nam không vui, liếc trộm Đổng Thiện Thiện một cái rồi cãi lại lão phật gia nhà hắn: "Trước kia lúc bà tìm hết đối tượng hẹn hò này đến đối tượng hẹn hò khác cho cháu, sao bà không nói lời này chứ?"
"Đó là bà sợ nhà họ Cố chúng ta tuyệt hậu, nghĩ đến ngộ nhỡ có cô gái nào đó mắt mù có thể nhìn trúng cháu chứ sao nữa?"
"..."
Cố Phán cười đến không được nữa, khẽ chọc Đổng Thiện Thiện một cái, nhỏ giọng nói với cô ấy: "Xem ra cậu không để ý đến anh tớ là đúng đấy, bằng không thì ở trong mắt bà nội, cậu đã thành cô gái mắt mù kia rồi."
Đổng Thiện Thiện nóng mặt, hoàn toàn không muốn để ý đến chị em tốt của mình.
Cố An Nam không nghĩ lại bị lão phật gia nhà hắn nói như vậy, dứt khoát không đáp lại nữa, cất bước đi đến trước sô-pha.
Ban đầu hắn muốn ngồi xuống chiếc ghế sô-pha đơn ở bên cạnh, nhưng sau khi đến gần, bước chân bỗng nhiên khẽ chuyển, điệu bộ tùy ý trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Đổng Thiện Thiện.
Chỗ bên cạnh lõm xuống dưới một mảng lớn, bên này Đổng Thiện Thiện có cảm giác rất rõ ràng. Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh cũng có chút ngưng đọng lại, trong lòng cũng càng hối hận quyết định ở lại nhà họ Cố hôm nay.
Tư thế ngồi của Cố An Nam khá tùy tiện, chân dài thoải mái duỗi ra hai bên, cũng không biết là cố ý hay vô tình, chân hơi hơi chạm vào Đổng Thiện Thiện.
Đổng Thiện Thiện cứng đờ người, nhưng có người lớn ở đây, cũng không dám nói thêm gì nhiều, vội vàng thu chân mình về bên này.
Bà nội Cố nhìn ra vẻ không thoải mái của Đổng Thiện Thiện, bà hung hăng vỗ cháu trai một cái, "Cháu ngồi đàng hoàng cho bà xem nào! Thu chân lại, ngồi thẳng lên!"
Cố An Nam có hơi không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn uể oải ngồi thẳng người lên, đem đôi chân dài thu lại.
Sau đó ông nội Cố hỏi Cố An Nam một chút chuyện của Cố thị, Cố Phán và Đổng Thiện Thiện nghe đến phát chán, vốn định lên lầu nằm thêm một lát đợi dọn cơm ăn.
Nào ngờ, đột nhiên dì giúp việc từ bên ngoài vội vã chạy vào.
Biểu cảm của dì giúp việc giống như có chút khó xử, nhìn ông Cố, lại nhìn bà Cố một chút.
"Cái đó, thưa chủ tịch Cố, thưa bà chủ, tổng giám đốc Cố mang theo... cô Cố Hi, trở về rồi ạ."
Ở nhà họ Cố, ông nội Cố được gọi là chủ tịch Cố, Cố An Nam được gọi là chủ tịch ŧıểυ Cố, mà người được người giúp việc gọi là tổng giám đốc Cố, cũng chỉ có bác cả của Cố Phán.
Dì giúp việc nói xong, còn dè dặt quan sát vẻ mặt của Cố An Nam. Nhưng nào ngờ vị chủ tịch ŧıểυ Cố này không có cái gì khác thường, trái lại là ông nội Cố và bà nội Cố đều nhíu mày.
Cuối cùng vẫn là bà nội Cố lên tiếng, bà trầm mặt, dáng vẻ không quá tình nguyện, "Trước tiên để bọn họ vào đi."
Lúc cha của Cố An Nam mang theo Cố Hi đi vào biệt thự, trong tay hai người đều xách không ít đồ.
Ông ta rất lâu chưa về nhà họ Cố, ý cười trên mặt là tận lực lấy lòng.
Chuyện Cố Phán nhớ rõ khi còn bé cũng không nhiều, nhưng ấn tượng với bác cả này thì vô cùng sâu. Trong trí nhớ của cô, bác cả là một người vô cùng lịch sự tao nhã, luôn cho người ta một cảm giác thoát ly hiện thực.
Nếu không, lúc đó ông cũng sẽ không vì cái gọi là "Tình yêu" mà vứt bỏ quyền kế thừa nhà họ Cố, rõ ràng là đứa con trai duy nhất của ông Cố, cuối cùng lại chỉ lăn lộn được đến một cái công ty con nhỏ xíu.
Nhưng hôm nay Cố Phán nhìn thêm lần nữa, lại luôn cảm thấy trong mắt bác cả nhiều thêm chút không thành thật, phần khí chất cao quý cùng trong sạch kia không còn nữa, ngược lại có loại cảm giác tương phản vì hiện thực mà khom lưng.
Nhất là khi ông cười cười một cách lấy lòng nhìn về phía ông nội, bà nội, Cố Phán không khỏi cũng cảm thấy có chút chán ghét.
Cha của Cố An Nam biết mình đến bên này nhất định sẽ lúng túng, cho nên cũng không ôm hy vọng cha mẹ mình sẽ chủ động nói chuyện với mình nên chào hỏi hai người họ trước ——
"Thưa cha, mẹ, con đưa ŧıểυ Hi về thăm hai người một chút."
Nói rồi, còn thoáng nhìn về phía Cố An Nam bên kia, thấy con trai mình không có một chút ý tứ để ý đến ông ta, trái lại lướt qua, lại nhìn về phía Cố Phán, nói với cô: "Phán Phán lại đẹp hơn rồi, chị ŧıểυ Hi của cháu giai đoạn trước còn nhắc đến cháu với bác, nói có một lần tình cờ gặp cháu, vẫn luôn khen cháu đấy."
Cố Phán mới không tin lời nói nhảm này của bác cả, Cố Hi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn so bì với cô, cho dù ngoài mặt không rõ ràng, nhưng Cố Phán có thể cảm nhận được rõ lòng ganh đua cùng địch ý của đối phương.
Vì thế cô chỉ tùy tiện gật đầu, cũng không mở miệng nói gì.
Cha Cố có chút xấu hổ sờ sờ mũi, trong lòng thật ra đã dồn nén tức giận. Cha mẹ không để ý đến ông ta thì cũng thôi, giờ sao con nhóc kia cũng là vẻ xa cách, dù thế nào đi nữa ông ta cũng là bề trên của nó mà!
Có điều cha Cố có tức nữa cũng không dám nói nhiều, dù sao ông ta cũng hiểu rõ hơn ai khác, người ngồi trong căn phòng này cưng chiều Cố Phán thế nào. Nếu ông ta dám nói nhiều thêm một câu, đoán chừng cha mẹ ông ta có thể mắng chết ông ta.
Cũng may lúc này Cố Hi kịp thời lên tiếng, hóa giải một chút sự yên tĩnh lúng túng trong bầu không khí.
"Thưa ông nội, bà nội, cha con nói hôm nay là Trung Thu, nghĩ cũng rất lâu rồi chưa đến thăm ông bà nên đưa con đi mua quà, qua đây thăm hỏi ông bà."
Cô ta vừa nói, vừa bày mấy thứ xách tới trước đó lên bàn trà: "Con đã chọn cho ông nội một bình rượu lâu năm, mua cho bà nội một cái khăn lụa... À!"
Nói rồi, cô ta lại lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo, có chút thận trọng nhưng lại giống như là mang theo vẻ chờ mong, đẩy về bên phía Cố An Nam.
"Còn chọn cho anh trai hai cái cài tay áo, không biết anh có thích không."
Đuôi lông mày của Cố An Nam khẽ nhếch, cúi người cầm cái hộp kia lên, mở vỏ bọc ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bên trong.
Nói thật ra, cái cài tay áo này nhìn thì giá cả không rẻ, Cố Phán từ bên này tùy tiện liếc mắt, cũng có thể ngửi thấy mùi nhân dân tệ.
Thế nhưng thứ này là Cố Hi tặng, từ sau khi anh trai cầm lên mở ra, Cố Phán đã biết anh khẳng định sắp kiếm chuyện.
Quả nhiên, một giây sau, chỉ thấy Cố An Nam quẳng cái hộp quà kia lên bàn trà "Cạch" một cái, ánh mắt không có chút nhiệt độ nào lườm Cố Hi ——
"Công ty con sắp đóng cửa rồi à? Mày tặng món quà mà chọn cái tệ như vậy? Lần sau đừng lấy mấy thứ kiểu này ra làm người ta xấu hổ nữa, mọi người đều rất bận, không muốn lãng phí thời gian."
Cố Hi nghe xong, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Cha Cố vốn dĩ vẫn còn có chút cảm xúc mất tự nhiên đối với đứa con trai kia của mình, giờ nghe thấy hắn không nể mặt mũi như thế, lửa giận lập tức bùng lên.
"Mày đối xử với người nhà là thái độ này à? ŧıểυ Hi nói thế nào cũng là em gái mày!"
Cố An Nam không sợ thái độ của cha Cố chút nào, lạnh lùng liếc ông ta một cái, "Tôi chỉ có một đứa em gái là Phán Phán, hy vọng ngài nhớ rõ cho, đừng để tôi lặp lại nữa."
"Mày..."
"Được rồi!" Ông nội Cố không nhìn nổi việc con trai trách mắng cháu trai, hiếm khi không có vẻ mặt hiền lành giống như bình thường, "Lần này anh tới, rốt cuộc là có chuyện gì, nhanh chóng thoải mái nói cho rõ ràng, chúng ta sắp ăn cơm, không rảnh ở đây lãng phí thời gian với anh."
Cha Cố nghẹn lời, không ngờ cha mình cũng là thái độ này. Trong lúc nhất thời, chuyện cất trong lòng cũng không biết làm thế nào mở lời.
Lần này Cố Hi tới là có mục đích, thấy cha mình không được việc, thì chủ động cười đề cập tới: "Là như vậy, thưa ông nội, con và cha con gần đây phát hiện một dự án mới, muốn hỏi xem bên công ty chính của Cố thị có ý hợp tác hay không..."
Cố An Nam cười lạnh ra tiếng, giọng trào phúng cắt ngang, "Cần tiền chứ gì?"
Sắc mặt Cố Hi hơi tái đi, không nghĩ tới Cố An Nam sẽ nói trắng ra như vậy, im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn ép cơn tức kia xuống, một lần nữa là vẻ mặt tươi cười ——
"Ông nội, ông đừng hiểu lầm, con thật sự không phải là..."
"Được rồi."
Ông nội Cố không thích cái đứa gọi là cháu gái này chút nào, cảm thấy cô ta ngay cả ngón chân cái của cháu gái nhà mình cũng không sánh bằng, cho nên giờ Cố Hi nói chuyện, ông cũng không có kiên nhẫn nghe, lên tiếng ngắt lời.
"Chuyện của công ty tôi đã sớm giao cho An Nam xử lý rồi, có cần gì thì về sau các người tới công ty tìm nó, ngày lễ tết, tới nhà nói chuyện công việc cái gì, ai có tâm tình nghe mấy người nói những thứ này chứ."
Vẻ ghét bỏ trong lời nói của ông nội Cố đã rất rõ ràng, cũng là lần đầu, ông có thái độ ác liệt như vậy với Cố Hi.
Mà Cố An Nam nghe xong ông nội mình nói, thì cũng cười, "Cũng không cần đến công ty tìm tôi nữa, hiện tại tôi có thể lập tức nói với các người, tôi sẽ không lấy một phân tiền ném qua đó, đừng tưởng bở nữa, có bản lĩnh này thì quay về tắm một cái, sớm lên giường nằm mơ còn thực tế một chút.
Nếu tôi nhớ không nhầm, ban đầu lúc ngài Cố đây tách khỏi nhà họ Cố chúng tôi, thế nhưng là luôn miệng nói vì tình yêu có thể chẳng cần bất kỳ cái gì. Ông nội để lại cho ông một công ty con, cuộc sống thoải mái hơn người bình thường hẳn là không thành vấn đề đi. Giờ làm sao đột nhiên lại quay đầu cầu xin chúng tôi thế? Phần cố chấp cùng khí phách ban đầu kia đâu rồi?"
Cha Cố bị con trai mình giáo huấn thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, phần ngạo khí vốn không dễ dàng gì ép xuống kia lại nổi lên, ha hả đứng lên, gọi Cố Hi: "Được rồi ŧıểυ Hi! Chúng ta đi thôi!"
Cố Hi biết lần này đoán chừng sắp tay không mà về, lúc này cũng có hơi thất vọng.
Nhưng khi cô ta đứng dậy liếc mắt nhìn về phía Cố Phán bên kia thì không khỏi lại đột nhiên bật cười ——
"Trước đó vài ngày, hình như chị nhìn thấy Phán Phán ở trụ sở chính của Thẩm thị ở bên thành phố S kia, vừa rồi chỉ muốn hỏi xem, Phán Phán đến Cố thị làm sao? Có hợp tác qua lại với bên kia à?"
Cố Phán luôn cảm thấy lời này của cô ta có ám chỉ gì đó, lạnh lùng lườm cô ta một cái.
Cũng may Cố An Nam kịp thời tiếp lấy đề tài câu chuyện, trước khi bà nội và ông nội Cố nổi lên lòng nghi ngờ, trực tiếp trả lời Cố Hi: "Tao đưa Phán Phán qua đó chơi, thế nào? Có ý kiến à?"
Cố Hi hơi mỉm cười, lắc đầu, biểu hiện còn xem như đúng mực.
Sau đó, rất lễ phép chào tạm biệt ông bà nội Cố: "Ông nội, bà nội, con và cha con đi trước, hôm khác con lại đến thăm ông bà."
Bà nội Cố không thèm để ý đến bọn họ, ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn một chút, ông nội Cố thì phất phất tay, cảm giác kia giống như là để bọn họ mau chóng rời đi vậy.
Bầu không khí vốn nên rất vui vẻ, bị cặp cha con này quấy rầy đến hơi ngưng trệ.
Thật lâu sau, ông nội Cố mới lại lần nữa cười híp mắt nhìn sang phía Cố Phán và Đổng Thiện Thiện, "Chắc hai đứa cháu đói rồi nhỉ? Chúng ta dọn cơm đi, cũng không còn sớm nữa."
Sau đó đi vào phòng ăn, Đổng Thiện Thiện ngồi xuống trước, cô vốn dĩ để lại chỗ bên cạnh cho Cố Phán, nhưng nào ngờ Cố An Nam dẫn đầu ngồi xuống.
Động tác của cô cứng đờ, muốn thừa dịp người còn chưa ngồi vững, tranh thủ thời gian chuyển sang chỗ khác.
Nhưng Cố An Nam căn bản không cho cô cơ hội, bàn tay ở dưới bàn lặng yên không tiếng động giữ lấy cô, đồng thời hơi dùng sức, giống như đang cảnh cáo.
Đổng Thiện Thiện hơi nóng mặt, phí rất nhiều sức lực mới rút được tay ra, có điều cũng không có can đảm đứng dậy nữa.
Hai người lớn tuổi nhà họ Cố và người giúp việc cùng nhau chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đồ mấy đứa bé thích trên cơ bản đều có, bà nội Cố còn cố ý tự mình làm cái bánh Trung thu cỡ lớn, nói là hợp thời.
Không khí trên bàn ăn náo nhiệt lại hòa hợp, ông nội Cố nói rất nhiều lời hợp với tình hình, Cố Phán cũng sẽ gặp may mà khoe mẽ, ngược lại là lừa được không ít lời hứa hẹn từ miệng ông nội cô.
Đổng Thiện Thiện mặc dù không phải người nhà họ Cố, nhưng lúc này cũng bị bầu không khí lây nhiễm, trong lòng rất vui vẻ.
Về sau bữa cơm ăn cũng gần xong, mẹ của Đổng Thiện Thiện bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
Có lẽ là nhớ đến con gái mình ở nhà một mình ăn Tết Trung Thu, trong lòng rốt cuộc có chút áy náy, lúc này mới gọi điện thoại nói hai câu.
Cố Phán cũng không để ý lắm, để mặc người chị em đứng dậy cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Đại khái qua mười mấy phút, Đổng Thiện Thiện mới lần nữa quay lại phòng ăn, sắc mặt ngược lại không có thay đổi gì, chỉ là lúc nhìn về phía Cố Phán, có chút ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Cố Phán nhìn ra người chị em có lời muốn nói với mình, lại vội vàng và hai miệng cơm, rồi nói cô no rồi muốn đi phòng khách xem tivi.
Cô lôi kéo Đổng Thiện Thiện đi đến phòng khách, sau đó liếc nhìn về hướng nhà ăn bên kia, mới khẽ hỏi: "Sao thế?"
Đổng Thiện Thiện không biết nên mở lời thế nào, do dự một chút, nói: "Mẹ tớ vừa gọi điện thoại tới, sau đó trò chuyện một lát rồi nói đến anh cả tớ."
Cô ấy nhìn người chị em của mình, sau đó nói ra từng chữ một, "Nghe nói hôm nay anh cả tớ không ở công ty, mà là quay về thành Bắc rồi."
"Quay về rồi?" Cố Phán có chút ngoài ý muốn, "Không thể nào, trước đó tớ gọi điện thoại, anh ấy còn nói đang ở công ty bận việc mà."
Cái này thì Đổng Thiện Thiện biết, bởi vì sau khi Cố Phán gọi điện thoại xong thì nói với cô ấy về Thẩm Mộ Ngạn, cho nên Đổng Thiện Thiện nghe xong lời của mẹ, cũng rất ngạc nhiên.
Nghĩ rồi nghĩ, cô ấy thử thăm dò mở miệng: "Tớ đang đoán, anh cả tớ đây có phải là không muốn khiến cậu khó xử không... Muốn để cậu yên tâm ăn Tết Trung Thu với người nhà? Cho nên mới nói ngày mai mới đến thành Bắc?"
Cố Phán nghe xong, cảm thấy khả năng này trên cơ bản là trăm phần trăm.
Cô thật sự là không còn lời nào để nói, cái người này sao lại luôn như vậy chứ, vĩnh viễn làm nhiều nói ít! Một mình lặng lẽ ở nơi đó im lặng là có ý gì?
Thành Bắc mặc dù có người nhà họ Thẩm ở đây, nhưng những người kia nào sẽ chào đón anh cùng đón Trung Thu?
Chẳng lẽ đêm đoàn viên như này, anh chỉ có một mình trông coi nhà cũ, lẻ loi trơ trọi ở lại đó?
Im lặng giây lát, cô nói với Đổng Thiện Thiện: "Thiện Thiện, cậu ra ngoài với tớ nhé."
Đổng Thiện Thiện đương nhiên biết cô muốn đi đâu, liên tục gật đầu. Có điều hai người bọn họ cũng biết rõ, đêm hôm khuya khoắt kiểu này nếu các cô muốn đi ra ngoài, chắc chắn phải dẫn theo Cố An Nam.
Nếu không chính là cửa ải của hai người lớn cũng không qua được.
Cố Phán cười hì hì đi qua lấy lòng anh trai, cô ôm lấy cánh tay Cố An Nam, "Anh à, anh dẫn bọn em ra ngoài xem hội đèn lồng nhé?"
Cố An Nam hiểu quá rõ đứa em gái này, thứ cô không có hứng thú khi còn bé, giờ sẽ thấy hứng thú sao?
Nhìn thế nào cũng không có khả năng, khẳng định là có quái lạ mờ ám.
Cho nên hắn lạnh lùng lườm cô một cái, không nói chuyện.
Cố Phán không thể không lấy ra đòn sát thủ, cô ngầm ra hiệu với người chị em, Đổng Thiện Thiện thấy thế, cũng kiên trì nói câu ——
"Cái đó, anh An Nam, bọn em muốn đi xem hội đèn lồng, anh có thể đi cùng bọn em không?"
Câu anh An Nam này xem như khiến cho cậu chủ Cố toàn thân thoải mái, hai người già ở bên cạnh lúc này cũng không nhìn nổi nữa, liên tục nói với Cố An Nam: "Được rồi, đừng bày ra cái vẻ thiếu gia nữa, nhanh dẫn hai đứa đi ra ngoài chơi đi!"
Đổng Thiện Thiện cũng đã lên tiếng, cho dù hai người già trong nhà không nói, Cố An Nam chắc chắn cũng sẽ đứng dậy.
Có điều về sau quả nhiên như Cố An Nam dự đoán, mới ra tới bên ngoài nhà cũ, Cố Phán đã nói muốn một mình đón xe đi.
Mặc dù Cố An Nam rất muốn ở riêng với Đổng Thiện Thiện, nhưng lúc này cũng muốn biết rõ hướng đi của đứa em gái ngỗ nghịch này, dù sao đêm hôm khuya khoắt, cô đi một mình cũng có phần không an toàn.
"Anh yên tâm đi, lát nữa em lập tức ngồi lên xe taxi, sau khi xuống xe thì bên kia sẽ có người đón em..." Cố Phán sợ Cố An Nam không tin, dứt khoát nói thật với hắn, "Không phải đi tìm người khác, Thẩm Mộ Ngạn về thành Bắc rồi, em muốn đi gặp anh ấy một chút."
Cố An Nam vừa nghe tên của Thẩm Mộ Ngạn, thái độ trái lại thả lỏng rất nhiều. Sau khi dặn dò một đống chuyện, cuối cùng, còn nói thêm: "Sau khi đến nơi nhớ gọi điện thoại báo tình hình cho anh, nếu không thì quay về anh sẽ phải phạt em đấy."
Cố Phán vâng dạ gật đầu, vừa ngăn đón xe, vừa lặng lẽ nói một câu với Đổng Thiện Thiện: "Người chị em, cám ơn nhé, về sau nếu anh ấy ức hiếp cậu, tớ giúp cậu đánh anh ấy."
Cố An Nam không nghe rõ hai cô bé đang thì thầm cái gì, nhưng lại hình như lờ mờ nghe thấy tên của mình, thế là không khách khí ho khan một cái, giống như nhắc nhở với các cô về sự tồn tại của hắn vậy.
Đổng Thiện Thiện hơi xấu hổ, đẩy Cố Phán một cái, "Không có gì, cậu đi nhanh đi, đến nơi thì gọi điện báo là được."
-
Sau khi lên xe taxi, vốn dĩ Cố Phán muốn gọi điện thoại qua cho Thẩm Mộ Ngạn.
Nhưng sau đó nghĩ lại lại do dự, cuối cùng vẫn là cất điện thoại đi.
Xe chạy trên đường một mạch ổn định, nhà họ Cố ở nɠɵạı ô phía Tây thành Bắc, mà nhà họ Thẩm thì ở phía đông.
Lúc đi ngang qua một con đường nào đó trong trung tâm thành phố, Cố Phán ở trong xe xa xa liền trông thấy đường phố kia đèn đuốc sáng rực. Cô ngẫm lại, nhớ tới hội đèn lồng năm nay hình như chính là tổ chức ở đây.
Cả con phố kia đều treo đầy các loại đèn màu, đi qua đi lại đều là người, bên đường còn có quầy hàng bán các loại đồ chơi nhỏ cùng đồ trang trí phát sáng.
Cố Phán quan sát vài lần một cách tò mò, đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
Thoáng chốc, cô lên tiếng để lái xe dừng xe lại.
-
Bên trong nhà cũ của nhà họ Thẩm, ánh đèn tối tăm lạnh lẽo, nɠɵạı trừ gian phòng ngủ nào đó trên tầng hai có bật một ngọn đèn bàn, cả ngôi biệt thự đều đen thui.
Thẩm Mộ Ngạn ngồi dựa ở mép giường trong phòng ngủ, trong tay cầm quyển album đang lật xem.
Bên trong là một vài tấm ảnh chụp lúc anh rất nhỏ, phần lớn đều là ảnh anh chụp một mình. Cậu bé bên trong mỗi một tấm ảnh gần như đều là khuôn mặt nghiêm túc, cũng không bày ra tư thế gì nhiều, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa ngầu.
Thỉnh thoảng có mấy tấm chụp chung, bên trong ngoài đứa bé ra, còn có thêm một đôi nam nữ đã trưởng thành.
Bọn họ nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp, nhìn qua vô cùng xứng đôi, mà mặt mày của đứa bé, cũng gần như là sự kết hợp của hai người, dù là ai cũng có thể nhìn ra được, cậu là kết tinh tình yêu của họ.
Cái album ảnh này, sau khi Thẩm Mộ Ngạn trưởng thành thì chưa từng lật qua nữa, hôm nay cũng không biết làm sao, lúc tìm đồ tiện tay lật đến, vậy mà thật sự cầm lên nhìn lại.
Lúc ban ngày, người phụ nữ ở nơi nước ngoài xa xôi kia gọi điện thoại cho anh.
Giọng của bà vẫn như khi còn bé vậy, ấm áp mà dịu dàng. Cho dù là mười mấy năm không gặp, thậm chí mấy năm gần đây cũng không gọi điện thoại nữa, bà cũng không hề có chút cảm giác xa lạ nào.
Hình như lúc cha anh còn sống, bà cũng là như thế này, cho dù người nhà họ Thẩm đối xử lạnh lùng thế nào, thái độ với bà không tốt ra sao, bà đều có thể hòa nhã điềm đạm hóa giải dễ dàng, giống như không để ý chút nào.
Nhưng cũng chính người hòa nhã như vậy, vào năm thứ nhất sau khi cha Thẩm qua đời đã vứt lại Thẩm Mộ Ngạn, tái giá ra nước ngoài.
Thẩm Mộ Ngạn thật ra không có quá nhiều cảm xúc dư thừa dành cho bà, hay nói một cách khác, thế giới này cho đến hiện tại, nɠɵạı trừ Cố Phán, anh đối với bất kỳ người nào cũng đều không có cảm xúc dư thừa.
Cho nên hôm nay, lúc người phụ nữ kia gọi điện thoại tới, trong lòng Thẩm Mộ Ngạn cũng cực kỳ bình tĩnh, giống như đối diện chỉ là một người xa lạ vậy, giọng nói cùng biểu cảm, đều hờ hững không gợn sóng.
Người phụ nữ kia cũng không để ý lắm, tự nói ra tất cả những điều mình muốn nói, cuối cùng, giọng điệu yếu ớt hỏi Thẩm Mộ Ngạn một câu: "ŧıểυ Ngạn à, có phải con vẫn đang trách mẹ không?"
Lúc ấy Thẩm Mộ Ngạn ở bên này đang lật tài liệu, động tác cũng chưa từng ngừng lại một chút, thản nhiên đáp: "Mẹ nghĩ nhiều rồi."
Ống nghe bên kia có tiếng cười ồn ào truyền đến, người phụ nữ kia giống như là bị thứ gì đụng phải, cười gọi đối phương. Giọng nói non nớt của trẻ con cũng từ bên đó truyền tới, hình như là đang hỏi người phụ nữ, có phải là đang gọi điện thoại cho anh trai không.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của người phụ nữ, đứa bé hào hứng kêu người phụ nữ chúc Thẩm Mộ Ngạn Tết đoàn viên vui vẻ.
Đứa bé lớn lên ở nước ngoài, đối với ngày lễ ở trong nước không hiểu nhiều lắm, nghe thấy mẹ nói Trung thu là ngày đoàn viên, thì trong nhận thức gọi Trung Thu thành Tết đoàn viên.
Người phụ nữ cười đồng ý, cũng lập tức truyền đạt lại cho Thẩm Mộ Ngạn.
Về sau cúp điện thoại xong, Thẩm Mộ Ngạn lập tức tập trung vào công việc, không để ý lắm.
Nhưng không biết sao, vừa nãy lúc đột nhiên lật ra cái album ảnh này, suy nghĩ yên tĩnh như hồ nước lặng của anh, không khỏi hiện lên một chút gợn sóng.
Đang xuất thần, điện thoại bỗng nhiên vào lúc này vang lên.
Thẩm Mộ Ngạn cầm tới nhìn một chút, phát hiện người gọi tới là cô gái nhỏ.
Anh lập tức nhận điện thoại, cô bé không cho anh cơ hội lên tiếng, giọng nói mềm mại ở bên kia vang lên, trong lời nói dường như còn xen lẫn tiếng gió ——
"Tối nay anh có ngắm trăng không? Hôm nay ánh trăng bên ngoài siêu, siêu đẹp! Anh nhanh đi đến bên cửa sổ nhìn xem!"
Thẩm Mộ Ngạn ở chỗ này hiếm khi mà khẽ cười, ngược lại là nghe lời, theo ý của cô gái nhỏ, xuống giường, đi về phía cửa sổ.
Rèm cửa trong phòng ngủ vừa bị anh kéo lên, lúc này lại "Soạt" một cái kéo ra, bóng đêm yên lặng buông xuống ở bên ngoài, trực tiếp từ ngoài cửa sổ lọt vào.
Mặt trăng ở giữa không trung quả thực vừa tròn vừa đẹp, giống như một thứ đồ sứ quý báu thượng đẳng, dưới sự trợ giúp của tấm màn sân khấu tinh tế, phát ra ánh sáng trong suốt.
Thẩm Mộ Ngạn vừa định đáp lại bên kia một câu, ánh mắt hơi đảo qua phía dưới lại đột nhiên dừng lại.
Cô bé hẳn là đang ở nhà đón Trung Thu cùng người nhà, lúc này đang đứng bên ngoài cửa lớn nhà họ Thẩm.
Trên người cô mặc một cái váy len màu vàng nhạt, tóc xõa tung, mà đỉnh đầu, thì không nghiêng không lệch kẹp một cái kẹp tóc.
Cái kẹp tóc kia ở trong bóng tối phát ra ánh sáng, trang trí nhô lên ở phía trên là một cái hình trăng non lộn ngược.
Chỉ thấy cô gái nhỏ xa xa ở dưới lầu đối diện với anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy ý cười ngọt ngào.
"Thế nào? Em không lừa gạt anh chứ? Ánh trăng đêm nay có phải rất đẹp không?"
Khoảnh khắc này, trong lòng Thẩm Mộ Ngạn như lấp kín ngàn vạn suy nghĩ, tất cả ngôn từ đều tắc ở trong cổ họng, thật lâu vẫn chưa lên tiếng.
Mà trong đầu, cũng chỉ còn lại một câu ——
Đêm đoàn viên của anh, cuối cùng có người cho anh đoàn viên rồi.