Lần đầu tiên Thẩm Mộ Ngạn nhìn thấy Cố Phán, là một đêm đông nhiều năm về trước.
Khi đó anh và cô bé kia vẫn chưa tính là quen thuộc, sau khi cô biết anh là người cuối cùng liên lạc với mẹ cô khi bà còn sống, thì liền xem anh như bậc đàn anh có thể dốc bầu tâm sự, thỉnh thoảng sẽ nói với anh một vài chuyện thú vị, giống như xem anh là nơi gửi gắm tình cảm vậy.
Mà bản thân anh khi đó chiếu cố cô cũng chỉ giống như đối với người nhỏ tuổi trong nhà, dù sao khi còn sống mẹ của cô cũng đã từng giúp đỡ anh.
Lúc ấy anh đang bị người nhà họ Thẩm bức bách phải cáng đáng cái công ty giải trí sắp phá sản kia. Công việc chồng chất cùng việc xã giao đè xuống, trong lòng anh gần như đã chết lặng.
Thậm chí ngay cả đêm trừ tịch, anh cũng trải qua ở công ty, chạy hợp đồng dự án.
Anh của khi đó, bên trong cũng lạnh như bên ngoài, ngay cả đối xử với người nhà, cũng chỉ có thể nghĩ đến làm sao để không bị bọn họ tính kế.
Ông nội có ý rèn luyện anh. Người nối nghiệp trong mắt ông, thì nên là dáng vẻ hờ hững vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn. Cho nên sau khi biết được chuyện mà mấy người chú đã làm với anh, ông nội cũng chưa từng tỏ chút thái độ dư thừa nào.
Thẩm Mộ Ngạn đã sớm quen với cách đối xử này, cũng chưa bao giờ oán trách.
Dù sao, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, trên thế giới này anh đã sớm lẻ loi một mình, quan tâm dư thừa cùng sự cảm thông, với anh mà nói đều là vô dụng.
Mà sự xâm nhập của Cố Phán, lại là một chuyện ngoài ý muốn.
Giao thừa hôm đó, ban ngày Cố Phán gửi cho anh một tin nhắn Wechat phàn nàn quần áo mới mà bà nội mua quá xấu. Cô không gửi ảnh tự chụp tới, nhưng lại chụp một tấm ảnh quần áo.
Thẩm Mộ Ngạn chẳng có chút năng lực phân biệt nào với đồ của con gái, đánh mắt nhìn cảm thấy cũng được, liền qua loa an ủi cô hai câu. Sau đó, anh bận họp qua video với đối tác nước ngoài, nên không nói chuyện phiếm cùng cô nữa.
Buổi họp đó kéo dài đến khoảng hơn mười giờ tối, đợi lúc tắt máy tính cả người đã nhuốm màu mệt mỏi, Cố Phán lại gửi tới cho anh một tin nhắn.
【 Wechat 】 Cố Phán: Xem sủi cảo em gói này! Có phải là vừa to vừa đẹp không?! Bà nội khen em gói giống thỏi vàng Nguyên Bảo đấy hì hì hì!
【 Wechat 】 Cố Phán: Anh trai em gói ngay cả dựng lên cũng không dựng nổi ha ha ha, cười chết mất.
Cô gái nhỏ luôn có năng lực thần kỳ kiểu đó. Mỗi lần gửi Wechat tới, gần như đều có thể khiến cho người đối diện bị lây nhiễm tâm tình của cô, dù là đau buồn hay là vui vẻ, luôn có thể xuyên qua màn hình mà trực tiếp truyền tới.
Toàn cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất sau lưng Thẩm Mộ Ngạn là màn đêm đen thẫm được đèn đuốc lác đác tô điểm. Anh ngồi một mình trong phòng làm việc, chỉ bật lên một chiếc đèn bàn, ánh sáng lờ mờ hơi thắp sáng căn phòng, nhưng cũng vương vấn một loại cảm giác cô độc cách một thế giới.
Nhưng anh lại như là không cảm nhận được chút nào, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Cố Phán, thậm chí đuôi lông mày, khóe mắt còn nhiễm một nụ cười yếu ớt ít thấy.
Anh di chuyển ngón tay, đáp lại cô bé bên kia một câu ——
【 Wechat 】S: Ăn sủi cảo xong còn muốn tiếp tục xem tiết mục cuối năm à?
Người bên kia cũng không biết là đi làm gì rồi, rất lâu mới trả lời ——
【 Wechat 】 Cố Phán: Nghĩ gì vậy chứ! Cô nàng ngổ ngáo tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước tiết mục cuối năm! Người trẻ tuổi bọn em có hoạt động của người trẻ tuổi!
【 Wechat 】S: Hoạt động gì?
【 Wechat 】 Cố Phán: Xuỵt. jpg
【 Wechat 】 Cố Phán: Em đã hẹn mấy bạn học cùng với người chị em, dự định qua một lát nữa đi đến sân thượng ở trường bắn pháo hoa. hì hì, sân thượng trường em bên đó góc nhìn cực tốt, ở trên đó bắn pháo hoa nhất định cực kỳ đẹp!
Thẩm Mộ Ngạn hơi bất ngờ, giờ này còn đi đến trường?
【 Wechat 】S: Giờ này còn vào được à?
Bên kia dường như không để ý chút nào, cực kỳ tùy tiện đáp lại một câu ——
【 Wechat 】 Cố Phán: Trèo tường thôi, cũng không phải là chưa từng trèo qua.
Thẩm Mộ Ngạn nhìn thấy câu trả lời này thì hơi nhíu mày. Lại gửi qua hai câu muốn thử khuyên nhủ cô, nhưng cũng không nhận được lời đáp của bên kia nữa.
Điện thoại im lặng, thế giới của anh cũng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Thẩm Mộ Ngạn chưa có bất kỳ lúc nào, có cảm giác cô độc rõ ràng như khoảng khắc đó, nhất là vừa rồi cô bé kia vừa mang đến cho anh một chút không khí pháo hoa, nhưng Wechat vừa tắt, tất cả mọi thứ trong nháy mắt cũng đều tan biến mất.
Đáy lòng có một ý nghĩ đang không ngừng mọc rễ nảy mầm lớn lên, anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất ở sau lưng, nhìn ra xe cộ lác đác chạy qua bên ngoài cửa sổ, cùng với đèn đường đã sáng lên từ lâu. Thật lâu sau, anh đột nhiên xoay người lại, cầm lấy chìa khóa xe ở trên bàn, khoác áo khoác ra khỏi công ty.
Anh muốn gặp cô bé kia, hơn nữa ý niệm trong đầu vô cùng mãnh liệt.
Về sau, lúc anh lái xe đến trường cấp ba nơi Cố Phán theo học thì cũng đã qua hơn 12 giờ đêm.
Lúc đợi đèn đỏ ở ngã tư cách trường cấp ba một con phố, trên bầu trời đêm ở cách đó không xa, bỗng nhiên có pháo hoa nổ ra.
Màn đêm giống như một bản vẽ màu đen cực lớn, pháo hoa tán loạn dâng lên, cả bầu trời bị nhuộm đến sáng ngời như ban ngày.
Lúc ấy trong lòng Thẩm Mộ Ngạn chỉ có một ý nghĩ ——
Góc nhìn trên tầng thượng của trường mà cô bé nói là thế nào anh không biết, nhưng nơi này nhìn sang, pháo hoa cũng rất đẹp.
Anh rất ít khi nhàn hạ thoải mái đi thưởng thức những thứ này, tựa như anh có rất ít thời gian chủ động đi làm một việc chẳng liên hệ gì tới mình.
Nhưng hôm nay lại đều vì một người mà phá lệ.
Sau đó, anh đỗ xe lại ở gần cổng trường học, còn chưa tắt máy, đã nhìn thấy ở chỗ xa xa bên tường ở phía trước, bỗng nhiên có mấy bóng người nhảy xuống.
Thẩm Mộ Ngạn ngay lập tức nghĩ đến Cố Phán, vừa vặn, một giây sau, cô bé kia cũng giống như mấy bạn học trước đó, linh loạt từ trên tường nhảy xuống.
Thẩm Mộ Ngạn liếc mắt một cái đã nhận ra cô, dù sao bộ quần áo trên người cô kia, hôm nay cô mới vừa gửi cho anh xem.
Vốn dĩ anh chỉ cảm thấy bộ quần áo kia cũng được, nhưng lúc ấy nhìn cô bé mặc lên người, lại không khỏi cảm thấy rất đẹp.
Đó là một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, bên ngoài kết hợp thêm một cái áo choàng đồng bộ, trên áo choàng có một vòng lông cổ màu tuyết trắng.
Chỉ nhìn thôi thì đúng là không giống phong cách của cô, dù sao khi đó cô đang chơi trong ban nhạc Rock n" Roll, vẫn luôn thích những thứ ngổ ngáo, bụi đời, quần áo kiểu này với thẩm mỹ của cô mà nói, quả thật có hơi nghiêm túc lại đơn giản.
Nhưng cô không biết là, lúc mặc bộ quần áo này, cô xinh đẹp ra sao.
Thẩm Mộ Ngạn trước kia chưa bao giờ có cảm giác kinh diễm với bất kỳ người khác phái nào, nhưng lại lần đầu tiên cảm nhận được ở trên người Cố Phán.
Lúc ấy, cô từ bên tường nhảy xuống, trên khuôn mặt nhỏ khoa trương xinh đẹp có nụ cười đắc ý, thoải mái lại tùy tiện, tràn đầy trên người là hơi thở thanh xuân.
Hình như cô nói gì đó với bạn học, cũng không lâu lắm, có bảo vệ từ trong trường xông ra, cô và mấy người bạn học cùng chạy điên cuồng về hướng này.
Lúc đi sát qua xe của Thẩm Mộ Ngạn, khuôn mặt của cô bé thoáng nhìn về phía bên này, trong đôi con ngươi linh khí bức người vẫn còn mang theo ý cười chưa tan hết.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Mộ Ngạn và cô rõ ràng bốn mắt nhìn nhau. Nhưng cũng tiếc là, cửa sổ xe chưa mở, người ở bên ngoài căn bản không biết bên trong chiếc xe này có người hay không, càng sẽ không thấy rõ người ngồi trong xe là ai.
Về sau, cô và mấy người bạn học chạy xa, Thẩm Mộ Ngạn vẫn ngồi ở trong xe một mực không nhúc nhích.
Anh rõ ràng cảm nhận được, có thứ gì bắt đầu từ đêm trừ tịch hôm đó không còn giống như trước nữa.
Anh bắt đầu chủ động quan tâm tới cuộc sống của cô, lúc đối phương có phiền phức hoặc là thỉnh cầu đặc biệt gì, đều sẽ thay cô giải quyết toàn bộ.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ lại lén lút đi nhìn cô, mỗi lần yên tĩnh ngồi ở trong xe đợi cô tan học gần như đã trở thành phần thưởng tốt nhất sau khi làm việc mệt mỏi.
Ngày tháng như thế liên tục duy trì đến khi cô lên lớp mười hai.
Khi đó đúng lúc ông nội qua đời, anh chính thức trở thành người cầm quyền thế hệ mới của Thẩm thị. Mỗi ngày sau khi xử lý xong phiền phức trong nội bộ nhà họ Thẩm cùng với một ít rắc rối trên thương trường, anh dựa vào ghế, nhắm mắt lại là sẽ nhớ tới Cố Phán.
Cảm giác kiểu này quá mức bệnh hoạn, sau khi Thẩm Mộ Ngạn chân chính ý thức được, muốn khống chế thì đã không khống chế nổi nữa.
Cho nên, anh lập tức ra quyết định xuất nɠɵạı. Đã không có cách nào ngăn cản tình cảm dành cho cô, vậy thì tạm thời cách xa cô một chút vậy.
Chí ít để cô an ổn vượt qua cấp ba cùng đại học, sau này, anh lại muốn làm gì, cũng không có bất kỳ trở ngại nào hay nỗi lo về sau nữa.
-
Sau khi Cố Phán nghe Thẩm Mộ Ngạn nói xong, gợn sóng trong lòng thật lâu chưa yên tĩnh lại.
Cô ngồi ở trong lòng anh, cả cơ thể đều vùi ở trước ngực anh, nhỏ nhắn xinh xắn, rất ngoan ngoãn ngồi đó.
Về sau yên tĩnh được một lát, cô đột nhiên hỏi: "Vậy anh... những năm này bởi vì em, vẫn luôn không về nước à?"
Thẩm Mộ Ngạn nắm lấy bàn tay nhỏ của Cố Phán, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô, hồi lâu sau, giọng anh bình tĩnh đáp: "Có từng về một lần."
"Khi nào?"
"Lúc em học lớp 12, học kỳ hai." Giọng Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt từ bên tai cô ép tới, "Lúc bà nội em buộc em rời khỏi ban nhạc."
Cố Phán ngạc nhiên, rồi dường như nghĩ đến điều gì, thân thể lui về phía sau một chút, nâng hai tay lên ôm lấy khuôn mặt của anh, tỉ mỉ nhìn một lần.
Sau đó, thử thăm dò hỏi anh: "Khi đó ở trên đường, người giúp em trả tiền kẹo bông... là anh à?"
Thẩm Mộ Ngạn gật đầu.
Cố Phán không biết nên nói gì cho phải, hóa ra bọn họ đã sớm gặp nhau rồi, nhưng cô không đặt ở trong lòng chút nào, cũng chưa từng nhớ lại.
Mà những hồi ức bị cô xem nhẹ này, lại vẫn được người đàn ông này cất giữ thỏa đáng cùng trân trọng.
Cảm giác này...
Hiện tại Cố Phán hơi có thể hiểu được, vì sao người đàn ông này lúc trước khi nghe thấy cô nói thích anh, sẽ làm ra hành động kiểu đó.
Gã chết tiệt này nhìn thì có vẻ kiêu ngạo, coi trời bằng vung, nhưng về mặt tình cảm, lại không có cảm giác an toàn như thế.
Thình lình cô lại nhớ tới vừa rồi anh chậm chạp không chịu nói đã thích cô thời cấp ba, chẳng lẽ anh cảm thấy, cô sẽ để ý chuyện này?
Đáy lòng Cố Phán có cái gì đó bùng lên, thật lâu sau, vừa muốn mở miệng nói gì đó với anh, thì điện thoại của anh lại bất chợt vang lên vào lúc này.
Lúc Thẩm Mộ Ngạn cầm di động lên, Cố Phán vô tình nhìn lướt qua, ghi chú phía trên hiện lên hai chữ "Trần Tiến".
Nếu nhớ không nhầm, Trần Tiến hẳn là người đàn ông tối hôm qua đi cùng Thẩm Mộ Ngạn ở cửa quán bar? Lúc ấy đối phương tự giới thiệu, hình như có nói là bạn nối khố của anh?
"Là người bạn đi cùng anh hôm qua à?" Cố Phán hỏi anh.
Thẩm Mộ Ngạn "Ừ" một tiếng, sau đó cắt đứt luôn cuộc gọi của bên kia.
Cố Phán tò mò: "Sao anh không nhận? Lỡ như người ta tìm anh có việc thì sao?"
"Không có việc gì quan trọng."
Nào ngờ, Thẩm Mộ Ngạn nói xong lời này chưa được bao lâu, bên kia Trần Tiến đã lại gửi tới một tin nhắn ——
【 Con mẹ nó cậu xong chưa hả? Còn có thể về bệnh viện hay không? Vừa rồi bác sĩ đến kiểm tra phòng, biết cậu chạy mất, mắng tớ một trận đây này! Đệch, ông đây đời trước đã tạo cái nghiệt gì, đời này còn phải thay cậu chịu giáo huấn của bác sĩ! 】
【 Cậu nhanh chóng trở về cho ông đây! Bằng không thì lát nữa ông đây sẽ đi nổ banh công ty của cậu! 】
Cố Phán quét mắt qua, những cái khác cô không thấy rõ lắm, nhưng lại nhìn thấy rõ ràng hai chữ "Bệnh viện".
"Bệnh viện gì? Anh bị bệnh à?"
Nói xong những lời này, cô bắt đầu cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Mộ Ngạn, những thứ trước đó bị cô xem nhẹ vào thời khắc này ngược lại bị phóng đại vô hạn, mà vẻ tái nhợt ốm yếu không bình thường trên mặt người đàn ông, rốt cuộc Cố Phán cũng nhìn thấy rõ ràng.
"Xảy ra chuyện gì? Anh rốt cuộc là bị làm sao?"
Thẩm Mộ Ngạn bình thản đáp lại, "Không sao, một chút bệnh vặt thôi, không cần lo lắng."
Cố Phán sao có thể để ý tới câu trả lời này của anh. Cô giãy dụa muốn từ trên người anh đứng dậy, nhưng lại không chống lại được hai tay một mực không chịu buông ra của anh.
"Anh buông em ra!" Cô tách tay anh ra, có chút sốt ruột, "Anh không thể ở lại đây nữa, mau về bệnh viện!"
Giọng của Trần Tiến ở đầu kia điện thoại rõ ràng rất gấp, nếu anh chỉ là bị bệnh vặt bình thường, đối phương không có khả năng sẽ như vậy.
Thẩm Mộ Ngạn vẫn không muốn buông tay, nhẹ nhàng đặt trán lên vai cô, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, ở đây với anh thêm một lát nữa."
Cố Phán khẽ giật mình, trong đầu bỗng nhiên thoát ra một ý nghĩ không thực tế lắm ——
Người này sẽ không phải là cảm thấy, anh về bệnh viện rồi, cô sẽ không thể ở cạnh anh đấy chứ?
Trong nháy mắt đó, trong đầu ŧıểυ thư Cố chỉ có một ý nghĩ tuôn ra ——
Người đàn ông này một khi không cấm dục, không nhịn xuống nữa, thật đúng là giống như biến thành người khác mà.
-
Về sau, Cố Phán vẫn khuyên được Thẩm Mộ Ngạn quay về, chẳng qua điều kiện là cô đi cùng anh.
Bệnh viện mà Thẩm Mộ Ngạn ở lại cũng ở trong trung tâm thành phố, cách Hilton bên này chỉ có hai con đường, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó anh sẽ chọn gặp mặt ở đây.
Hai người không bắt xe, mà là lựa chọn đi bộ trở về.
Hôm nay thời tiết chuyển lạnh, bên ngoài nổi gió, từng đợt lạnh lẽo bao quanh hai người.
Thẩm Mộ Ngạn thoáng đánh mắt nhìn qua váy dài của Cố Phán, hỏi cô: "Có lạnh không?"
Cố Phán dường như nghĩ đến điều gì, dữ dằn trừng mắt liếc anh một cái, "Cho dù lạnh em cũng sẽ không nắm tay anh đâu! Hiện tại quan hệ của chúng ta vẫn chưa rõ ràng! Đừng cho là em nghe thấy những lời lúc trước, thì có thể dễ dàng tha thứ những chuyện anh đã làm với em!"
Thẩm Mộ Ngạn bị vẻ hung hăng ngang ngược này của cô làm cho có chút buồn cười, trùng hợp, lúc này cách đó không xa có bạn nhỏ cầm cây kẹo bông đi tới.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào que kẹo bông rối tung mềm mại, quay đầu hỏi cô bé bên cạnh: "Muốn ăn không?"
"Nếu có người mua cho em, đương nhiên sẽ muốn ăn."
Thẩm Mộ Ngạn nghe xong, cất bước đi tới trước cửa hàng bán kẹo bông. Người bán là một cô gái trẻ, máy móc ngẩng đầu vừa định nói một câu "Hoan nghênh quý khách", kết quả sau khi nhìn thấy gương mặt kia của Thẩm Mộ Ngạn, trong nháy mắt có chút thẹn thùng.
"Chào anh... Anh muốn mua kẹo bông à?"
"Phải, giúp tôi làm một cái đi."
Cô bé mặt ửng hồng liếc trộm anh hai cái, sau đó vừa cầm que trúc làm kẹo bông, vừa giả bộ như lơ đãng tiếp lời.
"Là muốn mua cho bạn nhỏ phải không ạ? Kẹo bông bên chỗ bọn em mấy bạn nhỏ nhất định sẽ thích!"
Thẩm Mộ Ngạn đã nhận ra ý tứ trong lời của đối phương, khuôn mặt nhàn nhạt đứng ở bên ngoài, một mực không lên tiếng trả lời câu hỏi của cô ta.
Cô bé bị mất mặt, về sau cũng không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng làm xong kẹo bông cho anh.
Đợi Thẩm Mộ Ngạn đi rồi, cô ta cầm di động lên gửi cho bạn của mình một tin nhắn thoại ——
"Vừa rồi tớ gặp được một anh chàng đẹp trai cực kỳ, nhưng mà hơi bị kiêu ngạo, ôi, trêu chọc không được, trêu chọc không được!"
Người bạn ở đầu kia gần như đáp lại trong một cái tích tắc ——
"Cậu xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào mà không trêu chọc được chứ! Cậu có phải là không nghe lời tớ không, hay là ngại chủ động hả? Tớ cho cậu biết, có người đàn ông chỉ là nhìn thì thận trọng, trên thực tế cậu hơi tới gần một chút, anh sẽ chủ động cắn câu thôi!"
Cô bé nghe xong tin nhắn thoại của bạn, lại nâng mắt lên nhìn về bóng lưng của người đàn ông.
Một người đàn ông như vậy, chủ động cắn câu...
Rất không có khả năng nhỉ?
-
Cố Phán không lại gần, vẫn luôn ở cách đó không xa chờ người đàn ông đi tới.
Về sau, thấy anh một tay cầm kẹo bông đi tới, một thân áo khoác mỏng màu đen cộng thêm trang phục nghiêm chỉnh, quanh người tất cả đều là hơi thở lạnh lùng cứng rắn, nhìn thế nào cũng có chút không hài hòa.
Cô hơi có lòng tốt nhận ra, nhảy mấy bước chân về bên đó, sớm dừng lại trước mặt anh.
"Cho em đi."
Cố Phán duỗi bàn tay về phía anh, dự định đón lấy que kẹo bông.
Thẩm Mộ Ngạn đưa que kẹo qua, trên mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì, nhưng lời nói lại khác với bình thường ——
"Người bán nói bạn nhỏ đều rất thích kẹo của nhà bọn họ, nói em chắc chắn cũng sẽ thích."
"???" Cố Phán trừng mắt nhìn anh, "Anh có ý gì? Anh đang nói em là trẻ con hả?"
"Em không phải à?"
Thẩm Mộ Ngạn đáp lại nhẹ nhàng, biểu cảm cũng không thay đổi chút nào, "Không phải thì là bạn nhỏ của anh."
Bạn nhỏ và bạn nhỏ của anh, khác biệt giữa hai bên cực kỳ lớn.
Mà sau khi Cố Phán nghe xong người đàn ông tỉnh bơ nói ra những lời đó, hai gò má lại hơi nóng lên.
Gã chết tiệt này nhất định là cố ý, cố ý ở trên đường cái trêu chọc cô!
Nghĩ đến đây, đáy mắt cô hiện lên một tia giảo hoạt, cười đến có chút không có ý tốt nhìn anh ——
"Vậy, anh thay em nếm thử trước đi!"
Nói xong, thì đưa kẹo bông đến bên miệng Thẩm Mộ Ngạn, muốn ép anh ăn một miếng.
Nếu Cố Phán nhớ không nhầm, bên trong tư liệu mà lúc trước Lý Trì cho cô, rõ ràng có viết Thẩm Mộ Ngạn không thích ăn đồ ngọt.
Hừ! Trước đó anh làm bộ làm tịch ép cô ăn thứ cô không thích, giờ cô có cơ hội, sao có thể không trả thù lại chứ!
Nghĩ đến đây, Cố Phán kích động lại đưa kẹo bông hướng về phía trước, tỏ ý anh nhanh ăn đi.
Lông mày Thẩm Mộ Ngạn hơi nhíu lại, một lúc lâu, sau khi nhìn qua hai con ngươi đen bóng của con cáo nhỏ lóe lên tia sáng lấp lánh, anh lựa chọn bình tĩnh há miệng ra.
Cảm xúc ngọt ngấy mềm mại tan ra trong miệng, Thẩm Mộ Ngạn cau mày nhấp hai lần, rồi vội vàng nuốt xuống.
Nhìn thấy anh như vậy, Cố Phán hài lòng, cầm kẹo bông đưa tới bên miệng, khẽ cắn xuống cục kẹo bông.
Sau đó, tựa như lơ đãng nhìn trên mặt đất, cười nói: "Thấy anh kịp thời biết lỗi, vừa rồi lại có biểu hiện tốt, về sau nhiệm vụ trả tiền mua kẹo bông cho em, sẽ đều giao cho anh đi."
Gió hơi lạnh từ từ thổi lên, cô gái trẻ đang ăn kẹo bông, giọng nói cũng ngọt ngào, hơi thở thơm mềm giống như tan ra trong không khí, tràn ngập ở bốn phía.
Hồi lâu sau, giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông ép tới, ấm áp hơn bình thường mấy phần ——