Thật ra mấy người đang ngồi đây đều muốn hỏi một câu, Cố Phán này cũng không ở đây nữa, Thẩm Mộ Ngạn ngồi trên sòng bài, lát nữa thua rồi rượu làm sao mà uống?
Nhưng bầu không khí quá cứng ngắc, trên người Thẩm Mộ Ngạn lại không ngừng tản ra hơi thở lạnh lẽo, gã công tử bột vừa rồi còn có gan khiêu khích một chút, giờ cũng yên tĩnh ngậm miệng.
Hắn ta tuy chỉ là tên công tử ăn chơi thích giở trò, nhưng vẫn có năng lực nhìn sắc mặt người khác.
Lúc trước dám tiến lên khiêu khích, một là cảm thấy bản thân không có gì muốn cầu cạnh ở chỗ người nắm quyền này của nhà họ Thẩm, không cần thiết giống như Sở Phàm tâng bốc đối phương như vậy. Hai nữa, cũng là cảm thấy một nhân vật lớn như vậy còn không đến mức bởi vì mấy câu nói vớ vẩn của hắn ta mà ở loại trường hợp này xé rách da mặt, người đàn ông lúc ấy nhìn như cũng chỉ là không muốn để ý đến hắn ta.
Nhưng giờ không giống như vậy nữa, giờ phút này gã công tử bột đã nhận ra hơi thở áp bức lạnh lùng ở trên người của vị kia.
Hắn ta là đầu bị cửa kẹp rồi, mới có thể thò đầu ra vào lúc này.
Có điều, vừa nghĩ người làm cho vị này tức giận là vợ chưa cưới của Sở Phàm, thì gã lại không nhịn được muốn cười trộm.
Hắn ta uể oải dựa về phía sau, có chút hả hê nhìn Hứa Tiếu.
-
Thật ra suy nghĩ vừa rồi của gã công tử bột là hoàn toàn dư thừa, bởi vì Thẩm Mộ Ngạn bên này căn bản không có cơ hội uống rượu.
Mấy ván bài sau khi anh ngồi vào bàn, căn bản đều thắng. Kỳ quái nhất chính là, bên thua đều là Sở Phàm.
Hứa Tiếu uống rượu đến mức cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn nóng rát, nhưng cô ta không dám có một chút phàn nàn nào.
Chuyện vừa rồi cô ta cũng biết bản thân đã quá kích động.
Hiện tại cô ta đâu còn như ngày xưa, rõ ràng nên thuận theo Sở Phàm, nắm lấy vị hôn phu này trong tay giúp bản thân thắng được một chút tôn nghiêm cùng địa vị còn lại ở nhà họ Hứa. Nhưng lại vẫn bởi vì nhất thời đố kỵ cùng oán hận mà làm hỏng rồi.
Nhưng cô ta thật sự nhịn không được.
Chỉ cần vừa nghĩ tới đứa con gái mà mình chán ghét như vậy, từ lúc học cấp ba đã được vô số người che chở lớn lên, giờ bản thân cô ta sa sút ngay cả duy nhất gia thế bối cảnh có thể sánh ngang với đối phương có lẽ cũng sắp không còn, thì Hứa Tiếu hoàn toàn không bình tĩnh được.
Lúc cô ta rót trà vốn là nghĩ, người ở chỗ này không có ai biết ân oán tư thù của cô ta và Cố Phán, cô ta giả vờ làm không cẩn thận lỡ tay, đến lúc đó lại giả vờ đáng thương, coi như Cố Phán muốn truy cứu cũng sẽ bị ngộ nhận là bướng bỉnh ngang ngược.
Nhưng cô ta đã hoàn toàn đánh giá thấp địa vị của người đàn ông họ Thẩm bên cạnh Cố Phán.
Hứa Tiếu không hiểu nhiều về danh môn vọng tộc hay là thương nhân giàu có mới nổi ở thành phố S bên này, cũng không biết Thẩm Mộ Ngạn rốt cuộc là nhân vật nào, nhưng nhìn vẻ tận lực lấy lòng như vậy của Sở Phàm, thì biết thân phận của anh ta tuyệt đối không đơn giản.
Ở nhà được người nhà họ Cố che chở, ra ngoài lại có thể được một nhân vật lớn như vậy bảo vệ...
Hứa Tiếu càng nghĩ càng thấy khó chịu, rượu mạnh vào trong bụng càng giống như là thêm lửa, ở trong dạ dày bừng bừng thiêu đốt.
Đang cố nhịn ngồi yên ở bên cạnh miên man suy nghĩ, Thẩm Mộ Ngạn ở bên kia lại chậm rãi ngả bài.
"Thiếu gia Sở Nhị, cảm ơn nhiều."
Sắc mặt Sở Phàm có chút cứng ngắc, anh ta biết Thẩm Mộ Ngạn đây là muốn trút giận thay người bạn gái kia, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới anh sẽ làm rõ ràng như vậy.
Quân này của Thẩm Mộ Ngạn là sáu vạn, Sở Phàm ngồi ở phía trên anh ta, vừa nãy người đối diện Thẩm Mộ Ngạn đã đánh một quân sáu vạn rồi, nhưng anh ta chưa hề đụng tới.
Sở Phàm nhìn ra được Thẩm Mộ Ngạn đã có ý nghe bài, cho nên rất cẩn thận phá bài theo một quân sáu vạn, chính là muốn tránh bị thua.
Kết quả, một giây sau người ta đã ngả bài.
Người mù cũng nhìn ra được anh ta cố ý nhằm vào, được không!
Nhưng chủ yếu là người ta làm đến rất thản nhiên, quy tắc là bọn họ quy định, bài cũng là bọn họ thua...
Sở Phàm mặc dù không đến mức đau lòng Hứa Tiếu, nhưng anh ta luôn thua thì cũng có chút mất mặt.
Anh ta lại không dám nổi cáu với Thẩm Mộ Ngạn, nên liền trút lửa giận lên người phụ nữ ở phía sau.
Thấy sắc mặt Hứa Tiếu xanh trắng còn đờ ra ở nơi đó, Sở Phàm cau mày nâng cao giọng nói, "Còn mộng du cái gì nữa? Không thấy tổng giám đốc Thẩm lại thắng à? Nhanh đi uống rượu đi!"
Chân tay Hứa Tiếu hơi cứng ngắc, ánh mắt không tự chủ được nhìn về hướng Thẩm Mộ Ngạn.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn ở nơi đó, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm ánh đèn màu vàng ấm áp, nhưng lại không nhiễm lên một chút nhiệt độ. Cho dù là ở trước sòng bài, trên người anh ta cũng không có một chút khói lửa, kiêu căng ngạo mạn cùng sang quý phảng phất giống như là khắc vào trong xương cốt của anh ta.
Mà dưới lớp vỏ hờ hững lạnh lẽo này, đến cùng cất giấu thủ đoạn cùng sự tàn nhẫn thế nào, hôm nay Hứa Tiếu xem như đã thấy được.
Cô ta gắng gượng chống tay đứng dậy, mỗi một bước đi, rượu trong dạ dày lại cuộn lên một chút, chất cồn đã bắt đầu từ từ đi khắp cơ thể, vừa mới rồi còn có thể dựa vào tinh thần cắn răng chống đỡ, lúc này cũng đã có chút tan rã.
Căn bản chưa đi đến chỗ lấy ly rượu, Hứa Tiếu đã cảm thấy từng đợt buồn nôn. Cô ta thực sự không nhịn được nữa, che miệng lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài, bóng lưng muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Sở Phàm nhỏ giọng thầm mắng một câu, xấu hổ hướng về phía Thẩm Mộ Ngạn nói: "Tổng giám đốc Thẩm, thật ngại quá, tửu lượng của cô ấy quá yếu rồi, chờ lát nữa quay lại tôi sẽ dạy bảo cô ấy! Anh xem giờ chúng ta... tiếp tục chứ?"
Thẩm Mộ Ngạn mặt mày nhàn nhạt, "Không cần, giải tán đi."
—— ——
Lúc Cố Phán ra ngoài, trước tiên tìm người phục vụ mượn cái máy sấy.
Người phục vụ rất khách sáo, sắp xếp cho cô ở trong một gian phòng không người xong, thì cười nói xin cô kiên nhẫn chờ một chút, mình lập tức liền cầm máy sấy tới cho cô.
Cố Phán cũng không nhàn rỗi, sau khi ngồi ổn định thì lấy điện thoại từ trong xách tay ra, trực tiếp gửi Wechat cho Đổng Thiện Thiện.
【 Wechat 】 Cố Phán: Tình huống của Hứa Tiếu kia là thế nào vậy? Hôm nay tớ gặp cô ta, cảm giác giống như đã biến thành người khác, mặc dù vẫn là... rất ngu ngốc, nhưng hình như có thể nhẫn nhịn hơn trước kia. Còn có vị hôn phu của cô ta, lúc trước không phải trên phố đồn đãi là đối xử với cô ta rất tốt à? Hôm nay tớ thấy cũng không giống lắm á.
Đổng Thiện Thiện không lập tức trả lời, cô cũng không sốt ruột. Sau khi người phục vụ đưa máy sấy tới, cô trước tiên thổi khô váy. Đợi lúc thổi gần xong, Wechat của chị em tốt của cô ở bên kia cũng đã tới rồi.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Vừa nãy đang lên máy bay, mới ổn định để kết nối wifi.
【 Wechat 】 Cố Phán:? Cậu giấu tớ muốn chuồn đi nơi nào hả?
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Không nói cho cậu hì hì hì.
【 Wechat 】 Cố Phán:??? Cái hì hì hì này của cậu nhìn qua hết sức lẳng lơ, thẻ vàng cảnh cáo.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Trước tiên đừng nói chuyện khác, vừa rồi cậu hỏi tới Hứa Tiếu, hai ngày này tớ còn đang muốn tìm cơ hội cùng cậu cười trên nỗi đau của người khác đấy!
【 Wechat 】 Cố Phán:? Mấy từ này của cậu vừa xuất hiện, còn chưa biết nội tình tớ đã thấy mừng thầm rồi.
Sau đó Đổng Thiện Thiện dùng đúng năm trang Wechat, chuyển cho Cố Phán toàn bộ dưa to gần đây mới trồng ra của nhà họ Hứa.
Cuối cùng, cô ấy còn làm ra vẻ trút giận thay chị em tốt.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Hứa Tiếu kia cũng xem như người ác có trời thu rồi. Có điều, tớ vẫn rất khó hiểu, trước đó tớ tìm người hỏi thăm kỹ càng rồi, lúc nhà cô ta lộ ra chuyện đứa con riêng, hình như chính là sau trận cô ta khiêu khích cậu ở cửa hàng chăm sóc sắc đẹp. Tớ còn tưởng cậu đã tìm anh cậu ra tay chứ, nhưng nghĩ lại chị em của tớ hình như không phải người sẽ vì loại việc nhỏ nhàm chán này mà vận dụng quan hệ trong nhà.
Đổng Thiện Thiện đoán rất đúng, Cố Phán ngày thường ở trước mặt anh trai hay trước mặt ông nội cô làm nũng gì đó cũng không xem là gì, nhưng nếu nói muốn bọn họ dùng quan hệ của nhà họ Cố giúp bản thân hả giận, cô tuyệt đối không làm được.
Cô có tính tình đại ŧıểυ thư, nhưng là vẫn có chừng mực.
Nhưng mà, mặc dù không phải mình làm, nhưng sau khi nghe xong hoàn cảnh của Hứa Tiếu, Cố Phán vẫn nhịn không được thấy thầm vui vẻ.
Nói cô độc ác cũng được, nói cô không có lòng cảm thông cũng được, dù sao cô thật sự không có cách nào làm một Bạch Liên Thánh Mẫu đi thương hại một người đã từng liên tục khiêu khích thậm chí hắt nước bẩn lên người cô, còn bịa đặt về cha mẹ cô.
Nhìn đồng hồ, Cố Phán cũng cảm thấy đã xấp xỉ đến giờ, thế là cô chào tạm biệt Đổng Thiện Thiện trên Wechat, sau khi trả lại máy sấy cho người phục vụ ở bên ngoài, lại chậm rãi đi về hướng căn phòng lúc trước.
Hành lang tầng hai rất dài, lúc này không có người nào, đèn áp tường phát ra ánh sáng mờ nhạt u tối, Cố Phán men theo ánh sáng, từng chút một đi về phía bên kia.
Lúc đi ngang qua khúc quanh của toilet, cô nghe thấy một trận tiếng nôn khan, vô thức quay đầu lại, phát hiện Hứa Tiếu đang đấm nhẹ trước ngực, thống khổ chống vách tường nôn khan.
Mới hai ly vừa nãy đã uống thành cái dạng này sao?
Cố Phán hơi nhướng mày nghĩ.
Cô không có tâm tư ở chỗ này „bỏ đá xuống giếng“, luôn cảm thấy nhìn trò cười của một kẻ thất bại quá mức mất giá, cho nên Cố Phán không dừng lại thêm nữa, bước chân vẫn như cũ tiến về phía trước.
Nhưng lúc đi qua bên người Hứa Tiếu, người kia lại bất chợt mở miệng.
"Có phải mày rất đắc ý không? Nhìn thấy tao hiện tại là cái dạng này, chắc mày vui đến điên rồi?"
Cả người Hứa Tiếu đều bị nhiệt độ cao không bình thường hừng hực thiêu đốt, màu môi trắng giống như khuôn mặt đã trát phấn.
Hiện giờ không có người khác, cô ta không tiếp tục giả bộ được nữa, lúc nhìn về phía Cố Phán ánh mắt giống hệt như trong quá khứ, trong đố kỵ có một tia chán ghét.
"Có phải là từ sau khi nhà tao xảy ra chuyện, mày vẫn đang lặng lẽ trộm vui mừng không hả? Hôm nay cố ý tìm một người đàn ông cùng đến dự tiệc, cũng là vì xem chuyện cười của tao hả? A, thật sự là không tầm thường, ra khỏi thành Bắc cũng có thể tìm được người đàn ông có máu mặt che chở, cô cả nhà họ Cố thật đúng là được người theo đuổi đấy!"
Cố Phán vừa cảm thấy chẳng hiểu ra sao, lại vừa cảm thấy Hứa Tiếu rất đáng buồn.
"Mày có phải là rất thiếu tình thương không? Mỗi ngày đều ảo tưởng ánh mắt của người khác sẽ luôn dừng ở trên người mày?" Cô khẽ lườm Hứa Tiếu, trong con ngươi xinh đẹp không có một chút độ ấm, "Ngại quá, tao không nhàn rỗi như mày vậy, người qua đường Giáp không quan trọng ở chỗ tao trước giờ đều không đáng được tao để ý."
Hứa Tiếu nghiến răng nghiến lợi, cô ta cực kỳ hận dáng vẻ mỗi lần đều không chút để ý này của Cố Phán.
"Mày làm bộ làm tịch cái gì! Cũng chỉ là mấy người đàn ông kia tin tưởng dáng vẻ bên ngoài thanh thuần sạch sẽ của mày! Còn có người họ Cố nhà mày! A..."
Hứa Tiếu lúc này bị rượu làm cho choáng váng đầu óc, trong đầu tất cả đều là kích động muốn hủy diệt hết thảy, cô ta sống không thoải mái, cô ta cũng không muốn để cho Cố Phán sống vui vẻ!
"Tao trước kia còn không biết, mấy ngày trước mới nghe Cố Hi nói, anh trai mày với ông bà nội mày cũng chẳng phải thứ gì tốt! Không phải là xem thường gia thế của mẹ Cố Hi à! Cố An Nam đối với em gái cùng cha của mình có thể ngoảnh mặt làm ngơ, vô tình vô ý như vậy, đối với mày đứa em họ mồ côi này trái lại là rất tận tâm...
Nếu tao nói Cố An Nam cũng là mắt mù tâm mù, trách không được cha anh ta muốn gia đình nhỏ kia của Cố Hi và mẹ Cố Hi, cũng không cần anh ta!"
Cố Phán nhịn không nổi nữa, vảy ngược lớn nhất của cô đời này chính là người trong nhà, ngoài cha mẹ ra, anh trai và ông bà nội là những người thân cận nhất của cô.
Cô không có cách nào cứ nghe người khác sỉ nhục họ như vậy mà cái gì cũng không làm.
Sắc mặt Cố Phán đen như nhỏ mực, cơ thể nhỏ nhắn hối hả tiến lên phía trước, một phen nắm lấy mặt Hứa Tiếu, hung hăng đập gáy của cô ta lên mặt tường.
Hứa Tiếu bởi vì say rượu, trên người mềm nhũn không có một chút sức lực, ngoài thảm hại rêи ɾỉ đau đớn ra, cô ta cũng chỉ có thể ráng nhấc mí mắt nhìn Cố Phán.
"Lúc trước không phải tao đã nói qua rồi sao, nếu miệng mày lại bẩn như thế, tao sẽ lấy nước bồn cầu cho mày đánh răng? Xem ra chuyện lần trước với mày mà nói không có một chút giáo huấn nào, mày vẫn ngu xuẩn như thế!"
"Người nhà tao thế nào, anh trai tao ra sao, không phải là mày có thể tùy ý bôi nhọ. Quan hệ của mày và Cố Hi tốt như vậy, sao không hỏi nó một chút, lúc mẹ nó làm kẻ thứ ba, nó cảm thấy thế nào hả?"
Hứa Tiếu nghe thế, con ngươi đột nhiên co rút.
Còn chưa kịp phản ứng, Cố Phán đã lại mở miệng.
Cô hung hăng nắm lấy hai má của Hứa Tiếu, trên mặt giống như kết một tầng băng.
"Cảnh cáo mày một lần cuối cùng, lần sau nếu như lại tùy tiện bôi nhọ người nhà tao, vậy thì chuẩn bị sẵn sàng bị tao nhằm vào đi!
Mày cũng biết tao là đại ŧıểυ thư mà nhà họ Cố nâng niu cưng chiều, trước kia là không muốn lãng phí thời gian ở trên người mày, nhưng nếu như một khi tao bắt đầu để ý, mày cảm thấy bản thân có năng lực đối đầu với tao à?!"
Nói xong, tay nhỏ của Cố Phán hung hăng vung lên, vừa lạnh lùng vừa nhanh ném Hứa Tiếu sang một bên.
Cảm xúc phức tạp trong lòng khó mà bình tĩnh lại, cô sa sầm mặt quay người, muốn một lần nữa đi về hướng căn phòng kia.
Nào ngờ, ở cách đó không xa trong hành lang, bóng dáng cao thẳng rõ ràng của Thẩm Mộ Ngạn lúc này đang yên tĩnh đứng ở đó.
Khoảnh khắc kia trong lòng Cố Phán chỉ có một giọng nói ——