Trong nháy mắt đó, Cố Phán có ảo giác đã bị chọc ghẹo.
Bên ngoài sắc trời dần tối, muôn vàn ngọn đèn dần dần sáng lên chiếu vào không gian còn chưa tối hẳn, thắp sáng tầng tầng phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Thẩm Mộ Ngạn ngồi ở trong xe, mảng ánh sáng rực rỡ kia từ phía sau chiếu lên làn da trắng lạnh của anh, dường như tăng thêm một tầng ấm áp.
Anh ngồi dựa vào lưng ghế ở hàng ghế phía sau, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng sang phía bên này, đường nét cả khuôn mặt sắc bén mà rõ ràng. Trong ánh mắt nɠɵạı trừ vẻ lạnh nhạt, hờ hững thường ngày thì còn thêm một ít cảm giác vụng trộm đè nén ít thấy.
Hai ngày nay, Cố Phán và người đàn ông này ở bên nhau, không kể một vài vụ lật xe khá quẫn bách thì có rất ít thời điểm căng thẳng.
Mà hiện tại, bị người đàn ông này nhàn nhạt lại chuyên chú liếc nhìn, ŧıểυ thư Cố thật sự là căng thẳng từ trong đáy lòng.
Nghe anh nói xong, Cố Phán chỉ im lặng vài giây, sau đó thử thăm dò mở miệng ——
"Bạn gái... đầu tiên?"
Thẩm Mộ Ngạn lại nhìn cô hai ba giây, quay đầu đi, nhẹ giọng nói ra một từ "Ừ".
Cố Phán chẳng biết vì sao luôn cảm thấy bất kể là đa͙σ hạnh hay là chỉ số thông minh của mình, ở trước mặt người đàn ông này đều không đủ dùng.
Càng chết người hơn là, bởi vì cô quá mức tự tin đối với bản thân, dẫn đến đề tài câu chuyện hiện tại rõ ràng đã kết thúc rồi, cô vẫn có cảm giác vừa rồi người đàn ông kia là cố ý.
Cô lại lặng lẽ quan sát bên đó một chút nữa, sau đó, mới thận trọng lấy điện thoại di động ra.
【 Wechat 】 Cố Phán: Người nào đó ơi!!!! Anh có ở đó không!!!! Ra đây cho em!!! Giang hồ cần trợ giúp nhaaa!
Lúc cô gửi Wechat cơ thể hơi cuộn lại cạnh cửa xe, trên người vẫn khoác áo vest to rộng của Thẩm Mộ Ngạn, phía dưới cần cổ tuyết trắng xinh đẹp phủ lớp vải màu đen, sự mềm mại xen lẫn với âm trầm lạnh lẽo, hình ảnh mang theo một vẻ đẹp mê hoặc khó nói rõ.
Ánh mắt của Thẩm Mộ Ngạn yên lặng liếc về phía bên đó, trong chốc lát, điện thoại di động trong túi khẽ rung hai lần.
Sau khi lấy điện thoại ra, nhìn nội dung trong Wechat, cảm nhận được cô bé ở bên cạnh thoáng sốt ruột, vẻ mặt anh hiếm khi hơi giãn ra.
【 Wechat 】S: Ừ?
Cố Phán giả vờ bình tĩnh, nhưng nai con ở trong lòng đã sớm giống như lên cơn, không ngừng nhảy loạn.
Thật ra cô từng muốn nhắn tin cho chị em tốt, nhưng nghĩ lại, Đổng Thiện Thiện cũng giống mình, đều là gà mờ với cột kinh nghiệm yêu đương trống không, hai con gà mờ mổ lẫn nhau thì có thể cho ra được thông tin gì có giá trị chứ.
Vậy nên suy đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy gửi Wechat cho Người nào đó hỏi một chút là đáng tin nhất.
Thứ nhất, tuổi tác cùng kinh nghiệm của anh đều hơn bọn cô, hai nữa, anh ta lại là đàn ông, không phải có câu nói đồng loại hiểu rõ đồng loại nhất, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất sao?
Vừa thấy người bên kia Wechat trả lời tin nhắn, Cố Phán liền nhanh chóng gửi lại một tin khác.
【 Wechat 】 Cố Phán: Anh nói xem, một người đàn ông chủ động cho em khoác áo khoác của anh ta rốt cuộc là có ý gì nhỉ? Ô ô ô em có thể có hiểu lầm gì hay không, hiểu lầm anh ta cũng có ý với em?
Lúc Cố Phán gửi cái tin nhắn này, cảm giác trên mặt nóng ran.
Cô từ nhỏ được người tâng bốc đến lớn, mặc dù nói rất nhiều lúc được khích lệ ca ngợi, nhưng cũng rất ít khi cô thật sự tự luyến hay là kiêu căng.
Nhất định truy đến cùng, hôm nay cái suy đoán có chút khó hiểu lại khiến cô không cách nào cam tâm này, là thời khắc tự luyến nhất trong đời cô.
T_ T Nhưng là thật sự không nhịn được nữa! Cô không biết những cô gái khác có giống như vậy hay không, nhưng từ khi cô coi trọng người đàn ông này, thì nhịn không được mà suy nghĩ vẩn vơ!
Một vài hành động nho nhỏ thôi cũng bị phóng đại đến vô hạn, trước kia vẫn luôn cố nhịn, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cô thật sự là không có cách nào tiếp tục làm ngơ.
Cô không có can đảm hỏi đối phương cho rõ ràng, nhưng vẫn có thể hỏi người thân cận một chút. Đứng ở góc độ người quan sát, người khác hẳn là có thể giải thích vấn đề rõ ràng hơn chứ.
Nhưng...
【 Wechat 】S: Em thấy thế nào?
"..."
"......"
Nếu cô có thể thấy được cái gì, cô còn hỏi cái con cu ấy:)
Cố Phán tức giận đến muốn gọi „côn đồ đánh người“, sau khi lại gõ bùm bùm một hàng chữ gửi đi, cô liền tắt điện thoại di động, ỉu xìu tựa vào bên cạnh cửa xe, không nhúc nhích nữa.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô lập tức nhận được tin nhắn Wechat, dấu chấm than cùng biểu cảm [ mỉm cười ] ở phía trên, đủ để nhìn ra được cô gái nhỏ tức giận thế nào.
【 Wechat 】 Cố Phán: Nếu em có thể cảm nhận được thì em còn cần tìm anh sao [ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ]
【 Wechat 】 Cố Phán: Cẩu Tử anh thay đổi rồi. jpg
【 Wechat 】 Cố Phán: Em muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh 24 giờ!!!! Cho anh chút thời gian để anh tự kiểm điểm cho tốt!!! Suy nghĩ thật kỹ xem mình sai ở chỗ nào!!! Hừ!
Thẩm Mộ Ngạn nhìn khung chat trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng yên lặng ấn khóa màn hình.
—— —— ——
Nhà họ Sở tổ chức bữa tiệc tư nhân này, trên danh nghĩa là vì kết giao với càng nhiều nhân vật có tiếng tăm trong giới thương nhân, nhằm củng cố tài nguyên cùng nhân mạch trong tay. Nhưng trên thực tế, thật ra là chủ tịch Sở vì cháu gái của mình tổ chức một bữa tiệc kết thân.
Đời thứ ba của nhà họ Sở tổng cộng chỉ có ba đứa cháu, anh cả đã sớm kết hôn, hiện giờ đã quản lý một nửa tập đoàn IO. Đứa thứ hai là con riêng, ông cụ Sở không có bao nhiêu tình cảm dành cho cái kết quả nợ phong lưu của con trai, nhưng dù sao vẫn chảy dòng máu của nhà họ Sở, nên mấy năm trước đã nhận về bái lạy tổ tiên.
Nhưng thực chất bên trong ông ta vẫn cực kỳ truyền thống, tuy rằng công bố với bên ngoài đứa con riêng này là cậu hai nhà họ Sở lúc nhỏ đi lạc, nhưng trong tối cũng không có bao nhiêu quan tâm đến đứa cháu trai này. Chỉ có ý tứ cho một ít cổ phần của IO, lại để anh ta giữ một chức vị không cao không thấp ở trụ sở chính của tập đoàn IO.
Có điều, tuy đối với đứa cháu này là tình trạng nuôi thả, nhưng anh ta lại khó có được tự mình phát triển không tệ. Sau khi anh ta vào công ty, không chỉ mang theo đoàn đội làm mấy dự án mới có lãi, thậm chí anh ta còn đính hôn với con gái của nhà giàu mới nổi ở thành Bắc.
Vậy nên, cán cân trong lòng ông cụ Sở trái lại là có xu hướng nghiêng về phía đứa cháu này một chút.
Nhưng bất kể nói thế nào, ông cụ Sở yêu thương nhất vẫn là cháu gái út của ông ta.
Cháu gái út này là bé gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã vô cùng thông minh đáng yêu, sau khi lớn lên lại càng không khiến người khác lo lắng chút nào, từng bước đi trên con đường mà ông cụ Sở vẽ ra cho cô, đi học, chọn nghề nghiệp, ra nước ngoài du học.
Người già ấy mà, luôn luôn cảm thấy nghe lời chính là hiếu thuận, huống hồ trong rất nhiều chuyện, ông ta và đứa cháu gái này không hẹn mà cùng chung suy nghĩ.
Liền ví dụ như bữa tiệc rượu hôm nay này, ông ta chính là hi vọng có thể tìm được một người có gia thế, bối cảnh xứng đôi với cháu gái của mình. Khi đó, sau khi ông ta nói ra suy nghĩ của mình, vẫn còn sợ cháu gái sẽ không chịu, dù sao cháu gái ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lý luận về tự do tư tưởng, tự do tình cảm khó tránh khỏi sẽ thâm nhập vào trong lòng cô.
Nhưng khó có được chính là, cháu gái út không hề gạt đi suy nghĩ của ông ta, thậm chí còn vô cùng cảm ơn ông đã để ý đến hôn nhân của cô như vậy.
Không chỉ như vậy, cô thậm chí còn nói, thật ra trong lòng cô đã có đối tượng kết hôn phù hợp rồi. Nếu như tiệc rượu hôm nay có thể mời người kia đến, vậy cô tuyệt đối sẽ không để ông nội thất vọng.
Ông cụ Sở vốn dĩ còn ôm thái độ chần chờ đối với lời của cháu gái nhỏ, nhưng khi người nắm quyền Thẩm thị kia xuất hiện, nhìn thấy ánh mắt của cháu gái rốt cuộc không rời khỏi người của cậu ta, thì trong lòng ông ta cũng hiểu ra rồi.
"Tình Tình thích người họ Thẩm kia sao?"
Tình Tình là tên mụ của cháu gái út nhà họ Sở, tên của cô ta là Sở Y Tình.
Tối nay cách ăn mặc của Sở Y Tình tao nhã tài trí, áo khoác gợn sóng lớn khoác hờ một bên đầu vai, trên người mặc một bộ lễ phục đuôi cá ôm sát nổi bật dáng người. nɠɵạı hình cùng khí chất của cô ta đều vô cùng tốt, lại ôm cánh tay của ông cụ Sở đi khắp tiệc rượu, ánh mắt người xung quanh rất khó không đặt lên trên người cô ta.
Mà cô gái xem như trung tâm của tiệc rượu, lúc này bị ông nội trêu chọc hiếm khi lộ ra vẻ yêu kiều của thiếu nữ.
"Ông nội!" Sở Y Tình vừa nhỏ giọng oán trách, vừa không tự chủ được lại liếc mắt về phía cửa.
Vừa rồi lực chú ý của cô ta quá mức chuyên chú, ánh mắt gần như đều đặt hết lên người Thẩm Mộ Ngạn. Lúc này nhìn lại, trái lại cũng nhìn thấy người bạn gái đi theo bên cạnh anh.
Vẻ mặt của Sở Y Tình hơi cứng lại, nhỏ giọng hỏi ông cụ Sở: "Ông nội, người này nhà họ Thẩm đã có hôn ước rồi sao?"
Cô ta từng nghe quá nhiều lời đồn có liên quan tới Thẩm Mộ Ngạn, đương nhiên cũng biết bình thường lúc anh tham gia tiệc xã giao chưa bao giờ dẫn bạn gái theo bên người.
Nhưng hôm nay lại bỗng nhiên phá lệ, hơn nữa trên người cô gái kia còn mập mờ khoác áo khoác của anh ta...
Sự khác thường này, khiến Sở Y Tình không có cách nào không đoán mò.
Ông cụ Sở đến cùng là người từng gặp qua sóng to gió lớn, ông ta vỗ vỗ cánh tay cháu gái, trấn an nói: "Trước tiên đừng tự đoán mò."
Nói xong, mang theo nụ cười vô cùng đúng mực, cùng Sở Y Tình đi về phía Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán.
Lúc này Cố Phán còn không biết có tình địch đang đến gần.
Tất cả lực chú ý của cô đều tập trung trên cái áo khoác ở trên người mình, dù sao đã vào trong phòng, cô cảm thấy lại mặc áo của Thẩm Mộ Ngạn có chút không ổn lắm.
Tuy rằng cô rất thích kiểu này, lúc người khác đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đưa tới mang theo không khí mập mờ như có như không.
Nhưng mà trước khi thân phận chưa chắc chắn, Cố Phán luôn cảm thấy là lạ.
"Tổng giám đốc Thẩm, đã vào trong phòng rồi, tôi trả lại áo khoác cho anh nhé?" Vì bày tỏ nguyện vọng mãnh liệt của mình, Cố Phán lại nhấn mạnh thêm một câu, "Nhiệt độ ở đây rất cao."
Thẩm Mộ Ngạn hơi cụp mắt xuống, con ngươi nhàn nhạt liếc về phía cô.
"Nhiệt độ ở đây quả thật rất cao."
"..."
"Cho nên cô tiếp tục mặc thay tôi đi."
"...?"
Cố Phán còn chưa kịp có thêm phản ứng gì, ông cụ Sở đã mang theo Sở Y Tình đi tới từ phía đối diện.
Năm đó, lúc ông cụ Thẩm còn chưa qua đời, từng có qua lại mấy lần với nhà họ Sở, cũng từng dẫn Thẩm Mộ Ngạn tới gặp mặt ông cụ Sở.
Chỉ có điều, đứa trẻ tuấn tú kiệm lời năm đó, bây giờ đã trưởng thành là kiểu người trầm lãnh, khó lường lại không thể coi thường.
Ông cụ Sở vừa nghĩ, vừa dẫn theo cháu gái tiến lên phía trước.
"Mộ Ngạn à, chẳng mấy khi cháu mới về nước lại dành ra thời gian đến đây, gặp lại cháu ông thật sự rất vui."
Thẩm Mộ Ngạn hơi gật đầu, khí thế quanh người trầm tĩnh lạnh nhạt, so với mới vừa rồi đơn độc ở cùng một chỗ với Cố Phán, càng thêm một phần khó tiếp cận.
"Trước kia đã nhận được sự quan tâm của chủ tịch Sở, ông nội cháu cũng vẫn luôn xem ông là bạn tốt, cháu tới dự tiệc cũng là chuyện nên làm."
Lời nói này vừa đúng mực lại vừa khách khí, nhưng lại từ trên góc độ của ông cụ Thẩm, phủi sạch quan hệ với mình. Trong lúc nhất thời, càng khiến ý cười trong mắt ông lão đối diện đậm hơn.
"Đúng rồi, quên giới thiệu với cháu." Ông cụ Sở vỗ vỗ mu bàn tay của Sở Y Tình, mỉm cười nhìn về phía cô ta, "Đây là cháu gái của ông, hai năm trước du học ở nước ngoài. Ồ? Nếu ông nhớ không nhầm, Mộ Ngạn cháu lúc trước cũng đi nước R phải không? Y Tình nó cũng là đi du học ở bên đó."
Ông cụ Sở rất tự nhiên chuyển chủ đề lên người Sở Y Tình, cô ta đương nhiên muốn tiếp lấy.
"Lúc em còn du học ở nước R thì đã ngưỡng mộ danh tiếng của tổng giám đốc Thẩm từ lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là ưu tú giống hệt như lời đồn." Sở Y Tình hào phóng đúng mực vươn tay ra, "Chào tổng giám đốc Thẩm, em là Sở Y Tình."
Thẩm Mộ Ngạn chỉ hơi quét mắt qua bàn tay đang vươn ra của đối phương, chút ý tứ cử động cũng không có, đơn giản đáp lại: "Chào cô."
"..." Sở Y Tình và ông cụ Sở bị hành động không chút nể mặt này của anh làm cho sắc mặt cũng hơi cứng đờ.
Mà ŧıểυ thư Cố vẫn luôn ở bên cạnh im lặng giữ chức bình hoa, giờ phút này lại cực kỳ muốn cười.
Tuy rằng Đổng Thiện Thiện đã sớm phổ cập cho cô biết bình thường Thẩm Mộ Ngạn đối xử với người khác giới là thái độ gì, nhưng khi thực sự thấy anh lạnh nhạt không nể mặt người ta, cảm giác này...
Ô ô ô cảm giác này cũng sướиɠ quá đi!
Phẩm chất này của đầu tường càng thêm ưu tú, càng thêm cảm động! Cô cảm thấy càng thích anh hơn rồi!
-
Sau khi Sở Y Tình ở đối diện bị xem nhẹ thì cắn răng, tự nhiên hào phóng làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, thả tay xuống.
Cô ta không phải người có thói quen biết khó mà lui, ngược lại, cô ta cảm thấy chuyện càng có tính khiêu chiến sau khi thành công, mới càng có cảm giác thành tựu.
Vậy nên lúc này cô ta cũng hoàn toàn không có ý rút lui, cơ thể hơi dừng lại một lát, ánh mắt hướng về bên phía Cố Phán quan sát.
Không thể nghi ngờ, người mà Thẩm Mộ Ngạn mang đến là một cô gái xinh đẹp.
Cho dù Sở Y Tình là kiểu con gái từ nhỏ đã kiêu ngạo, tự mãn, cũng không thể không thừa nhận, dáng vẻ của người đối diện hơn cô ta nhiều.
Cô ta vô thức vân vê đầu ngón tay, cười nói với Cố Phán: "Bạn gái của Tổng giám đốc Thẩm trái lại là khá lạ mặt."
Mặc dù mấy năm gần đây Sở Y Tình không ở trong nước, nhưng tư liệu về thiên kim ŧıểυ thư của thành phố S lại vẫn rõ như lòng bàn tay. Cố Phán lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu thật sự gia thế vô cùng ưu tú không có khả năng một chút tin tức cũng không có.
Cho nên, Sở Y Tình cơ bản có thể kết luận, cô gái này 80% không phải xuất thân nhà quyền quý.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Sở Y Tình ngược lại tốt hơn một chút. Không đợi Cố Phán trả lời, lại nói: "Không biết là ŧıểυ thư nhà ai, tôi mới về nước, bạn bè cực kỳ ít, hôm nay thấy vị ŧıểυ thư này vô cùng hợp ý, hi vọng có thể may mắn kết bạn."
Cố Phán không có kinh nghiệm xã giao gì đi nữa, cũng nhìn ra được trong câu chữ của cô gái này không có ý tốt.
Ở trước mặt anh trai những cái khác cô không học được, nhưng lại khắc sâu ở trong đầu cách nói chuyện nói một phần giữ lại chín phần.
Vậy nên nghe Sở Y Tình nói xong, cô chỉ lễ phép mỉm cười đáp lại, "Tôi họ Cố."
Không nói dối cũng không tiết lộ quá nhiều thông tin, còn người đối diện sẽ nghĩ thế nào, vậy thì không phải là phạm vi cô nên cân nhắc rồi.
Sở Y Tình không dò ra lai lịch của cô, nhưng lại cực kỳ muốn biết cô và Thẩm Mộ Ngạn đến cùng là quan hệ gì. Cho nên vì tiếp tục kéo gần quan hệ, cô ta lấy hai ly Sâm-panh từ trong khay của người phục vụ đang đi ngang qua.
"Gặp nhau chính là có duyên, cô Cố, nể mặt uống với tôi một ly chứ?"
Cố Phán còn chưa nói gì, Thẩm Mộ Ngạn ở bên cạnh đã lên tiếng trước——
"Cô ấy không uống rượu."
Động tác của Sở Y Tình cứng đờ, kể cả ông cụ Sở ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút không xuống đài được.
Theo lý mà nói, cháu gái ông ta đã đủ khiêm tốn rồi, chỉ là một ly rượu mà thôi, thế nào đi nữa cũng nên nể mặt một chút chứ?
Nhưng người trong cuộc còn chưa nói gì, người đàn ông ở bên cạnh trái lại đã bảo vệ trước rồi?
Sở Y Tình càng nghĩ càng thấy không cam lòng, ý cười dịu dàng trên mặt có chút miễn cưỡng.
"Ý của tổng giám đốc Thẩm, chẳng lẽ là cô Cố không uống được rượu?"
Ông cụ Sở vừa nghe vậy, cũng cười ha ha tiếp lời.
"Đúng đúng, không uống được với không uống khác nhau rất nhiều đấy, nếu thật sự không uống được, chúng ta cũng không miễn cưỡng."
Lời này của ông cụ Sở thật ra đã là công khai thăm dò rồi, dựa theo thái độ trước đây của Thẩm Mộ Ngạn trên thương trường, anh ta không phải là kiểu người sẽ vì nhân vật râu ria mà làm mấy mặt đối tượng xã giao.
Hiện tại lời này ném ra, ngoài muốn xem địa vị của nhà họ Sở ở trong mắt anh ta một chút, còn muốn thăm dò cô gái bên cạnh anh ta này đến cùng đối với anh ta quan trọng thế nào.
Sở Y Tình đương nhiên cũng hiểu rõ ý của ông nội, cho nên khi ông ta dứt lời, cô ta nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn, trong lòng liền có thêm phần thấp thỏm.
Nín lặng một hồi lâu, người đàn ông ở đối diện mặt không cảm xúc mở miệng: "Không uống."
Sở Y Tình khẽ cắn môi, sắc mặt suýt nữa sắp không nhịn được sa sầm.
Cũng may ông cụ Sở phản ứng rất nhanh, cười ha ha, nói: "Đã như vậy, không bằng ông kêu thằng hai nhà chúng ta đưa Mộ Ngạn và bạn gái đi lên tầng hai nhé? Tầng dưới này người đến người đi, khó tránh khỏi lát nữa lại có người đến mời rượu các cháu."
Nói rồi, ông ta gọi Sở Phàm đang chào hỏi khách khứa khác ở cách đó không xa.
Sở Phàm đã sớm nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn, mấy ngày nay anh ta đang lo làm thế nào làm quen được với người nắm quyền nhà họ Thẩm này đấy, công ty con trong tay anh ta có mấy cái dự án đang tìm người hợp tác, một khi thành công, vậy địa vị của anh ta ở nhà họ Sở sẽ tăng thêm một bậc.
Vốn là muốn thương lượng hợp tác với gia đình của vợ chưa cưới, thế nhưng nhà họ Hứa đột nhiên gặp chuyện, cha của Hứa Tiếu không biết từ đâu lại có một đứa con riêng, vốn là che giấu rất tốt, nhưng trước đó không lâu bỗng nhiên chẳng hiểu ra sao bị người khui ra.
Mẹ của Hứa Tiếu đã sớm qua đời vì bệnh, lần này xảy ra chuyện, Hứa Tiếu cũng lập tức từ con gái độc nhất trở thành nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao trong nhà họ Hứa. Hơn nữa ngày thường tính tình cô ta ngang ngược càn rỡ đã quen, sau khi đứa con riêng kia về nhà, cô ta náo loạn hai trận, sớm đem kiên nhẫn còn thừa không nhiều lắm của cha cô ta cùng tình cảm cha con ầm ĩ chẳng còn lại gì, sau mấy lần trách cứ không có kết quả, cha cô ta liền trịnh trọng cảnh cáo Hứa Tiếu ——
Nếu như cô ta còn tiếp tục náo loạn, vậy quyền thừa kế nhà họ Hứa, cô ta cũng đừng nghĩ lại lấy được.
Mà Sở Phàm vốn vẫn luôn chạy theo bợ đỡ người vợ sắp cưới này, đoạn thời gian này suy nghĩ bắt đầu dao động.
Bản thân anh ta có thân phận lúng túng, cho nên lúc qua lại, vẫn luôn giữ thái độ khiêm nhường.
Nhưng trên thực tế, Sở Phàm sớm đã không chịu nổi tính cách chua ngoa đanh đá của Hứa Tiếu rồi, nhịn cô ta đến bây giờ, hoàn toàn là nhìn trúng gia thế cùng bối cảnh của cô ta có lợi cho chỗ đứng của bản thân ở nhà họ Sở mà thôi.
Giờ cô ta cũng sắp thành con rơi của nhà họ Hứa, vậy anh ta còn có cái gì có thể nhịn nữa? Nếu sau này thái độ bên nhà họ Hứa rõ ràng hơn, vậy hôn ước của anh ta và Hứa Tiếu cũng không có giá trị tiếp tục nữa rồi.
Thế nên, ôm suy nghĩ đó, lần này lúc Sở Phàm cân nhắc đối tác cho dự án mới, đã đổi đối tượng thành Thẩm thị.
Giờ thấy ông cụ Sở có ý giới thiệu vị tổng giám đốc của Thẩm thị này với mình, Sở Phàm đương nhiên vô cùng tích cực tiếp đón.
Sau khi Sở Phàm lễ phép chào hỏi xong, ông cụ Sở liền đề nghị bảo anh ta đưa Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán lên tầng hai.
"Bên đó nhiều người trẻ tuổi, còn tổ chức mấy bàn đánh bài, Mộ Ngạn cháu nếu có hứng thú, có thể qua đó giải trí một chút."
Sở Phàm nghe xong lời của ông cụ Sở thì liên tục gật đầu.
"Đúng vậy, tổng giám đốc Thẩm hiếm khi có mặt, nhất định phải nể mặt chúng tôi."
Sở Phàm vừa nói, cũng vừa nhìn Cố Phán ở bên cạnh một chút, sợ Thẩm Mộ Ngạn cảm thấy vô lễ, lại nói: "Vợ chưa cưới của tôi cũng ở trên lầu tiếp khách, tổng giám đốc Thẩm đi lên cũng không sợ bạn gái anh cảm thấy nhàm chán, tôi sẽ tìm cô ấy đến tiếp chuyện."
Thẩm Mộ Ngạn không trực tiếp đáp lại, mà là quay đầu sang, ánh mắt hướng xuống phía dưới.
"Có muốn đi lên không?"
Cố Phán vừa nghe được lời này, thì có loại cảm giác không hiểu ra sao.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người ở xung quanh lúc này đều tập trung trên người mình, cô im lặng giây lát, nhỏ giọng khẽ hỏi: "Vậy... Đi lên dạo một chút?"
Nghe xong cô nói, Thẩm Mộ Ngạn trầm mặc hai ba giây, sau đó, bình tĩnh mở miệng ——