Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, cảm xúc tức giận phập phồng rào rạt trong lồng ngực cuối cùng cũng được bình ổn lại. Chi Đạo nghiêng đầu, ánh mắt cố định trên người người thiếu niên bên phải.
Vài giây sau, khóe miệng bên trái của cô từ từ cong lên.
Tay phải sờ soạng trong ngăn kéo, lấy ra một cuộn băng keo hai mặt, kéo ra một tầng rồi lại một tầng. Chi Đạo xé lớp bảo vệ màu trắng bên ngoài đi, viên tròn lớp keo dán bên trong, đến khi chúng tròn lại, dính dớp như bùn, nhìn lướt qua có hơi giống c*t mũi. Chi Đạo làm mấy viên như thế rồi dính lên mặt trên hộp thuốc.
Cô nhìn cái hộp, chỉ hơi liên tưởng một chút đã cảm thấy dạ dày nôn nao, có chút không thoải mái, lại hơi nghiêng đầu, nhìn Minh Bạch bên phải đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách, trên mặt nở nụ cười tà ác, tay nhanh hơn não.
Có thói ở sạch đúng không… Cảm thấy ghê tởm đúng không… Được! Hôm nay để xem cô có khiến anh ghê tởm đến mức toàn thân tê dại hay không!
Trong tiết học đầu tiên, cô vùi đầu chăm chỉ làm đống c*t mũi giả.
Đến tiết thứ hai của buổi sáng, Chi Đạo hít hít nước mũi, ném “Vũ khí” sang bên bàn anh, thấy ánh mắt anh chuẩn bị bay sang chỗ mình thì hơi cong ngón tay, dùng móng tay của ngón út đặt trên mũi, giả vờ vừa dùng ngón tay ngoáy lỗ mũi xong, ánh mắt nhìn chằm chằm cái hộp, mỉm cười.
“Thuốc của cậu rất tốt, tôi phải cảm ơn cậu. Mới qua một lúc mà nước mũi đã từ dạng ướt lỏng biến thành đặc lại như này. Tôi muốn cho cậu thấy hiệu quả của thuốc, cho nên đã cố ý đào c*t mũi cho cậu xem đó.” Chi Đạo liếc mắt nhìn anh một cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu cậu không tin bệnh của tôi thật sự đã tốt hơn, tôi còn có thể móc thêm vài cái…”
Chân ghế bị kéo rê trên mặt đất tạo ra tiếng ma sát chói tai vang lên đột ngột, mọi người trong phòng học nghi ngờ quay lại nhìn Minh Bạch đang cau mày bỗng nhiên đứng lên. Giáo viên trên bục hỏi anh có vấn đề gì sao, anh lắc đầu.
Chi Đạo vội cúi đầu, cực kỳ đắc ý cười trộm vì màn kịch nhỏ của mình.
Người bên cạnh đã ngồi xuống, cô nhìn nhìn, hộp thuốc không còn nữa, không biết đã bị vứt đi đâu.
Không khí phía bên phải dường như rơi xuống âm độ, thiếu niên chỉ trầm mặc không nói. Cơ thể Chi Đạo theo bản năng run lên, cắn cắn môi, đôi môi mím chặt thành một đường, bàn tay nắm chặt cây bút.
Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, ai cũng đừng nói chuyện nữa, xem ai lạnh chết ai trước.
Chi Đạo chống đỡ được hết cả buổi sáng, cô không nói một lời nào, cũng không ra khỏi chỗ, kể cả khi Minh Bạch đi ra ngoài cô cũng không dám đi ra, Chi Đạo sợ anh trở về sớm hơn thì cô sẽ không vào được. Nhưng vẫn có lúc cô sẽ phải ra ngoài, những lúc như vậy Chi Đạo đều cố đi thật nhanh, nếu có thể trở về trước anh thì sẽ rất vui vẻ. Chi Đạo còn thường trừng mắt liếc cái tên khốn kiếp chỉ biết làm bài kia, trộm trợn trắng mắt.
Hứ… Ai muốn trò chuyện với tảng băng biến thái chứ…
Đáng tiếc, đã đến giờ cơm trưa. Dân dĩ thực vi thiên (1), cô muốn đi ăn cơm.
——————————————
(1): Dân thực vĩ thiên: Dân lấy ăn làm trời. Ý là nữ chính của chúng ta sắp đói đến mất liêm sỉ rồi