Trong dịch quán, ba người Cuồng Phong không tự chủ mà liếc trộm Chiến Bắc Liệt, nhìn gia kìa, khuôn mặt oán phu ngàn năm.
Trước mặt họ, người nào đó đang ngồi trước một bàn đầy thức ăn, mặt mày xám xịt chờ tức phụ về nhà, trên đầu tản ra lãnh khí, tiểu tử kia đúng là bỉ ổi, dám dùng chiêu như thế.
“Hắt xì!”
Diệp Nhất Hoàng vừa vào cửa thì tai đã nóng lên, hắt xì một cái thật mạnh, nghi ngờ sờ sờ cánh tay, hôm nay, càng ngày càng lạnh!
Chiến Bắc Liệt thu hồi oán niệm, cười một cái rõ tươi với Lãnh Hạ.
Mới cười được một nửa, đột nhiên cứng lại, khuôn mặt nửa cười nửa không, cực kỳ vặn vẹo.
Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên những tiếng nghiến răng oán hận của Đại Tần Chiến thần, kẻ lỗ mãng!
Một kẻ chưa đi, một tên lại đến.
Lãnh Hạ phải ngăn lại trước khi hắn nổi giận, bước nhanh lên phía trước, ngồi cạnh người hắn, chậm rì rì nói ra hai chữ: “Đói bụng!”
Quả nhiên, Chiến Bắc Liệt lập tức chuyển đổi trọng tâm suy nghĩ, tức phụ đói bụng, không tốt!
Là đại sự, đại sự a!
Hắn lập tức gắp mấy đũa đồ ăn mà Lãnh Hạ vẫn thích vào bát nàng, săn sóc tỉ mỉ, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Sao về muộn vậy, nhanh ăn đi.”
Lãnh Hạ cầm một đôi đũa rồi ăn luôn, Chiến Bắc Liệt mặt mày hớn hở, lông mi suýt thì bị hắn cười nhiều mà bay cả ra.
Diệp Nhất Hoàng đau lòng nhìn hai người, một người cười cực kỳ hạnh phúc, một người vẻ mặt thản nhiên nhưng trong mắt lại ẩn chứa lo lắng.
Hắn tự động chạy đến bên cạnh Lãnh Hạ, lôi ghế ra một cách mạnh bạo để gây sự chú ý.
Sự chú ý quả thật là đã tăng nhưng không phải Lãnh Hạ mà là Chiến Bắc Liệt, hắn đá một cước dưới bàn, trừng mắt, cách tức phụ của lão tử ra xa một chút!
Diệp Nhất Hoàng nhe răng nhếch miệng bị đã một cước, như là tiểu thê tử kéo ghế cách xa Lãnh Hạ một chút, lão tiền bối a, ngươi ở đâu?
Huynh đệ ta bị người khi dễ a!
Mộ Nhị đứng một lát nhưng không có ai tiếp đón hắn, rất tự nhiên ngồi xuống bàn, cầm một đôi đũa, tao nhã mà cứng nhắc bắt đầu ăn cơm.
Chiến Bắc Liệt liếc mắt về phía hắn một cái, ý tứ: Sao kẻ lỗ mãng lại ở đây?
Lãnh Hạ nghiêng đầu suy nghĩ, ngẩng mặt lên dùng ánh mắt trả lời hắn: Gặp trên đường.
Chiến Bắc Liệt trừng mắt: tiểu tử này, âm hồn không tiêu tan!
Lãnh Hạ phải nhận nhiệm vụ cao cả là làm người này bớt giận: Có lẽ cần trên chiến trường.
Chiến Bắc Liệt vui vẻ, khắp người ngập tràn hạnh phúc, thì ra mẫu sư tử là vì ta!
Hai người trao đổi ánh mắt ở bên này làm Diệp Nhất Hoàng rất ngạc nhiên, xong rồi xong rồi, ăn ý đến mức này rồi.
Tuy rằng không biết hai người bọn họ nói gì nhưng hắn rất nhạy cảm mà cho rằng, nhất định có liên quan tới người vừa tới, hình như Chiến thần không thích người kia!
Diệp Nhất Hoàng vuốt cằm, cân nhắc hồi lâu rồi cho ra một kết luận: Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu!
Hắn ném cho Mộ Nhị một ánh mắt, ý tứ: Huynh đệ, xưng hô như thế nào?
Mộ Nhị cầm đũa, chuyên tâm ăn cơm………….
Diệp Nhất Hoàng chớp mắt mấy cái, cũng không nổi giận, không ngừng cố gắng: Huynh đệ, tiểu đệ Diệp Nhất Hoàng.
Mộ Nhị cầm đũa, chuyên tâm ăn cơm…………..
Trong lúc Diệp Nhất Hoàng suýt thì rơi cả tròng mắt, rốt cục Mộ Nhị cũng có phản ứng.
Hắn buông đôi đũa, chậm rãi chuyển động cổ, ánh mắt ngơ ngác dừng lại trên mặt Diệp Nhất Hoàng, nghiêng đầu, suy tư.
Bằng khả năng uốn ba tấc lưỡi của ta nhất định có thể lừa ngươi về cùng một phe. Diệp Nhất Hoàng được cổ vũ, tươi cười cực kỳ thân thiết với hắn, tiếp tục cố gắng: Không biết huynh đệ xưng hô như thế nào?
Mộ Nhị hơi hơi nhíu mày, ngay tại lúc Diệp Nhất Hoàng đang cảm thấy hưng phấn, lại chuyển động cổ về chỗ cũ, ánh mắt dừng ở bát cà muối.
Cầm đôi đũa lên, chuyên tâm ăn cơm………….
Diệp Nhất Hoàng trái tim vỡ nát rơi đầy đất, ngửa đầu thở dài, trao đổi ánh mắt kiểu này, quả nhiên là cần ăn ý!
Không sợ kẻ địch toàn thần, mà chỉ sợ bằng hữu toàn heo a!
Chiến Bắc Liệt vừa ăn vừa xem xem kịch vui, ăn ăn cắn cắn, xem kịch vô cùng vui vẻ.
Lãnh Hạ nhìn thấy bộ dáng trẻ con này của hắn, bật cười lắc đầu, người này, làm gì còn phong độ của Đại Tần Chiến thần.
Diệp Nhất Hoàng bắt đầu thay đổi phương pháp, nếu đã không có người giúp đỡ, huynh đệ ta đánh không lại ngươi, vậy thì phiền chết ngươi.
Vì thế hắn bắt đầu nói luôn mồm, trong phòng vốn yên tĩnh, nay trở nên vô cùng ồn ào, như tiếng của một vạn con muỗi ong ong ở bên tai.
Diệp Nhất Hoàng thành công, lúc đầu Chiến Bắc Liệt không nhìn, sau đó thấy rất phiền phức, đến lúc này, hắn cau mày, hạ lệnh: “Quăng ra ngoài.”
Ba người Cuồng Phong bi ai một giây cho huynh đệ mới quen biết này, rồi kiên quyết nghe theo lệnh của chủ tử, túm lấy tay hắn ném ra ngoài.
Ba giây đồng hồ sau, Diệp Nhất Hoàng lại kiên cường nhảy vào phòng, thành thành thật thật câm miệng im lặng.
Lúc này, Chiến Bắc Liệt bày ra phong độ của Đại Tần Chiến thần, không thèm so đo với hắn, chuyên tâm gắp đồ ăn cho Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ luôn ăn đồ ăn hắn gắp cho nàng, trong bát lại có một miếng thịt bò được bỏ vào, đang định gắp lên ăn thì liền cảm giác được người bên cạnh âm trầm hẳn đi.
Nàng sửng sốt, bỏ miếng thịt bò xuống, quả nhiên nhìn thấy Chiến Bắc Liệt đang đen mặt còn Diệp Nhất Hoàng đang cười một cách hèn hạ.
Chiến Bắc Liệt luôn gắp đồ ăn cho nàng không ngừng nên nàng cũng không chú ý là miếng thịt này không phải do hắn gắp.
Đại Tần Chiến thần nghiến răng, trừng mắt nhìn Diệp Nhất Hoàng rồi lại gắp đồ ăn cho Lãnh Hạ, cái tay kia, phải chặt.
Hắn cũng gắp một miếng thịt bò vào bát của Lãnh Hạ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Lãnh Hạ thở dài, tiếp tục sự nghiệp vuốt giận cho người này, bỏ miếng thịt bò của Diệp Nhất Hoàng về đĩa, rồi gắp miếng thịt bò của Chiến Bắc Liệt bỏ vào miệng, nhai nhai.
Đại Tần Chiến thần nhất thời vừa lòng, nhìn Diệp Nhất Hoàng thương tâm, nheo mắt lại, càng vừa lòng.
Lại quay sang cười ngọt ngào với Lãnh Hạ, muốn có bao nhiêu ngụ ý thì có bấy nhiêu ngụ ý, chỉ thiếu chưa viết lên mặt hai chữ muốn đuổi người, lắc lắc cái đuôi.
Đừng nhìn Diệp Nhất Hoàng có vẻ sợ hãi, nhát gan, con thỏ nóng nảy còn cắn người cơ mà, cho nên lúc này, hắn nổi giận.
Lãnh Hạ nhìn thấy Diệp Nhất Hoàng lại gắp đồ ăn cho mình, nhíu nhíu mày, bên này Chiến Bắc Liệt cũng gắp một đũa thức ăn tới, bên kia Diệp Nhất Hoàng không cam lòng yếu thế, bên này Chiến Bắc Liệt kiên nhẫn gắp.
Cứ liên tục như thế, hai người hung hăng nhìn chằm chằm nhau, cắn răng gắp đồ ăn liên tục vào bát nàng.
Trong chớp mắt, đồ ăn trong bát đã chất lên cao ngất ngưởng.
Chiến Bắc Liệt trừng mắt: ngươi còn dám bám lấy tức phụ ta thì ta cho ngươi vĩnh viễn không tìm được tức phụ!
Diệp Nhất Hoàng cắn răng: huynh đệ ta không cần tức phụ, cần ân nhân!
Cảm phiền là Mộ Nhị vẫn ngẩn ngơ như cũ, với chỉ số tình cảm của hắn thì không thể nhìn ra sự biến hoá kỳ lạ trên bàn cơm, ánh mắt vẫn ngơ ngác nhìn đồ ăn trên bàn bị hai đôi đũa gắp đi liên tục, vô cùng mờ mịt.
Trong phòng câm như hến, ba người Cuồng Phong thành thành thật thật lui xuống, thở cũng không dám thở mạnh.
Lãnh Hạ nhịn không được liếc mắt một cái, cực kỳ xem thường, ánh mắt âm lãnh đảo qua Chiến Bắc Liệt và Diệp Nhất Hoàng, làm hai người sợ run lên, trong đầu bay ra hai chữ to: Xong rồi!
Nàng lạnh lùng nhếch miệng một cái, lập tức đi ra ngoài.
Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, đáng thương gọi một tiếng: “Tức phụ.”
Cùng lúc đó, Diệp Nhất Hoàng co đầu rụt cổ gọi to: “Ân nhân.”
Lãnh Hạ không ngừng bước, cũng không quay đầu lại, nhưng bóng dáng âm trầm kia như thông báo cho hai người một câu: Đi đâu thì đi, cút hết cho ta!
Không khí đọng lại, trong thời gian một chén trà nhỏ, rốt cục Mộ Nhị cũng có phản ứng, ánh mắt hắn rời khỏi mấy cái đĩa trống không, chậm rãi ngẩng đầu, trong giọng nói lại mang theo mùi vị đáng thương: “Chưa ăn no.”
Ba người Cuồng Phong nuốt nuốt nước miếng, lấy tốc độ nhanh nhất trốn khỏi phòng, chạy xa là tốt nhất, tránh bị giận cá chém thớt.
Đến lúc trong phòng chỉ còn lại có ba nam nhân, tạo thành hình tam giác im lặng mà ngồi, một người đen mặt sát khí ngút trời, một người run rẩy ngửa mặt nhìn trời, một người cứng nhắc ánh mắt mê man.
Sau thời gian một nén nhang, Chiến Bắc Liệt đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, bực tức với hai kẻ này, thật mất mặt.
Đại Tần Chiến thần trong lòng hung hăng phỉ nhổ chính mình một phen, khẽ điểm mũi chân bay ra khỏi phòng, cảm thấy lo lắng không yên, dỗ tức phụ quan trọng hơn!
Mộ Nhị chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, hung hăng nhíu nhíu mày, không nghĩ ra, ăn no trước đã……..
==
Lãnh Hạ thường dùng hai cách để đối phó với Chiến Bắc Liệt.
Thứ nhất, trực tiếp đánh, trực tiếp dùng bạo lực, đây là cách được dùng trước khi xác định quan hệ với Chiến Bắc Liệt.
Thứ hai, là giống như bây giờ, không dùng bạo lực mà hoàn toàn coi hắn là không khí.
Chiến Bắc Liệt nói chuyện, nàng không nghe thấy.
Chiến Bắc Liệt đi lại trước mắt, nàng không nhìn thấy.
Nàng tựa vào thành giường đọc sách, lật từng tờ từng tờ, mí mắt cũng không nâng lên chút nào.
Chiến Bắc Liệt đau khổ, không ổn, tức phụ tức giận!
Sau khi hắn dạo quanh phòng hai lần, lập tức lao về phía giường, âm mưu muốn dùng phương pháp mặt dày mày dạn để nàng nguôi giận.
Đột nhiên, Đại Tần Chiến thần bất động trên giường, một cử động nhỏ cũng không dám động.
Cổ tay Lãnh Hạ chỉ cách chỗ giữa hai chân của hắn một chút xíu, bao cổ tay trên tay lẳng lặng nằm đó, chỉ cần hơi động một chút là có thể phóng ra một ám tiễn………..
Phế hắn!
Mặc dù Chiến Bắc Liệt biết là mẫu sư tử chắc chắn sẽ không làm vậy nhưng cái này có liên quan đến tính phúc nửa đời sau của hắn, thật sự là ……….. một chút cũng không dám mạo hiểm. (tính phúc: là hạnh phúc có được dựa trên việc xxoo…. mong mọi người tự suy diễn, ta chong xáng :3)
Tách!
Trong ban đêm lành lạnh của mùa thu, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống đất, thanh âm thanh thúy.
Chiến Bắc Liệt nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận lui lại, tránh xa bao cổ tay kia, trong mắt hiện ra sự chờ mong, tội nghiệp nói: “Tức phụ….”
Lãnh Hạ liếc hắn một cái, thu tay lại, nàng không thể chịu nổi cái ánh mắt này của hắn.
Nàng cũng không giận thật, nhưng Chiến Bắc Liệt ghen tuông mọi nơi, ngay cả Diệp Nhất Hoàng cũng ghen, không còn cách nào khác nên nàng phải rời đi, ngăn hắn lại.
Người này, khả năng ghen quá lớn!
Đại Tần Chiến thần nhìn chằm chằm nàng thật lâu, vừa thấy nguy hiểm được giải trừ, thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhảy lên giường.
Một tay ôm eo Lãnh Hạ, một tay ném cuốn sách mà nàng đang cầm ra ngoài, búng tay một cái, tắt đèn.
Ôm tức phụ ngủ!
==
Sáng sớm hôm sau, đám người Cuồng Phong đã chuẩn bị hành lý thật tốt, mọi người chuẩn bị lên đường.
Vừa ra khỏi dịch quán liền thấy vô số dân chúng, tất cả đều mặc quần áo tả tơi, quỳ trên mặt đất, chính là những lưu dân đã được sắp xếp tốt hôm qua.
Thành thủ Cừ thành cung kính thi lễ, trong lời nói có vài phần tranh công lấy lòng nói: “Vương gia, đêm qua hạ quan thông báo những điều Vương gia ra lệnh với họ, từ rạng sáng hôm nay, họ đã tự phát đến dịch quán tạ ơn.”
Thành thủ cảm thấy đắc ý, làm gì có người nắm quyền nào mà không muốn công lao và thành tích của mình được dân chúng ca tụng?
Vô số lưu dân quỳ gối ở ngoài dịch quán, trong đó thậm chí có rất nhiều người già và trẻ nhỏ, từ lúc hắn ra khỏi cửa đã liên tục dập đầu tạ ơn, sự tê tái, chết lặng trong mắt đã biến mất, thay vào đó là hy vọng.
Chiến Bắc Liệt động viên lưu dân, rồi cho bọn họ quay về, chờ đợi triều đình trợ cấp.
Sau khi lưu dân rời đi, Chiến Bắc Liệt lạnh lùng liếc nhìn thành thủ, thanh âm lạnh lẽo: “Ngươi thân là quan phụ mẫu, lại để cho dân chúng áo quần rách rưới quỳ gối suốt đêm ở bên ngoài dịch quán, không để ý tới an nguy của dân chúng, đáng tội gì?”
Thành thủ vốn đang vô cùng đắc ý, sắc mặt lập tức thay đổi!
Hắn vội vàng quỳ xuống, thỉnh tội nói: “Vương gia…………. Vương gia thứ tội! Là hạ quan suy nghĩ không chu toàn, làm việc chưa thỏa đáng, Vương gia thứ tội.”
Thành thủ quỳ trên mặt đất, thấy Chiến Bắc Liệt lên xe ngựa, chậm rãi rời đi, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
“Dân chúng quỳ bao lâu thì ngươi quỳ bấy lâu.”
Đến tận khi lời nói của hắn vọng lại từ phía xa thì thành thủ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng thấy xe ngựa của Liệt vương đã đi xa nhưng cũng không dám đứng lên, thành thành thật thật quỳ ở trước cửa dịch quán.
Thiểm Điện khó hiểu hỏi: “Gia, sao lại không trừng trị hắn?”
Chiến Bắc Liệt trầm giọng trả lời: “Chẳng qua là muốn tranh công mà thôi, còn ở những mặt khác thì không có sai sót gì nghiêm trọng, cũng sắp xếp thỏa đáng cho lưu dân, phạt nhẹ là được rồi.”
Lãnh Hạ nhìn hắn, bĩu môi nói: “Phạt nhẹ? Thời tiết như thế này mà cho hắn quỳ mấy canh giờ thì lúc đứng lên cũng phải mất nửa cái mạng, ngươi phạt cũng thật nhẹ.”
Chiến Bắc Liệt bị tức phụ vạch trần nhưng một chút xấu hổ cũng không có, ôm lấy thắt lưng của nàng, thản nhiên nói: “Nếu không như vậy thì sao có thể khiến hắn nhớ lâu, từ sau sẽ không dám …………. làm chuyện hoang đường như thế nữa.”
Xe ngựa đi rất nhanh, đã đi qua mấy thành trấn, thành thủ ở đó đã nhận được lệnh của Chung Thương cho lưu dân vào thành và sắp xếp cuộc sống cho họ một cách thỏa đáng.
Một loạt những mệnh lệnh của Chiến Bắc Liệt được thi hành đã giải quyết được vấn đề lưu dân, bảo đảm sự ấm no cho họ, không có bất cứ ai có thái độ chống đối.
Trên quãng đường này, ngoại trừ kẻ lỗ mãng ngốc nghếch ngẩn ngơ, Diệp Nhất Hoàng luôn mồm luôn miệng, Chiến Bắc Liệt cực kỳ vừa lòng.
==
Đại Tần, Tiết thành.
Tiết thành là tòa thành cuối cùng thuộc biên giới Yến Tần, đi qua nơi này sẽ đến quân doanh ở xích cương.
Vừa vào Tiết thành Lãnh Hạ đã cảm thấy nơi này thật khác lạ, trong thành không chỉ có dân chúng bình thường mà còn có dân chăn nuôi phóng khoáng.
Trong thành thỉnh thoảng có vài thị vệ tuần tra, ngay cả cổng thành cũng được trông coi nghiêm mật hơn các thành trấn khác.
Chiến Bắc Liệt thấy nàng có vẻ nghi hoặc liền giải thích: “Tiết thành tuy thuộc Đại Tần nhưng hơi khác với các thành khác.”
Lãnh Hạ khiêu mi, chờ hắn nói tiếp: “Nơi này vốn không phải là một tòa thành mà là nơi những bộ lạc không muốn chịu sự quản thúc của Bắc Yến tụ tập. Sau đó, trong bộ lạc có không ít người thành thân với dân Đại Tần, dần dần ở chung hỗn loạn, hình thành một nơi không ai quản lý. Đến lúc tổ phụ đăng cơ đã thu phục nơi này, khiến nó trở thành lãnh địa của Đại Tần, thành lập Tiết thành.”
Đến giờ Lãnh Hạ mới biết, Tiết thành còn có lịch sử như vậy.
Nàng nhớ tới những gì đã đọc trong sách trước đó liền hỏi: “Sau vài chục năm bộ lạc này cơ bản đã bị đồng hóa, chỉ là còn giữ lại một vài tập tính của dân chăn nuôi Bắc Yến phải không?”
“Đúng vậy, cho nên nơi này rất khó quản lý, do dân chúng tính tình bưu hãn……….” Chiến Bắc Liệt gật gật đầu, trầm giọng phân tích: “Về phương diện khác, nơi này gần biên giới nên lúc đầu thường xuyên bị dân chăn nuôi bên ngoài tới gây rối, bởi thế triều đình đã cho phép thực hiện tự trị, cơ bản là tự làm mọi thứ, thậm chí thành chủ cũng có thể có chút binh quyền, để bất cứ lúc nào cũng có thể chống loại những thế lực gây rối từ bên ngoài, chỉ cần hàng năm đều cống nạp cho triều đình là được. Đến tận năm năm trước, Bắc Yến đại bại thì nơi này mới được yên bình hơn nhiều.”
Lãnh Hạ cau mày: “Nói cách khác, thành chủ có quyền lớn nhất ở đây, có thể nói là lấy thúng úp voi.”
Chiến Bắc Liệt vén mành lên, quan sát đến dân chúng bên ngoài, từ năm năm trước, sau khi Bắc Yến đại bại, hắn chưa từng quay lại nơi này, nhưng bây giờ nơi này khác xa so với ấn tượng ngày trước, lụn bại đi rất nhiều.
Dân chúng nơi này giống như những lưu dân kia, trong mắt ngập tràn sự tê tái, bi ai.
Hắn thả mành xe xuống, nhíu nhíu mày: “Có thể nói như vậy, nhưng thành chủ ở đây cũng thường thay đổi, tuy nhiên, thành chủ hiện tại là Tiết Nhân Nghĩa có vẻ rất có khả năng, từ lúc nhậm chức đã áp chế gắt gao dân chăn nuôi ở đây.”
Hắn hơi hơi nhắm mắt lại, day day huyệt Thái Dương nói: “Còn có đám thổ phỉ của Đông Phương Nhuận lần trước, liên tiếp gây rối ở vùng biên giới này nhưng chỉ có Tiết thành là không bị tổn hại nặng.”
Đúng lúc này, một thanh âm nam nhân vang lên: “Hạ quan Tiết Nhân Nghĩa tham kiến Vương gia, hạ quan không biết Vương gia tới nên vội vàng chạy lại đây, mong người thứ tội.”
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ xuống xe ngựa, liền thấy có mấy nam nhân mặc quan phục đang đứng ở phía xa, người đứng đầu khoảng gần bốn mươi tuổi, bộ dáng nhỏ gầy.
Không đợi Chiến Bắc Liệt lên tiếng, hắn đã đứng thẳng dậy, ân cần nói: “Vương gia từ xa tới, hạ quan đã sai người chuẩn bị rượu, mong người nhận cho.”
Chiến Bắc Liệt đảo mắt qua hắn, người này sắc mặt ngăm đen, mũi khoằm, trong mắt thỉnh thoảng có vài tia hung ác nham hiểm chợt lóe lên rồi biến mất, vừa nhìn đã thấy người này không phải hạng đơn giản.
Nói là vội vàng tới nhưng quan phục lại phẳng phiu, không có một nếp nhăn nào.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc nhau, trong mắt có vài phần hàn ý lạnh như băng.
Hắn mỉm cười, còn chưa nói gì, Tiết Nhân Nghĩa đã nhìn Thí Thiên ở phía sau, hơi cau mày, chắp tay nói: “Vương gia, hạ quan không biết Vương gia dẫn theo binh đến, nhất thời chưa sắp xếp gì, không bằng cho bọn họ hạ trại ở ngoài thành trước?”
Chiến Bắc Liệt cũng không phản đối, cười cười: “Đương nhiên là được.”
Tiết Nhân Nghĩa cười thầm trong bụng, đã sớm nghe nói Chiến thần Liệt vương này anh dũng cỡ nào, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tử hai mươi tuổi mà thôi, quả thật là đã quá coi trọng hắn rồi.
Hai người đi về phía trước, Tiết Nhân Nghĩa đi theo sau Chiến Bắc Liệt, bước chậm hơn hắn nửa bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn Thí Thiên.
Hắn cảm thấy hình như có sát khí bắn về phía mình, sau khi quay lại thì đột nhiên biến mất, hắn lắc đầu, chắc là bản thân nhầm rồi.
Lãnh Hạ phân phó Thí Thiên tạm thời hạ trại ở ngoài thành, cảnh cáo liếc Lâm Thanh một cái rồi cho hắn đi theo mình.
Lâm Thanh cúi đầu, hắn hiểu ý cô nương, nàng muốn hắn khống chế cảm xúc của mình cho tốt, hắn từ từ nhắm hai mắt điều chỉnh lại bản thân, rồi đuổi theo Lãnh Hạ.
Phủ Thành chủ cực kỳ xa hoa, nếu đem so sánh với vẻ lụn bại của Tiết thành, thì có thể nói là cách một trời một vực.
Chiến Bắc Liệt ngồi trong đại điện tráng lệ, nói chuyện với Tiết Nhân Nghĩa và các Huyện lệnh, thành thủ, quan viên, ăn uống linh đình, không khí rất thân thiện.
Chiến Bắc Liệt uống xong ly rượu mà Tiết Nhân Nghĩa vừa rót, liền đặt chén xuống bàn, vẻ mặt như không hỏi thì không chịu được: “Tiết thành chủ, thị vệ của bổn vương ở đây chứ?”
Tiết Nhân Nghĩa hừ lạnh một tiếng, quả nhiên chỉ là một tiểu tử lỗ mãng, thiếu kiên nhẫn.
Hắn cung kính trả lời: “Chung thị vệ ra ngoài thành trấn an lưu dân chưa về, Vương gia có cần phái người đi tìm không?”
Chiến Bắc Liệt thởi phào một cái, giống như thả tâm, cười nói: “Nếu là đi trấn an lưu dân thì không cần tìm, bổn vương không nóng nảy.”
Nói xong, lại cau mày, sắc mặt trầm trầm hỏi: “Tại sao lưu dân vẫn còn ở ngoài thành?”
Tiết Nhân Nghĩa thầm khinh thường trong lòng, vui giận hiện ra mặt, Liệt vương này sợ rằng còn hữu danh vô thực hơn hắn nghĩ, danh hiệu Chiến thần là có nhưng chẳng qua chỉ là một kẻ lỗ mãng biết mang binh đánh giặc thôi.
Hắn buông ly rượu xuống, nhìn chằm chằm Chiến Bắc Liệt thật lâu, đến tận lúc trên mặt Chiến Bắc Liệt hiện ra vẻ nghi hoặc mới kiêu ngạo đáp: “Chỉ là vài tên dân đen mà thôi, cũng không phải là dân chúng Đại Tần, cho vào chỉ làm nhiễu loạn trị an Tiết thành, nếu có gian tế của nước khác thì mất còn nhiều hơn được.”
Nhữn quan viên khác cũng phụ họa theo.
Chiến Bắc Liệt hơi nhắm mắt lại, giống như suy nghĩ, hồi lâu sau mới hỏi: “Nhiều lưu dân như vậy ở ngoài cửa thành, nếu Bắc Yến và Đông Sở có hành động gì đó thì thành chủ định làm như thế nào?”
Lãnh Hạ vẫn im lặng ngồi ở bên cạnh, lập tức nói tiếp: “Thành chủ không cho họ vào thành, thời tiết giá rét thế này thì những dân chúng đó……….”
Tiết Nhân Nghĩa cau mày: “Vương gia có lẽ không biết, trinh sát của hạ quan cứ mỗi canh giờ sẽ báo lại tình hình bên ngoài một lần, nếu hai nước kia có gì bất thường thì hạ quan sẽ biết ngay.”
“Còn về những lưu dân này…..” Hắn nhìn về phía Lãnh Hạ, trong mắt có vài phần không xem trọng, cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Vương phi nhân hậu, nhưng đám lưu dân này không thể giữ lại. Trưa mai hạ quan sẽ đuổi hết đi, nếu không đi……….”
Hắn cười ha ha, trong giọng nói không hề có chút thông cảm nào, cưc kỳ đắc ý lại có vài phần âm ngoan: “Liền giết sạch!”
Choang!
Chén rượu trong tay Lãnh Hạ lập tức rơi xuống đất vỡ nát, nàng cắn môi liếc Tiết Nhân Nghĩa một cái, trong mắt tràn ngập kinh hoàng lúng túng, miễn cưỡng cười: “Thành chủ………. thật quyết đoán!”
Tiết Nhân Nghĩa lại cười ha ha, nữ nhân chính là nữ nhân!
Nhất là Liệt Vương phi này, chính là phế vật có tiếng trong ngũ quốc.
Lãnh Hạ âm thầm thở phào, Tiết Nhân Nghĩa không phát hiện, nhưng nàng lại có thể nhận thấy, vừa rồi, Lâm Thanh ở phía sau lại không khống chế được bản thân, thả ra một chút sát khí.
Nàng thả cái chén xuống, vừa là để giả vờ yếu đuối, vừa là để Tiết Nhân Nghĩa không chú ý tới điều này.
Nàng bình tĩnh dùng tay ra hiệu ở phía sau, cảnh cáo Lâm Thanh.