Vừa đến nơi đã thấy Phùng Hiền Lập chạy tới đón hai người.
Chiến Bắc Liệt nhìn một cửa động ở phía trước, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vương gia, mưu sĩ, là do một lão binh phát hiện trước, tổ tiên nhà hắn làm nghề trộm mộ, vô cùng am hiểu đường hầm, vừa nổ xong, nghe thấy tiếng vang mơ hồ bên kia, đã đoán là bên trong có một khoảng không gian.”
Phùng Hiền Lập vừa nói, ánh mắt lại vừa nhìn Lãnh Hạ, không tự chủ được mang theo vẻ kính sợ.
Càng nhìn càng thấy mưu sĩ thâm tàng bất lộ, ai có thể đoán được, một thiếu niên gầy yếu như thế, lại chứa đựng những sức mạnh đáng sợ!
Lần trước tiếng nổ ầm ầm, Vương gia nói là mưu sĩ làm thí nghiệm, bọn họ nửa tin nửa ngờ, ai biết thí nghiệm đó lại kinh khủng như vậy!
Bọn họ quả thực không dám nghĩ, nếu dùng cái này trên chiến trường…….
Lãnh Hạ thấy hắn không được tự nhiên, đánh một quyền vào ngực hắn, khiêu mi hỏi: “Sao, không phải là huynh đệ sao?”
Phùng Hiền Lập sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ lên, đúng vậy, mưu sĩ bưu hãn cũng tốt, dù sao vẫn là mưu sĩ của bọn họ.
Hắn không khỏi cười ha ha: “Phải! Huynh đệ ta hồ đồ!”
Chiến Bắc Liệt khẽ cong khóe môi, nhướn mày nói: “Đi, đi xuống xem một chút.”
Không khí bên trong tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc, làm ba người liên tục ho khan.
Đây là một hành lang có thể chứa khoảng mười người, rất rộng, đại quân có thể đi qua.
Bên trong đen như mực, trên mặt đất toàn là hỏa dược, nên không ai dám lấy đuốc ra, cũng may trừ Lãnh Hạ, bọn họ ai cũng có nội lực vài phần hoặc thâm hậu, người tập võ tai thính mắt tinh, cũng coi như là nhìn rõ……….
Đường rất trơn trượt, thỉnh thoảng có những giọt nước nhỏ xuống, Lãnh Hạ bị Chiến Bắc Liệt nắm tay thật chặt, giọng nam trầm thấp nhỏ nhẹ nói bên tai: “Cẩn thận một chút, nơi này có nước, bước qua………..”
Trên đầu có Chiến Bắc Liệt che chắn, để nàng khỏi bị ướt, cực kỳ săn sóc.
Làm Phùng Hiền Lập tấm tắc khen ngợi trong lòng.
Đi suốt gần nghìn thước, thì thấy Trịnh Thạch và mấy tên phó tướng đang chờ, còn có mười mấy lão binh, là lính chuyên môn nổ đường hầm.
Một lão binh chỉ vào mặt tường hơi nghiêng ý nói: “Vương gia, mưu sĩ, mặt tường này rất dày, nếu không phải lúc nổ, có truyền đến một tiếng ù ù nhỏ, thì chúng ta cũng không phát hiện được.”
Thanh âm của hắn có chút nặng nề, chắc chính là lão binh trong miệng Phùng Hiền Lập.
Chiến Bắc Liệt bước lên trước vài bước, gõ hai cái trên mặt tường, thanh âm dày, quả thật khó phát hiện.
Hắn vận nội lực để lắng nghe, lúc này gõ lại, có thể loáng thoáng nghe được phía bên kia có tiếng vang cho thấy bên trong là không gian rỗng.
Lão binh giải thích: “Vương gia, theo như tiểu nhiên phỏng đoán, thì mặt tường này dày ít nhất là năm thước.”
Chiến Bắc Liệt gật đầu, bên kia tường không biết là nơi như thế nào, dù sao thì bức tường này cũng nằm vuông góc với đường hầm, lúc bọn họ phát hiện thì đã đào hầm qua rồi, cũng sẽ không ảnh hướng tới việc nổ hầm.
Mà ở đây, lại có một không gian ngầm, đường hầm có thể chứa được hơn mười vạn đại quân đi qua, không gian trống này không biết có tạo thành sự việc bất ngờ không thì chưa thể nói trước.
Nếu đã phát hiện thì phải biết đó là chỗ nào.
Lãnh Hạ suy nghĩ một chút, môi hồng khẽ mở: “Nổ!”
Không thể làm gì khác, chỉ có thể nổ.
Mọi người đang xếp bom ở trước bức tường, dựa theo độ dày của tường, dùng hai mươi quả.
Mọi người lui ra ngoài, lão binh kia cầm dụng cụ đánh lửa.
‘Xoẹt’ một tiếng, cùng với một làn khói xanh gay mũi, ngọn lửa lan tràn cực nhanh.
Lúc nào, ở chỗ sâu trong đường hầm nổ tung, giống như mặt đất cũng đang run rẩy, cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa là hơi nóng lan ra, khói đặc cuồn cuộn ở trong, giống như tuyết trắng bao phủ lấy đường hầm.
Chiến Bắc Liệt để những người còn lại ở ngoài, chỉ dẫn theo Phùng Hiền Lập và lão binh kia vào.
Ở hành lang đen kịt đột nhiên lóe ra ánh sáng hơi yếu, chiếu sáng một vùng không gian nhỏ.
Lãnh Hạ nhìn một viên dạ minh châu trong tay Chiến Bắc Liệt, nhíu mày, chậm rãi nói: “Không ngờ ngươi cũng mang theo cái này.”
Dạ minh châu cũng không lớn, chẳng qua chỉ là một quả cầu thủy tinh nhỏ, sáng yếu nhưng trong chỗ tối đen này cũng khá có tác dụng.
“Lúc trước lấy ở chỗ Mạc Tuyên, trong một đống thứ, cái này nhỏ nhất nên nhét vào túi áo……” Chiến Bắc Liệt cầm viên dạ minh châu trong tay, cười nói: “Lâu như vậy cũng đã quên mất rồi.”
Đang nói chuyện thì thấy bức tường lộ ra một cái khe hẹp, chỉ một người có thể lách qua, không ít đất đá đầy ở phía trước, ở trên còn có mấy khối đá đã nứt ra, mặt tường hơi nghiêng điều có bị nổ loang lổ.
Phùng Hiền Lập nhìn một lát rồi phân phó lão binh: “Nổ tiếp lần nữa đi, hẹp như vậy sẽ khó đi.”
“Không được!” Lãnh Hạ và lão binh cùng nói.
Lão binh tỉ mỉ quan sát Lãnh Hạ vài lần, thật thà mở lời: “Tiểu nhân vì được tổ tiên truyền lại nên mới biết…… không ngờ mưu sĩ cũng biết!”
Thấy Phùng Hiền Lập khó hiểu, Lãnh Hạ giải thích: “Đất này chịu lực rất nhiều, trọng lực, …….nếu như nổ thêm lần nữa thì những tảng đá lớn bên trên sẽ ngăn cửa đi lại, có khi chúng ta cũng sẽ bị chôn sống.”
Phùng Hiền Lập nghẹn họng nhìn trân trối, nửa hiểu nửa không gật đầu.
Mưu sĩ nói cái gì, thì cái đó là đúng!
Chiến Bắc Liệt thì càng như thế, lời nói của tức phụ là nghe theo vô điều kiện!
Nhìn vào cái khe kia thì bên trong rất tối, không có chút ánh sáng nào, là một hành lang chật hẹp, không nhìn được điểm cuối, giống như một con rắn uốn lượn, phun ra khí lạnh.
Khí lạnh này xông vào thân thể, Lãnh Hạ không khỏi hắt hơi một cái.
Chiến Bắc Liệt khoác vai nàng, trầm giọng nói: “Bên trong lạnh, ngươi đừng vào.”
Nếu Chiến Bắc Liệt vào một mình thì nàng sẽ không an lòng.
Thấy nàng khăng khăng như thế, Chiến Bắc Liệt cũng không khuyên nữa, nghiêng người lách vào, đi theo sát sau lưng Lãnh Hạ.
Đi vào bên trong, mới cảm giác được hành lang này thật chật hẹp, hơn nữa ở ngoài chỉ cảm thấy ba phần lạnh giá, vào đây thì giống như bước sang thế giới bên kia, gió lạnh lẽo như thổi tới từ địa ngục, vang lên bên tai, như oan hồn than khóc.
Phùng Hiền Lập nhìn vào bên trong, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đã đi mấy bước, cũng đã bị bao phủ trong bóng tối âm u, nhìn không rõ.
Hắn muốn vào nhưng Chiến Bắc Liệt lại nói: “Các ngươi chờ ở ngoài, nhiều người sẽ khó đi.”
“Vương gia, mưu sĩ, cẩn thận a!” Phùng Hiền Lập suy nghĩ một chút rồi ném hộp đánh lửa vào.
Chiến Bắc Liệt nhận lấy, đỡ Lãnh Hạ, nhẹ giọng nói: “Chậm một chút, không biết đây là đâu, cẩn thận.”
Lãnh Hạ gật đầu, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng vang yếu ớt, tóc gáy lập tức dựng lên, loại cảm giác nguy hiểm đến sinh mạng đột nhiên hiện lên.
Chiến Bắc Liệt cũng nghe thấy tiếng vang này, đôi ưng mâu rồi đột nhiên nheo lại, không tự chủ được nói: “Vừa rồi tiếng bom nổ…….”
Lãnh Hạ bỗng nhiên quát to, hét lớn một tiếng với Phùng Hiền Lập và lão binh: “Chạy mau!”
Cũng trong lúc đó, Chiến Bắc Liệt ở sau lưng bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy nàng, bảo vệ ở trong lòng!
Cửa động lại bị một tiếng vang to lớn làm nổ tiếp, hơi nóng mãnh liệt làm Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt ngã trên mặt đất, cánh tay rắn chắc che chở cho nàng, không để hở dù chỉ là một chút, khí tức mãnh liệt, hơi nóng, tia lửa, tất cả đều bị thân thể to lớn này ngăn cản, không thể……….. gây tổn thương cho người trong lòng dù chỉ là một chút!
Mùi tùng hương quen thuộc mà dễ ngửi bay vào mũi, khiến nàng cảm thấy yên tâm.
Lúc này, tiếng nổ ầm ầm, tiếng gió cuồn cuộn, tiếng đất đá, toàn bộ đều mơ hồ, chỉ duy nhất sự ấm áp của người này là rõ rệt…..
Không biết qua bao lâu, thanh âm dần dần lắng lại, giống như toàn bộ thế giới đều vắng vẻ không tiếng động.
Gió lạnh thổi qua, Lãnh Hạ giật giật, ngẩng đầu lên, khắp nơi tối đen, không có một chút xíu ánh sáng, nàng nhanh chóng nhỏm dậy, khẽ đẩy hắn, gấp gáp hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
Thấy người kia không trả lời, cả người Chiến Bắc Liệt ngả vào nàng, lòng chợt trầm xuống, lớn tiếng gọi: “Chiến Bắc Liệt!”
“Tức phụ……..” Thanh âm của Chiến Bắc Liệt có chút khàn khàn, hắn cúi đầu ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Ta không sao.”
Không đúng!
Hai người ở cạnh nhau lâu như vậy, từ thanh âm của hắn là Lãnh Hạ có thể nhận ra, hắn bị thương!
Sự hoảng loạn chưa bao giờ có chiếm cứ đầu óc luôn luôn tỉnh táo của nàng, Lãnh Hạ xoa lưng hắn, cả bàn tay đầy máu!
Tay nàng lập tức được nắm chặt, Chiến Bắc Liệt từ từ bò dậy, ôm chầm Lãnh Hạ vào lòng, thanh âm khàn khàn trấn an nói: “Tức phụ, ta không sao, chỉ là bị thương ngoài da, ngươi có bị thương không?”
Phượng mâu có chút chua xót, Lãnh Hạ chôn mặt trong ngực hắn, khẽ lắc đầu một cái, thanh âm rầu rĩ: “Ta rất khỏe.”
Chiến Bắc Liệt lấy hộp đánh lửa ra, một tia sáng hiện lên, lúc này hai người mới có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Cửa động lúc trước nổ ra đã bị đất đá lấp lại, không còn chút nào.
Chiến Bắc Liệt nhìn cánh cửa đã bị lấp lại hoàn toàn, hơi nhíu mày, thở dài nói: “Không biết hai người phía ngoài như thế nào.”
Nói xong cũng thở dài một hơi, lúc nàng hô ‘Chạy mau’ thì một quả bom chưa nổ kia đã nổ mạnh, Chiến Bắc Liệt cũng không kịp thoát hoàn toàn, huống chi bọn họ………..
Lãnh Hạ từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ một chút, quả bom này chắc là lúc cháy đã bị tảng đá lớn rơi xuống lấp đi, ngòi nổ chưa cháy hết nhưng vẫn âm ỉ, không ngờ kíp nổ lại cháy xong vào lúc đó nên mới đột nhiên nổ mạnh.
Chiến Bắc Liệt cũng biết hai người có lẽ lành ít dữ nhiều, việc cấp bách nhất là phải đi ra ngoài trước.
Hắn bước lên phía trước hai bước, miễn cưỡng vận nội lực đánh một chưởng vào tảng đá!
Tảng đá lớn kia bị chấn động, run rẩy mãnh liệt, cùng với nó, cả đường hầm cũng rung động theo, chấn động kịch liệt làm vô số đất đá rơi từ trên đầu xuống…………
Chiến Bắc Liệt vốn đã bị thương, lúc này mặt đất chợt lay động, bị nghiêng người đập lưng vào tường, đau nhe răng nhếch miệng.
Thương thế của hắn cũng không phải là nhẹ như vừa nói, toàn bộ phía sau bị hơi nóng của bom sau khi nổ làm bỏng, lục phủ ngũ tạng cũng bị ảnh hưởng, may mà hắn có công phu trong người, thân thể cường kiện, cho nên chưa gặp phải trở ngại gì lớn.
Lúc này, phía sau đau rát, vết thương đập vào vách tường thô ráp, đau nhức đến chết lặng.
Rung động khoảng một lúc thì dừng lại.
Lãnh Hạ nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn, mày liễu hung hăng nhíu lại, khuôn mặt tươi cười như sương lạnh, không nói hai lời, quay người hắn lại bắt đầu kiểm tra!
Dưới ánh lửa yếu ớt, toàn bộ phía sau của Chiến Bắc Liệt đều ướt đẫm máu, áo bào bị đốt cháy khét một mảng lớn, máu thịt mơ hồ dính trên lưng, máu vẫn không ngừng chảy ra từ vết thương.
Lòng của Lãnh Hạ nhất thời trống rỗng, mờ mịt, thê lương, ánh mắt của nàng chăm chú nhìn chằm chằm phía sau Chiến Bắc Liệt, không chớp lấy một cái!
Dần dần, tầm nhìn trở nên mơ hồ………..
Chiến Bắc Liệt sợ hãi, nghiêm khắc chấp hành gia quy, hai tay giữ chặt, đứng nghiêm ngay ngắn chờ tức phụ răn dạy.
Hắn đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Lãnh Hạ nói gì, không khỏi lặng lẽ quay đầu lại nhìn.
Liếc một cái liền kinh tâm!
Đại Tần Chiến thần luống cuống!
Hắn không thể tin nhìn gò má của Lãnh Hạ, từ cặp mắt phượng bức người, một giọt nước mắt trong suốt lặng yên rơi xuống, chảy qua gò mà và cằm rồi rơi xuống đất, tạo nên một sự rung động nhỏ.
“Tức….tức…..phụ……..” Chiến Bắc Liệt chân tay luống cuống, ngay cả lời cũng không nói nên, vô cùng đau lòng.
Hắn đã từng thấy mẫu sư tử như thế chưa?
Nếu lúc trước có người nói với hắn, Lãnh Hạ cũng sẽ khóc, khẳng định hắn sẽ không nói hai lời vặn cổ người kia.
Mẫu sư tử bưu hãn của lão tử mà cũng khóc, đùa mẹ ngươi!
Vậy mà lúc này, trong lòng của hắn ngoại trừ khiếp sợ, ngoại trừ đau xót, thì cảm thấy rất ngọt ngào, một loại cảm giác thỏa mãn không cách nào hình dung, dần dần dâng đầy trong lòng.
Chiến Bắc Liệt vòng tay ôm lấy Lãnh Hạ, ôm thật chặt, như muốn kéo nàng nhập vào xương cốt.
Lãnh Hạ chôn mặt vào trong ngực hắn, ở nơi mà ai cũng không nhìn thấy, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống.
Đã bao lâu rồi?
Đã bao lâu không khóc?
Năm năm?
Mười năm?
Hay là càng lâu hơn nữa?
Trước ngực Chiến Bắc Liệt, nước mắt của nàng làm ướt một mảng lớn.
Một lúc lâu sau, nàng hít mũi một cái, lúng túng ho khan một tiếng, hung tợn kéo kéo y phục Chiến Bắc Liệt, giọng điệu căm hận, tức giận để che dấu sự ngượng ngùng: “Băng bó cho ngươi!”
Chiến Bắc Liệt nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, thực sự không hiểu, tức phụ vừa rồi còn nhu tình như nước, sao chớp mắt một cái đã biến thành mẫu sư tử bưu hãn rồi?
Đại Tần Chiến thần hắng giọng một cái, không dám chậm trễ chút nào, một khẩu lệnh một động tác, xoay người sang chỗ khác, chờ Lãnh Hạ băng bó.
Lãnh Hạ nhìn phía sau lưng hắn máu thịt trộn lẫn dính vào áo bào, lúc này tuyệt đối không thể mềm lòng, trầm giọng nói: “Chịu đựng!”
Tiếng nói vừa dứt, liền hung hăng giật áo bào xuống, kèm theo đó là một mảng da thịt cháy đen.
Chiến Bắc Liệt cau mày, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, phát ra một tiếng kêu rên nhỏ.
Da thịt bị xé ra, máu tươi liền ào ào chảy.
Lãnh Hạ nhanh chóng cởi áo khoác thuần trắng trên người, rồi lại cởi y phục sạch sẽ ở trong ra, hai tay dùng sức, xé chúng thành những mảnh vải vụn, đưa một miếng cho Chiến Bắc Liệt: “Cắn! Nhịn đau!”
Sau lưng hắn có rất nhiều chỗ bị bỏng, nếu không xử lý tốt, nhất định sẽ thối rữa.
Chiến Bắc Liệt gật đầu, nhắm mắt lại, mặt cắt không còn chút máu, nắm miếng vải kia, nhưng lại không dùng.
Lãnh Hạ lấy trọng kiếm của hắn ra, dùng lửa đốt để khử trùng, lúc này nàng đã điều chỉnh tâm tình thật tốt, không biến sắc chuyên tâm xử lý vết thương cho hắn, loại bỏ thịt thối trên lưng…………..
==
Bên kia.
Bên ngoài, đám người Trịnh Thạch chợt bên trong nổ mạnh, không khỏi cả kinh.
Lúc này Vương gia và mưu sĩ bọn họ còn đang ở trong, uy lực của bom như thế nào bọn họ đều biết, cái này…………
Đợi sau khi bên trong yên tĩnh lại, mấy người liền vọt vào, ai cũng vô cùng lo lắng.
Trịnh Thạch chạy tới đầu tiên, chạy được nửa đường liền dừng bước, ánh mắt không thể tin nhìn tình cảnh trước mắt……..
Máu………..
Khắp nơi đều là máu…………..
Trên vách tường, trên mặt đất, không chỗ nào không đầy máu tươi, vẩy hết lên những tảng đá lớn, sắc nhọn, nhìn quá thê lương.
Mà ở dưới một tảng đá nhọn, là Phùng Hiền Lập đang hôn mê.
Trịnh Thạch chạy tới, vỗ vỗ mặt Phùng Hiền Lập, la lên: “Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh a!”
Ngón tay của Phùng Hiền Lập khẽ run lên, Trịnh Thạch kích động nói không ra lời, đỡ lấy hắn kéo ra ngoài, cũng phó tướng khác cũng chạy vào giúp đỡ hắn.
Nhưng mà kéo được một nửa, bọn họ đều sợ ngây người, không dám tin nhìn hắn, môi run nhè nhẹ, lúng ta lúng túng không thể nói.
Phùng Hiền Lập bị đá đè lên, lúc này kéo đến bắp đùi thì bọn họ thấy rõ ràng, một chân của hắn đã không còn, còn một chân thì máu thịt lẫn lộn, nhìn không rõ, không thể phân biệt được đâu là xương, đâu là thịt……….
Trịnh Thạch rưng rưng, hai mắt đỏ quạch, các phó tướng khác cũng giống như hắn.
Đột nhiên, không biết ai hô một câu: “Vương gia đâu?”
Mấy người phó tướng đồng loạt cả kinh, chia nhau ra tìm kiếm, Phùng Hiền Lập đã bị nổ mất một chân, nhưng chỉ có máu của mình hắn thì không thể biến nơi này thành như thế, có đầy tay cụt chân cụt ở đây……….
Cái này không biết là……..
“Không thể nào!” Một tiếng hét lớn truyền đến, hai mắt Chung Thương vằn tơ máu nhìn chằm chằm bọn họ, gằn từng chữ nói: “Sẽ không chết!”
Phó tướng nhất thời đều nói không ra lời, bọn họ cũng không hy vọng Vương gia và mưu sĩ gặp chuyện không may, thế nhưng tìm mãi mà vẫn không ra, trên mặt đất lại có nhiều máu như vậy………….
Bọn họ ngây ngốc nhìn Chung Thương, đã từng thấy Chung thị vệ như thế chưa?
Khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc, lãnh cảm, vẻ mặt không có chút biến hóa nào, đã bao giờ như thế này chưa?
Ánh mắt đỏ như máu, khóe mắt nhìn bọn họ lộ ra sát khí, giống như muốn bảo ai dám nói một câu ‘Vương gia đã chết!’ dù là phó tướng trong doanh trại, dù là bất cứ ai, cho dù là thiên hoàng, lão tử cũng sẽ xông lên, giết không tha!
Còn có ba người Cuồng Phong phía sau hắn, Mục Thiên Mục Dương, luôn luôn cười hì hì chêu chọc nhau, hiện giờ không ai không ngập đầy sát khí, khí tức âm trầm lan tràn quanh thân, giống như ác quỷ chui lên từ địa ngục!
Sáu con ác quỷ!
Trịnh Thạch vỗ đầu một cái, đột nhiên nhớ tới một việc, khuôn mặt tràn đầy vui mừng: “Cái đường hầm kia! Đường hầm trước lúc bom nổ!”
Chung Thương vọt tới trước người hắn, siết cánh tay của hắn, vội hỏi: “Đường hầm gì?”
Các phó tướng khác cũng nghĩ tới, kể lại rõ ràng mọi chuyện, Chung Thương nghe xong, trực tiếp trầm giọng nói: “Nổ!”
Phó tướng vừa nghe, ánh mắt đồng loạt sáng ngời: “Đúng! Đúng! Nổ! Chúng ta nổ!”
Mấy tên phó tướng vừa định lao ra chuẩn bị bom, tiện thể dẫn Phùng Hiền Lập tới chỗ Mộ Nhị.
Đột nhiên, một thanh âm yếu ớt truyền vào tai mọi người: “Không………không…….không được nổ……….”
Phùng Hiền Lập đang hôn mê, nghe loán thoáng thấy câu ‘Nổ!’ nhất thời tỉnh lại, hắn cố chịu đựng sự đau đớn ở đùi, cố gắng nói: “Không…….không được nổ……….mưu sĩ nói, nổ…….tiếp thì ở đây sẽ sụp xuống,……… sẽ….. sẽ bị chôn sống!”
Chung Thương sửng sốt, mày cau thật chặt, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay càng thêm lạnh: “Tại sao? Vương gia và mưu sĩ có bị sao không?”
Phùng Hiền Lập nhẹ nhàng lắc đầu, thở không ra hơi, lời nói đứt quãng: “Không biết……….. mưu sĩ… mưu sĩ nói, Vương gia và mưu sĩ chắc là…….. chắc là…… không có việc gì……… người chết……… chết là……. lão binh kia.”
Phùng Hiền Lập nghĩ, hắn được mưu sĩ nhắc nhở, nếu mưu sĩ đã phát hiện ra điều này trước bọn hắn, công phu của Vương gia lại cao như vậy, hai người chắc là không có việc gì, nhiều lắm thì bị vết thương nhẹ.
Mọi người nghe nói hai người không có việc gì, không khỏi đồng loạt thở dài một hơi.
Chung Thương gục đầu xuống âm thầm suy nghĩ, nếu việc này là do Tiểu Vương phi nói, vậy thì tuyệt đối không thể nổ!
Cho tới bây giờ, Tiểu Vương phi chưa bao giờ không làm được điều mình nói, nàng là người chế tạo ra bom nên đương nhiên phải hiểu nó hơn ai hết.
Chung Thương hỏi lại: “Không thể nổ, vậy có thể đào không?”
Phùng Hiền Lập nhớ lại một hồi, nói rằng: “Mưu sĩ chưa nói……. còn nói gì đó nữa……. nhưng ta nghe không hiểu…….”
Chung Thương hít sâu một hơi, không biết có thể đào không, nếu quả thật vì bọn họ lỗ mãng mà Vương gia và Tiểu Vương phi bỏ mạng ở cái đường hầm này………..
Chung Thương không dám nghĩ nữa, chỉ cần còn chút khả năng, thì không thể mạo hiểm an nguy của Vương gia và Tiểu Vương phi!
Hắn nện một quyền lên vách tường, làm tay đầy máu, điên cuồng quát to: “Con mẹ nó, chúng ta nên làm gì cũng không biết!”
Hắn điên cuồng đấm vào tường, lưu lại từng giọt máu………..
Một lát sau, hắn hít thở sâu vài lần, cố gắng trấn định lại, chậm rãi nói rằng: “Đã xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không biết, chỗ kia còn đường ra khác không cũng không rõ, Vương gia hùng tài đại lược chắc chắn có thể bình yên vô sự!”
“Công việc nổ đường hầm các ngươi sắp xếp người tiếp tục, để đến lúc Vương gia ra ngoài, mọi thứ đã sẵn sàng.”
“Tướng sĩ cần làm cái gì thì làm cái nấy, vẫn thao luyện như lúc Vương gia vẫn ở đây!”
“Tin tức Vương gia bị sập hầm bảo mật toàn quân, nếu có kẻ dám truyền ra, trị tội rối loạn lòng quân!”
“……”
==
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Dưới một đường ngầm lạnh lẽo, Lãnh Hạ vã đầy mồ hôi, nàng từng đao từng đao loại bỏ thịt thối phía sau lưng Chiến Bắc Liệt, bây giờ không có kim sang dược, chỉ có thể dùng vải băng bó cho hắn.
Trong toàn bộ quá trình, từ lúc đầu tiên Chiến Bắc Liệt bị xé áo bào xuống phát ra một tiếng kêu đau , thì cũng không thấy hắn kêu lên nữa.
Nếu không phải mày kiếm nhíu chặt, mồ hôi hột đầy trên trán, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở gấp gáp, quả thực Lãnh Hạ sẽ hoài nghi, người bị cắt thịt không phải là hắn.
Sau khi làm xong tất cả, Lãnh Hạ thở phào một hơi, nắm chặt lấy bàn tay đầy mồ hôi của hắn.
Chiến Bắc Liệt mở mắt ra, cũng nắm chặt lấy tay nàng.
Hai người vừa vặn nghe thấy đối thoại bên ngoài, Lãnh Hạ bắt đầu hét lên, nhưng bọn họ căn bản là không nghe được, chắc là cái đường hầm này chỉ có thể truyền âm từ ngoài vào còn ngăn cách hoàn toàn âm thanh ở bên trong.
Chỗ này thật sự không thể nổ, bằng không hậu quả khó lường.
Chung Thương xử lý rất tốt, sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy.
Lãnh Hạ nhìn đường hầm, gió lạnh âm lãnh, nơi đó không biết là chỗ như thế nào, là phúc hay họa, là chết hay sống, hai người hoàn toàn không thể biết được.
Đường hầm này thông đến đâu, rộng lớn bao nhiêu, có còn chỗ ra không, có sinh vật sống không?
Còn có thương thế của Chiến Bắc Liệt, thân thể hắn vốn cũng tốt, dù không có thuốc, có lẽ cũng có thể từ từ khôi phục, chỉ là sẽ mất rất nhiều thời gian!
Hơn nữa nếu vết thương có thay đổi, buổi tối sẽ phát sốt………
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều giống nhau.
Hai người đều không phải là người hay hối hận, nếu đã ở tình trạng này, vậy thì cùng nhau tìm ra một con đường!
Dù nguy hiểm gian khổ như thế nào, đều cùng nhau chống đỡ, không biết tất cả, thì nắm tay nhau đi tìm lời giải đáp, trong này có lẽ có mưa gió, có chông gai, thế nhưng…………..