Trong công ty, ai cũng biết Điền Điềm là con gái của người giúp việc nhà họ Ứng, từ nhỏ đã lớn lên cùng tổng giám đốc. Quan hệ rất thân thiết.
Nhưng nếu nói là người yêu thì dường như tổng giám đốc chưa từng thừa nhận.
Một thiếu gia nhà giàu và con gái người giúp việc... Dù nghĩ thế nào cũng khó có khả năng. Vì vậy, đa số mọi người đều ngầm hiểu rằng họ chỉ có "quan hệ đặc biệt".
Ứng Sùng Ninh vừa vào công ty, thư ký đã mang một chồng hợp đồng tới chờ anh ký. Khoảng cách tới giờ họp chỉ còn 20 phút, anh thậm chí chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Điền Điềm dù không phải lần đầu đến công ty, nhưng mỗi lần đều được anh dẫn theo. Ánh mắt tò mò và đánh giá của người khác luôn khiến cô không thoải mái.
Khi Ứng Sùng Ninh vào họp, cô lẳng lặng trốn vào phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng của anh.
"Cốc, cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên. Trợ lý của Ứng Sùng Ninh bước vào.
"Điền ŧıểυ thư, cô ở đây à?"
Điền Điềm nghe tiếng gọi, vội vàng bước ra. "Tìm tôi có việc gì sao?"
"Đây là hành lý của tổng giám đốc, anh ấy dặn cô nhận giúp." Trợ lý cười rồi đẩy chiếc vali màu đen tới chỗ cô.
Điền Điềm hơi bối rối. Căn phòng này lớn như vậy, đặt vali đâu chẳng được, sao nhất định phải giao cho cô? Nhưng cô vẫn gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn anh."
Ứng Sùng Ninh trở về văn phòng, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Điền Điềm đang nói chuyện với bạn cùng nhóm qua điện thoại. Trong cuộc trò chuyện còn có cả giọng nam, thảo luận rất sôi nổi.
"Vậy chúng ta tạm định thế nhé. Những chi tiết cần tra thêm, tôi sẽ làm sau." Điền Điềm vừa nói, vừa ngước lên thấy anh đã về, lập tức kết thúc cuộc gọi.
"Cuối tuần này chúng ta đi ăn một bữa nhé, Điền Điềm? Làm việc lâu vậy rồi, tụi mình xả hơi chút đi." Một giọng nam trong điện thoại lên tiếng, khiến Ứng Sùng Ninh hơi nhíu mày.
Điền Điềm nhìn anh dò hỏi ý.
Ứng Sùng Ninh lắc đầu ngay lập tức.
Điền Điềm hiểu ý, liền từ chối khéo: "Xin lỗi cậu nhé, cuối tuần này tôi bận rồi."
Dù nghe vậy, bạn cô vẫn nói đùa: "Điền Điềm à, sao cuối tuần nào cậu cũng bận thế? Là sinh viên mà, cuộc sống gì mà còn chán hơn học sinh cấp ba!"
Ứng Sùng Ninh càng nhíu mày sâu hơn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Điền Điềm nhẹ nhàng hỏi:
"Vali của anh em để ở góc sofa, anh có cần mở không?"
Ứng Sùng Ninh khẽ cười: "Em không mở ra xem thử sao?"
"Không."
"Vậy mở ra đi."
Ứng Sùng Ninh không để tâm, vừa nói vừa bước về phía bàn làm việc.
Điền Điềm nhìn theo bóng lưng anh, kéo chiếc vali đến trước mặt, nhập mật mã rồi mở ra.