Chu Quân Ngôn giữ chặt cằm của Cố Nhan, trút hết lửa giận lên người cô. Anh gặm cắn đôi môi đang vểnh lên của Cố Nhan, không biết qua bao lâu, cô mới đưa đầu lưỡi ấm áp ra, liếm liếm môi anh hệt như một con mèo nhỏ bị dọa sợ.
“Không nên như vậy…..” Chu Quân Ngôn nghe thấy tiếng rên nhỏ bên tai mình, khó chịu rời đi.
Hô hấp của Chu Quân Ngôn nặng nề, sâu thẳm trong người anh bùng lên ngọn lửa dục vọng khiến anh trở tay không kịp, anh cực kì chán ghét bản thân mình mất khống chế thế này.
Anh nhìn vào đôi mắt đang mở to của cô, đôi mắt đó đang dính chặt trên người anh, toàn thân đều tỏa ra hơi thở bị chiếm hữu và tàn phá.
Chu Quân Ngôn cắn chặt hàm răng, ánh mắt của Cố Nhan chống lại ánh mắt tràn đầy tính xâm lược của anh, e dè hít một hơi, quay sang phía khác rồi mở cái hộp lưu trữ đồ ra.
Rất nhanh, cô từ chỗ ghế lái phụ khom người bước qua ngồi lên đầu gối của anh, vì động tác quá nhanh, khiến đầu cô đụng phải nóc xe: “Uii….”
Chu Quân Ngôn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay cô, thậm chí còn không nhớ ra cô đã bỏ nó vào trong xe mình từ khi nào.
Chẳng qua anh đột nhiên nhớ ra lúc ở trong phòng bếp, cô nói rằng cô muốn cùng anh làm ở mọi nơi.
Ghế ngồi bị cô kéo ngửa về phía sau, không gian trong xe lập tức rộng hơn một chút, yết hầu của anh khẽ rung động, để mặc cho cô kéo khóa quần của mình ra.
Anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy Cố Nhan cởi quần lót đã sớm ẩm ướt của mình ra, do cửa huyệt chảy dâm dịch không ngừng nên nó sáng bóng. Cố Nhan cắn môi dưới, một bên rũ mắt nhìn về phía Chu Quân Ngôn, một bên cầm lấy côn thịt rồi ngồi xuống.
Hai người đồng thanh thở ra, côn thịt bị nơi mềm mại bao quanh ép chặt lấy, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào chỗ hai người giao hợp, anh chỉ có thể nhìn thấy được huyệt nhỏ của Cố Nhan đang bị côn thịt của mình chống đỡ lấp đầy.
Cố Nhan buông tay khỏi côn thịt, hai tay vịn lấy ghế ngồi sau lưng anh rồi từ từ nâng người lên xuống.
“Anh mau động đi mà.” Cô nhỏ giọng cầu xin anh, cả người không khống chế được ngã ra sau, nức nở rên rỉ, lưng tựa vào tay lái, mông nâng cao lên.
Nửa mông của Cố Nhan ngồi trên ghế, cả người giống như có thể ngã xuống bất kì lúc nào, hai chân cô không còn quỳ nữa chuyển sang đặt hai bên hông của Chu Quân Ngôn.
Thấy Chu Quân Ngôn vẫn cúi đầu, không có tí động tĩnh gì, cô lắc eo hỏi anh: “Cậu ấy muốn xin cách liên hệ với em, ừ…Em có nên cho hay không? A a…”
Giây tiếp theo, Chu Quân Ngôn nắm lấy tóc cô, lực không lớn, nhưng đủ để khiến cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh chợt đâm về phía trước, Cố Nhan liền phát ra tiếng rên rỉ vui sướng: “A, chính là chỗ đó…”
Chu Quân Ngôn không chút lưu tình đâm liên tiếp vào trong cơ thể cô, vào thật sâu giống như muốn đâm đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
“Em muốn như vậy, đúng không?” Anh mím chặt môi, khàn giọng hỏi.
Cô nhỏ giọng thét chói tai, cùi chỏ chống ra sau để tìm sự thăng bằng, động tác của Chu Quân Ngôn quá mãnh liệt, khiến cô không thể không tựa vào tay lái.
Tiến vào quá sâu, thân thể Cố Nhan không ngừng run rẩy, hoa huyệt bị cắm đến mức tiết ra một lượng lớn dâm dịch, rơi vãi xuống xung quanh chỗ hai người đang ngồi.
Cùi chỏ đột nhiên đụng phải còi, tiếng còi vang lên trong đêm tối tĩnh mịch thật khó để không ai chú ý đến, Cố Nhan bị dọa đến mức hoa huyệt siết chặt, cả người co rút trong lồng ngực của Chu Quân Ngôn.
Chu Quân Ngôn cứng đờ trong chốc lát, rất nhanh liền cau mày nâng cánh tay rút chìa khóa ra rồi ném xuống sàn, ngay sau đó hai người đánh dã chiến trong không gian chật hẹp, âm thanh thân thể không ngừng va chạm xen lẫn tiếng nhóp nhép vô cùng dâm đãng. Chu Quân Ngôn yên lặng không nói gì, rút ra rồi đâm vào, hai quả cầu phía dưới va đập không ngừng đã sớm khiến cho miệng huyệt của cô đỏ ửng.
Ngay lúc ý loạn tình mê, Chu Quân Ngôn chợt có ý nghĩ hung ác, nếu như lúc này trong bãi đậu xe có người qua, vậy thì để cho bọn họ nghe cho kĩ, để tất cả mọi người biết Cố Nhan bị anh cắm sung sướng như thế nào.
Khi cô đang ở dưới người anh, tùy ý để cho anh rút cắm, cô nhanh chóng bị anh làm cho mất đi ý thức, sớm quên đi bản thân mình đang ở đâu, chỉ biết phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.
Lúc này bỗng có đèn xe lướt thoáng qua, Chu Quân Ngôn lập tức che đi cái miệng nhỏ đang rên rỉ của cô, hơi thở nóng hổi phả ra lòng bàn tay nhanh chóng khiến anh nổi lửa.
Cố Nhan thuận thế vùi mặt vào lòng bàn tay của Chu Quân Ngôn, hoa huyệt mềm mại đang không ngừng phun ra nuốt vào côn thịt, huyệt thịt quấn chặt anh, dâm thủy của cô chảy ướt chân của Chu Quân Ngôn.
Cùng lúc đó, Chu Quân Ngôn bắn ra, cả người vô lực dựa vào trên ghế.
Xung quanh bỗng im lặng lạ thường, anh mở mắt ra, gương mặt của Cố Nhan vẫn chưa hết đỏ, an tĩnh tựa vào người anh, tay của Chu Quân Ngôn vô ý thức khoác lên eo cô.
Chu Quân Ngôn rất muốn đẩy cô ra, nhưng anh không làm được.
Anh không phải kiểu người để lộ cảm xúc vui giận, cũng chẳng có người nào có thể dễ chọc anh tức giận như cô.
Sau cao trào, Cố Nhan nhắm mắt lại, áp gò má nóng lên ngực Chu Quân Ngôn, đưa ngón tay sờ tới sờ lui trước ngực anh.
Rất nhanh, cô ngẩng mặt lên, ánh mắt ngấn nước, nghiêm túc nhìn anh rồi nhẹ giọng nói: “Em lừa anh đó, anh với cậu ta chẳng giống nhau chút nào, một chút cũng không giống.”
Cô vừa nói vừa sờ sống mũi cao của anh: “Cái mũi của cậu ta chẳng cao như anh, ánh mắt híp lại giống như mắt hí.”
Chu Quân Ngôn nhìn cô đang không ngừng chê bai em họ mình, rất lâu mới bất đắc dĩ nắm lấy tay cô:
“Được rồi.”
Cố Nhan nghiêng đầu nhìn anh: “Em ngồi như thế này ở trên người anh, anh có thể bế em đi được không? Chân em vẫn chưa có sức đâu.”
Anh không lập tức nói không, trong nháy mắt Cố Nhan có thể cảm giác được anh đang suy nghĩ.
“Xuống đi.” Chu Quân Ngôn cúi đầu xuống, rút tay về.
“Vậy anh hôn em một cái nhé.” Cố Nhan nhắm mắt lại, nâng đôi môi lên chờ đợi nụ hôn của anh.
Chu Quân Ngôn nhìn chằm chằm đôi môi đang dẩu lên của cô, bỗng anh cảm giác không khí trong xe khiến anh khó hô hấp, anh liền dời tầm mắt đi.
“Đừng có quậy.”
Cố Nhan cau cau mũi, mở mắt ra.
“Quỷ hẹp hòi.”
Nói xong, cô đẩy cửa xe ra, đứng dậy khỏi đùi của Chu Quân Ngôn, sau khi xuống xe cô thuận tay lấy bao cao su đang bao bọc côn thịt của anh ra.
“Thật là nhiều ghê.” Cô thở dài nói
. . .
Đến khi xuống xe, Chu Quân Ngôn thấy cô đang tò mò nhìn bao cao su chứa đầy tinh dịch của anh trong tay, còn quơ qua quơ lại, bỗng anh thấy đau đầu, đưa tay ra rồi bảo: “Cố Nhan, đưa đây tôi vứt.”
“Hay là chúng ta mang về nhà vứt đi, vứt cái này ở đây không tốt lắm đâu.”
Chu Quân Ngôn thấy cô chớp chớp mắt, lấy thứ trong tay cô đi, lấy khăn giấy trong túi ra rồi gói lại thật kỹ lưỡng, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.
Vài giây sau, anh nghe được giọng của Cố Nhan, cô nắm lấy tay anh, lẩm bẩm nói: