Anh đưa cô đến nhà mẹ, cánh cổng đang mở toang, vì xung quanh khu vực toàn nhà lầu sống biệt lập, lại chẳng ai muốn dính đến chuyện riêng của ai nên hàng xóm xung quanh đều đóng kín cửa.
Túc Kỳ vội mở cửa xe, cô vừa định đi vào nhà thì Lục Tần liền giữ tay cô lại:
- Không được, trong đó rất nguy hiểm.
Hiện giờ lòng cô như lửa đốt, mẹ cô đang ở bên trong, chưa rõ an nguy ra sao, cô không thể trơ mắt đứng ở đây được.
Chợt tiếng súng vang lên, Túc Kỳ hốt hoảng, lại thêm tiếng hét thất thanh trong nhà, cô vội rút tay khỏi tay anh rồi chạy thẳng vào trong.
Lục Tần lo lắng đuổi theo cô:
- Túc Kỳ...
Vừa đặt chân vào trước cửa nhà, cô nhìn thấy lão Ngọc Cẩn Khôi đang cầm cây súng ngắn, vừa rồi lão ta bắn chỉ thiên để hăm dọa.
Cây đèn pha lê trên trần nhà bị đạn bắn trúng, những mảnh thủy tinh rơi rớt xuống sàn.
Đồ đạc trong nhà bị đập nát, phá hoại nằm ngổn ngang trên đất.
Liên phu nhân và hai người giúp việc đang đứng nép một góc, ánh mắt họ hoảng hốt, sợ hãi tột cùng.
Ban nãy lão ta đã cho đàn em bấm chuông cổng, người giúp việc không hay biết nên ra mở cổng, nào ngờ cổng vừa hé mở bọn tội phạm máu lạnh này đã ập vào nhà.
Người giúp việc còn lại đứng bên trong nhà nhìn thấy, liền nhanh trí gọi điện thoại báo cho Túc Kỳ. Trong lúc bà ấy đang nói chuyện điện thoại, lũ giang hồ đã bắt đầu đập phá khiến bà ấy giật mình mà hét lên rồi hoảng sợ, lo lắng bị chúng phát hiện đang gọi điện nên lập tức cúp máy.
Ông ta nhìn thấy cô liền trừng mắt đầy giận dữ. Liên phu nhân lo lắng, không ngừng nói trong nước mắt:
- Túc Kỳ mau chạy đi con, chạy đi...
Sự xuất hiện của Lục Tần càng khiến cơn tức giận của lão ta thêm dữ dội:
- Bọn bây dám chơi tao, lũ khốn, chết tiệt!
Sau khi có được USB về dự án của Gwen, Ngọc Cẩn Khôi đã cho nhân viên chế tạo theo bản vẽ từ những dữ liệu có được, nhưng nào ngờ máy móc gặp vấn đề trong lúc vận hành vì bản vẽ dự án vốn dĩ còn nhiều sai sót.
Vừa tốn kém chi phí lại chẳng thu được lợi ích, lão ta đã nhận ra mình rơi vào mưu lược "gậy ông đập lưng ông" của Lục Tần.
Thêm việc đường dây buôn bán heroin của lão đã và đang bị triệt phá đến tận gốc rễ khiến lão cành thêm tức giận.
Bây giờ Ngọc Cẩn Khôi như con thú hoang đang điên tiết lên vì bị đánh mất tất cả.
Ông ta giơ súng về phía cô, mọi người hốt hoảng, tiếng "đoàng" vang lên nhức tay, hành động của lão rất nhanh ngay sau khi câu nói vừa dứt.
Máu đỏ ứa ra từ cơ thể, tiếng la trong sự sợ hãi của Liên phu nhân và những người giúp việc.
Túc Kỳ nằm trên sàn, cô đưa mắt hoảng sợ lẫn lo lắng nhìn anh đang nằm chắn trên cơ thể cô. Một bên vai của Lục Tần đang bị thương vì trúng đạn, chảy rất nhiều máu.
- Lục Tần...
Cô vội ngồi dậy, khuỵ chân trên sàn, vòng tay ôm lấy anh:
- Anh có sao không?
Liên phu nhân lo lắng vội chạy đến. Nhìn thấy vai phải của anh bị thương, máu thấm ướt cả phần áo phía sau.
Lục Tần đưa tay trái giữ lấy vị trí vết thương, máu không ngừng chảy, cô lo đến phát khóc, tay chân run lên không thể kiểm soát.
Ban nãy lão Ngọc Cẩn Khôi vừa chỉa súng vào cô, anh đã lập tức lao đến ôm chằm lấy Túc Kỳ, dùng thân mình che cho cô nên mới bị trúng đạn.
Lão ta vẫn chưa chịu buông tha, nhìn thấy Lục Tần bị trúng đạn, trong lòng lão hả hê vô cùng, vốn dĩ lão không còn gì để mất, bây giờ muốn tàn ác đến mức tước đoạt đi mang sống của người khác.
- Tao sẽ tiễn bọn bây một đoạn.
Liên phu nhân cất lời vang xin:
- Dừng lại đi, anh đừng để sai lầm chồng chất sai lầm nữa.
Lão nở nụ cười giễu cợt:
- Tao mà có chết, cũng sẽ lôi bọn bây theo cùng.
Ngón trỏ của lão vừa chạm vào còi súng thì giọng nói nghiêm nghị của cảnh sát vang lên:
- Chúng tôi đã bao vây xung quanh căn nhà này, đề nghị các người bỏ súng xuống đầu hàng!
Những tên thuộc hạ của lão nghe lời nói từ cảnh sát thì lập tức nhìn nhau.
Bên ngoài các chiến sĩ công an đang cố tiếp cận gần hơn vào bên trong ngôi nhà.
Lão Ngọc Cẩn Khôi vẫn ngoan cố giương súng về phía cô và anh. Trong tình huống cấp bách, tiếng “đoàng” lần nữa vang lên.
Một phát súng bắn vào chân trái của lão, tránh bắn vào vị trí gây nguy hiểm đến tính mạng. Phát súng bất đắt dĩ từ phía cảnh sát để giải cứu mọi người.
Lão ta vừa ngã khuỵ ra đất, lực lượng cảnh sát lập tức ập vào trong. Bao vây lấy bọn tội phạm, hướng súng về phía chúng:
- Tất cả đứng im, mau giơ hai tay lên đầu hàng!
Bọn chúng đã lâm vào đường cùng, chẳng còn cách nào ngoài việc chấp nhận đưa tay vào còng số tám.
Lão cáo già cũng bị cảnh sát dùng súng khống chế, còng tay lão cùng đồng bọn rồi giải lên xe. Riêng lão sẽ được đưa đến bệnh viện để chữa trị vết thương.
Bên ngoài đã có sẵn đội ngũ y tế được cảnh sát gọi đến ngay từ đầu để đề phòng trường hợp có người bị thương. Lão Ngọc Cẩn Khôi được các y tá tiến hành cầm máu trước khi đưa lên xe áp giải phạm nhân.
Lục Tần nhanh chóng được đưa lên xe cấp cứu đến bệnh viện. Do mất nhiều máu nên anh đã ngất đi.
Túc Kỳ lo lắng đến rơi nước mắt, cô ở cạnh anh không rời nửa bước. Liên phu nhân cũng theo xe cấp cứu đến bệnh viện để theo dõi tình trạng của anh và để trấn an cô. Sau cùng kẻ ác cũng đến lúc trả giá. Giờ cô chỉ mong Lục Tần bình an vô sự.