Hành động của anh nhanh nhẹn dứt khoát chẳng hề có một động tác thừa. Cô cũng hiểu cả hai bên cạnh nhau hằng ngày, muốn giấu anh chuyện có thai chẳng dễ dàng, lại thêm việc cô bị ốm nghén, anh nhất định sẽ nghi ngờ.
Cũng không thể che giấu mãi, cô cũng muốn thử lại lần nữa, biết đâu kết quả hai lần thử trước không chính xác, cô vẫn ngây ngô mà hy vọng dù rất mong manh.
Dù sao cô cũng chưa đến bệnh viện khám, vậy nên cô nghĩ vẫn còn khả năng cô không có thai.
Túc Kỳ không cản anh, cô cũng biết có muốn cản cũng không được. Thôi thì cứ để anh mua que test, chuyện tiếp theo tới đâu thì tới.
Chỉ một lúc sau, anh trở về và mua rất nhiều que thử.
Cô chỉ biết bó tay, anh sợ cô sài không đủ hay sao mà phải mua nhiều đến mức này.
Đã là lần thử thứ ba, cảm giác hồi hộp trong cô vẫn vẹn nguyên như lần đầu. Và kết quả vẫn y như cũ, chẳng hề thay đổi khiến cô gục ngã.
Cầm que thử thai bước ra khỏi toilet, cô mang vẻ mặt bất lực, còn anh thì nôn nóng hỏi:
- Sao rồi em?
Cô không nói gì, đặt que thử thai vào tay anh rồi nhanh chóng nằm xuống giường quấn chăn.
Lục Tần trông thấy que hai vạch thì có chút ngô nghê mà hỏi lại cô:
- Hai vạch là có đúng không em?
Cô phủ chăn qua đầu nằm im lặng, Lục Tần ngồi xuống giường, yên người vòng tay ôm eo cô, anh đưa tay kéo chăn xuống để nhìn thẳng vào mắt cô:
- Em có thai rồi đúng chứ? . Ngôn Tình Hài
Đến lúc này thì chỉ có thể đối diện, cô khẽ gật đầu. Không ngờ anh lại nở nụ cười rất vui vẻ, còn hôn lên môi cô:
- Em sinh con ra, anh sẽ nuôi.
Cô phải công nhận anh thích nuôi trẻ thật, mấy lần trước còn muốn có con với cô, bây giờ anh toại nguyện rồi còn gì. Nhưng cảm xúc của cô thì trái ngược hoàn toàn với anh.
- Em không muốn có thai.
Lục Tần nằm xuống, ôm cô vào lòng:
- Nhưng em đã có thai rồi, chúng ta sẽ cùng nuôi con.
Cô liền quay lưng về phía anh, tỏ ý giận dỗi:
- Anh chẳng hiểu gì cả.
Trông biểu hiện của cô chẳng chút vui vẻ khi biết mình mang thai khiến anh không khỏi hụt hẫng. Thật lòng không phải cô không thương đứa nhỏ, nhưng vì cả hai không phải người yêu chứ đừng nói đến vợ chồng. Túc Kỳ nghĩ rằng mối quan hệ không rõ ràng giữa cả hai thật sự rất chông chênh, anh có thể bỏ rơi cô bất kỳ lúc nào, đến lúc đó cô và con phải làm sao? Đứa nhỏ chưa sinh ra mà ba mẹ đã không cho đứa bé ấy được tổ ấm trọn vẹn, Túc Kỳ thấy rất bế tắc, như thể sinh đứa nhỏ ra sẽ khiến nó đau khổ, thiếu thốn tình cảm. Mọi suy nghĩ theo chiều hướng chẳng chút tích cực bủa vây lấy cô, kéo tâm trạng của cô đi xuống, mỗi lúc càng tồi tệ.
Lục Tần thấy cô không vui nên tạm thời không nói thêm điều gì để tránh làm cô kích động.
Anh đặt tay lên bụng cô, cử chỉ dịu dàng. Cô chẳng rõ trong lòng anh đang nghĩ gì, anh muốn có con đến như vậy, nhưng khi cô hỏi cảm giác anh dành cho cô là gì, anh lại bảo không biết. Nhan Lục Tần đang muốn khiến cô tức chết mới vừa lòng hay sao?
- ----------------------------------
Mấy ngày sau,
Ngày căng thẳng mà cô chẳng trông chờ cũng tới, cô cùng anh đến nhà hàng gặp gỡ Ngọc Cẩn Khôi.
Vừa bước vào phòng tiệc, cô đã thấy ông ta cùng thư ký ngồi chờ sẵn. Nhìn thấy anh, Ngọc Cẩn Khôi nhanh chóng đứng dậy, đưa tay về phía anh:
- Chào Nhan chủ tịch, rất vui khi được hợp tác với anh.
Lục Tần bắt tay với ông ta, Túc Kỳ im lặng khẽ đưa mắt quan sát biểu hiện của Ngọc Cẩn Khôi.
Ông ta nở nụ cười nhìn cô:
- Cháu gái, thì ra cháu là trợ lý của Nhan chủ tịch đây.
Ông ta đã đoán rằng số tiền cô có được để trả nợ chính là nhờ Nhan Lục Tần. Vậy nên có lẽ anh đã biết chuyện Túc Kỳ nợ ông ta, cũng như mối quan hệ của hai bác cháu. Nếu ông ta giả vờ không quen biết Túc Kỳ thì có lẽ sẽ khiến anh sinh nghi ngờ, chi bằng cứ nhận người thân để tránh rắc rối về sau.
Cô nghe câu hỏi vờ vịt của ông ta thì liền biết người bác gian xảo này đang cố diễn vở kịch bác cháu bất ngờ gặp nhau, trong khi chuyện cô trở thành trợ lý của anh là do ông ta ép buộc, hoàn toàn nằm trong kế hoạch của lão cả.
- Dạ.
Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn. Thức ăn nhanh chóng được dọn lên.
Lục Tần nhìn thấy thái độ của cô chẳng chút vui vẻ khi cô đối mặt với người bác Ngọc Cẩn Khôi.
Dù anh đã biết mối quan hệ của cô và Ngọc Cẩn Khôi, nhưng Lục Tần vẫn vờ tỏ ra ngạc nhiên mà hỏi ông ta:
- Vậy ra, tổng giám đốc Ngọc và trợ lý Ngọc đây là...
Ngọc Cẩn Khôi nở nụ cười công nghiệp:
- À, tôi là bác ruột của Túc Kỳ. Hai bác cháu đã lâu không gặp, thật không ngờ bây giờ con bé đang là thư ký của Nhan chủ tịch.
Cô nhìn ông ta, trong lòng nặng trĩu nỗi lo lắng, đặc biệt là khi Lục Tần lại đột ngột bắt tay hợp tác cùng ông ta. Cô lo sợ anh va vào, thậm chí có liên quan chuyện làm ăn còn nhiều điều uẩn khuất, không được minh bạch của lão cáo già này.