Cô vừa bất ngờ lẫn bất lực nhìn anh, tự dưng anh lại bảo rằng muốn tạo em bé, thật hết nói nổi.
- Nhưng tôi không muốn. Anh chỉ là tìm thú vui thôi mà, anh muốn có con với tôi để làm gì chứ? Mối quan hệ của chúng ta thế nào anh là người hiểu rõ, nếu có con với nhau thì đứa nhỏ sẽ phải sống trong gia đình không trọn vẹn. Sao anh lại suy nghĩ hời hợt như vậy? Không nói với anh nữa.
Túc Kỳ vừa định ngồi dậy bỏ đi thì anh lập tức vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Câu nói "tìm thú vui" của cô gợi anh nhớ đến lời anh từng nói khi trò chuyện cùng Lục Tuyên. Lục Tần không biết rằng cô đã nghe thấy và để trong lòng vì tổn thương.
Những gì cô vừa nói có lẽ đã thức tỉnh anh. Nhất thời Lục Tần vì muốn níu giữ cô bên cạnh mà chẳng suy nghĩ thấu đáo. Anh nhìn lại biến cố của chính gia đình mình, dẫu mẹ anh đã có với ba anh hai mặt con, ấy vậy mà bà ta vẫn đành đoạn bỏ đi.
Người muốn đi hay ở là do tâm, con cái là sự ràng buộc trách nhiệm và tình thân, không phải sợi dây níu giữ khi tình yêu đã nguội lạnh, càng không thể lấy con cái để trói buộc cô khi mối quan hệ của cả hai chỉ là xác thịt.
Anh đặt cằm lên vai cô, giọng nói dịu dàng:
- Anh xin lỗi.
Cô đứng hình vào giây vì ngạc nhiên, còn đổi cách xứng hô ngọt ngào như vậy, muốn làm cô xiêu lòng với anh đây mà.
Túc Kỳ hơi ngượng ngùng, anh dịu dàng thế này khiến cô bối rối, vốn dĩ còn tưởng sẽ giận hay cãi nhau, nào ngờ anh xuống nước nhỏ nhẹ trước.
- Tôi muốn đi ngủ, anh buông ra đi.
Rõ ràng cô đang muốn né tránh anh, còn sớm như vậy cô đã đòi đi ngủ, một cách né tránh tuy cũ rích nhưng cô lại thường hay áp dụng.
Lục Tần chợt ghì cô nằm xuống giường, cô thừa biết anh muốn gì, anh bền bỉ đến mức vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Hôm nay không được...
Cô chưa kịp nói hết câu anh đã hôn lên môi cô, bàn tay buông dây áo của cô trượt khỏi vai.
Cô vội dứt khỏi nụ hôn, khẩn trương cất lời:
- Nếu anh muốn thì mang vào...
Anh có chút khó hiểu nhìn cô:
- Mang vào?
Cô đánh nhẹ vào ngực anh:
- Anh không khi nào dùng biện pháp cả.
Anh cúi người kề sát mặt cô, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt xinh xắn, trong anh bình thản đến vô sỉ:
- Tôi không có mua, cũng không quen mang. Tôi sẽ không ra bên trong.
Lời này của anh sao cô có thể tin được, ngay từ đầu anh không dùng biện pháp nên thành ra quen rồi chẳng để ý đến việc đó.
Cô vừa cố đẩy anh ra để ngồi dậy vừa cất lời:
- Lần nào tôi cũng nói anh đừng ra bên trong nhưng rốt cuộc anh thế nào? Còn tính gạt tôi lần nữa sao?
Sức lực yếu ớt của cô sao có so bì được người đàn ông này, anh nắm hai cổ tay cô ghì chặt xuống giường.
- Cô không thoát được đâu.
Anh điên cuồng chiếm lấy môi cô, đưa tay mò mẫm nơi nhấp nhô đầy đặn, dây áo buông xuống, để lộ bầu ngực trắng mịn, hai nụ hoa hồng đang dần vươn mình bởi sự kích thích xoa nắn liên hồi.
Bàn tay rắn rỏi dần di chuyển xuống phía dưới, tìm kiếm nơi hiểm hóc. Cuồng nhiệt nút lấy cánh môi mềm, phía dưới trêu đùa hang nhỏ.
Vật to lớn muốn thoát khỏi sự gò bó, biểu tình để được giải phóng xung trận.
Anh vén chiếc đầm ngủ lên cao, mảnh vải vướng víu bảo vệ vùng đất nhỏ bị cởi bỏ. Đoàn tàu di chuyển uyển chuyển bên ngoài, vừa hưng phấn lại mang chút bứt rứt.
Anh mút lấy hai nụ hoa, liếm nhẹ nơi nhạy cảm, môi nhỏ thốt ra những thanh âm gợi cảm.
Đoàn tàu nhanh chóng đi thẳng vào hang sâu, vào ra đều đặn, sự hoà quyện đến ướt át. Anh càng tăng tốc, khoái cảm bủa vây lấy cuộc vui vật vã.
Nụ hôn lả lướt trên bờ vai móc áo, nút lấy thịt cô đến hằn đỏ. Bên dưới vẫn không ngừng vào ra, mỗi lúc càng thêm dữ dội, âm thanh va chạm theo từng cú nhấp vang lên khắp căn phòng đến nóng cả mặt.
Anh vừa rút ra, vội lật người cô lại, ngực cô ép sát xuống giường, nằm dưới thân anh, vật to lớn nhanh chóng tiến vào từ phía sau.
Cảm giác thúc mạnh liên hồi dần lấn át tâm trí, đầu óc cô trống rỗng. Dai dẳng đến một lúc sau vẫn chưa xong chuyện, chiếc đầm trên người cô được cởi bỏ, Túc Kỳ chống hai tay xuống giường, hai chân quỳ gối, phô bày nơi tư mật ở tư thế này thật khiến cô xẩu hổ đến mức thẹn đỏ mặt.
Anh đưa cây gậy len lỏi vào búp hoa đang khép hờ, hai tay giữ lấy hông cô, liên túc thúc vào rồi lại đẩy ra. Cô cắn chặt chiếc gối nằm, bên dưới tăng tốc mạnh mẽ cuồng nhiệt, hoan ái dai dưa khó dứt.
Triền miên cưỡng đoạt trong hoan lạc. Đến khi cả hai gần chạm đến đỉnh núi, cô lo lắng như những lần trước, y như rằng anh chẳng hề rút ra ngoài.
Búp hoa co thắt dữ dội như muốn vắt kiệt dòng tinh hoa nóng hổi, lại ra bên trong!
Cô mệt nhừ nằm trên giường, anh kéo chăn phủ lên cơ thể cả hai. Cô nhìn anh đầy trách móc:
- Anh lại gạt tôi.
Anh nở nụ cười bí hiểm, liêm sỉ đối với anh lúc này chẳng quan trọng: