Lời nói chẳng chút liêm sỉ của anh như một cái tát vào mặt cô, như lời khẳng định rằng cô không còn đường lui.
Anh đưa tay nới lỏng cavat, kéo hai chân cô về phía anh rồi nhanh chóng tách hai chân thon dài. Cô cố dùng sức ghì lại nhưng vô ích.
Chiếc váy công sở ôm body bị vén lên, cô hốt hoảng, vội cất lời van xin:
- Đừng mà, cầu xin anh, tha cho tôi...
Biểu hiện sợ hãi này của cô như liều thuốc kích thích ý đồ "đen tối" trong anh. Cơ thể nuột nà quyến rũ ngay trước tầm mắt, nếu anh buông tha cho cô thì anh chẳng phải là đàn ômg nữa rồi.
Cây gậy bên dưới chẳng thể cầm cự thêm được nữa, vươn mình thẳng đứng muốn xông trận ra ngoài. Anh giải phóng vật to lớn, cô mình thấy thứ quái dị đó đập vào mắt liền thẹn đỏ mặt mà quay sang hướng khác.
Lần trước cô không đủ tỉnh táo để quan sát rõ thế này, không ngờ nó to lớn hùng dũng đến vậy.
Đoàn tàu tiến vào vùng đất cấm ở giữa hai chân, cô cất lời trong sợ hãi:
- Dừng lại đi, tôi không muốn...
Anh nghịch ngợm để đoàn tàu trượt lên xuống gián tiếp bên ngoài hang nhỏ đang bị ngăn cách bởi lớp vải che chắn nơi hiểm hóc.
Đến lúc này, mọi cố gắng kháng cự của cô hoàn toàn vô ích, nhưng dường như Túc Kỳ vẫn chưa muốn khuất phục.
Anh đưa tay vén nhẹ vật che chắn nơi tư mật, cô cố khép hai chân, nhưng anh lập tức ghì chặt hai chân cô lại, tư thế đáng xấu hổ, thứ thầm kín nhất cũng phơi bày rõ nét ngay trước mắt anh. Túc Kỳ ngại ngùng và hoang mang tột cùng.
- Đừng đút vào, tôi không muốn. Nhan Lục Tần, anh là đồ khốn!
Lời mắng chửi của cô anh lại cảm thấy rất êm tai, thanh âm kiều diễm lạ thường.
Anh trưng ra vẻ mặt bình thản:
- Cũng không phải lần đầu, cô cuống lên làm gì?
Câu nói của anh ám chỉ việc cô đã mất đi lần đầu, mất đi trinh tiết thì những lần sau cũng không còn quan trọng. Hà cớ phải kháng cự để giữ gìn điều chi nữa?
Nhan Lục Tần vô sỉ đến mức cô chỉ muốn băm nát anh ra thành trăm mảnh.
Đoàn tàu lướt nhẹ bên ngoài búp hoa đang khép hờ để trêu chọc rồi đột ngột thúc mạnh đi vào sâu bên trong. Bên trong cô bị khuấy đảo, nhất thời không kiềm nén được thốt lên:
- Ưm...ư...ưm...
Từng cú nhấp vào ra khiến đầu óc cô trống rỗng. Thân xác bị anh cưỡng đoạt mà không thể phản kháng.
Vào ra ở tư thế hiện tại chán chê, anh kéo cô đứng dậy. Lục Tần ngồi trên bồn cầu, đổi tư thế để cô ngồi lên đùi anh.
Bầu ngực căng tròn áp sát ngay trước mặt, vừa nhìn đã bứt thở người đối diện. Cảm giác rạo rực, thèm muốn không thể kéo dài thêm giây phút nào. Ngón tay thon dài cởi từng cúc áo sơ mi, cô nắm tay anh giữ lại, bên dưới chiến mã vẫn hừng hực tiếp xúc thân mật bên ngoài hang sâu.
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn, đưa tay vén mái tóc mượt mà, lời nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng lại đang uy hiếp:
- Cô muốn cởi đàng hoàng hay xé toạc thô bạo?
Túc Kỳ hốt hoảng có chút sững người nhìn anh. Anh muốn xé cả trang phục của cô, anh thừa biết đang ở công ty, nếu như vậy cô phải thế nào, làm sao dám ra ngoài mà gặp ai nữa chứ!
Bàn tay mảnh khảnh nới lỏng ra, tỏ ý thuận theo vì không còn sự lựa chọn nào khác, anh không chần chừ, nhanh tay cởi bỏ cúc áo, để lộ ra đồi núi nhấp nhô.
Kéo nhẹ bra áo, giải phóng hai nụ hồng đang được che đậy, ngón tay mơn trớn trêu đùa khiến chúng gồng mình cứng cáp bởi sự kích thích cực độ.
Hang sâu động nước, ẩm ướt bởi sự cọ xát kích thích hòa lẫn khoái cảm nụ hồng đang được mân mê khiến cơ thể cô như mềm nhũng ra.
Anh mút lấy nụ hoa bé nhỏ, cắn nhẹ khiến cô không ngừng thốt ra những lời "mật ngọt" bủa vây lấy cuộc vui.
Vật to lớn bên dưới luồn lách đi vào, theo dòng nước trơn trượt dẫn lối thúc thẳng vào tận cùng sâu thẳm.
Theo phản ứng của cơ thể, cô ôm chặt lấy cổ anh. Lục Tần giữ lấy hai chân cô đang quấn quanh eo anh, đứng thẳng người dậy.
Anh ép sát lưng cô vào vách tường phía sau, liên tục vào ra điên cuồng. Cả cơ thể cô chìm đắm trong khoái cảm, tâm trí trống trải chẳng thể nghĩ ngợi được gì.
Bỗng bên ngoài có tiếng động, âm thanh xả nước vang lên. Có người đã đi vào trong toilet!
Cô lo sợ, ánh mắt hoang mang nhìn anh, dù cả hai đã ở trong phòng riêng chốt cửa nhưng trong tình cảnh đáng xấu hổ thế này, cô thật cảm thấy rất ngượng. Chưa từng nghĩ có ngày mình lại rơi vào cảnh tượng kinh khủng như thực tại.
Lục Tần càng thúc mạnh như trêu chọc cô, Túc Kỳ cắn chặt môi vì sợ rằng bản thân sẽ thốt ra những âm thanh nhạy cảm, chuyện xấu hổ sẽ bại lộ.
Biểu cảm này của cô trong thật đáng yêu, anh nút lấy hai cánh môi mềm mại. Đưa lưỡi vào trong tận hưởng vị ngọt từ khoang miệng đối phương. Son môi cô nhòe đi, một ít còn dính trên môi anh, bầu ngực ửng đỏ vì bị bàn tay to lớn nhào nặn. Cả cơ thể cô thật mê người, từ đầu đến chân, anh đều thích!