Bàn Đầu La mặt không chút biến đổi, thấp giọng nói. Bóng đèn trong căn phòng tỏa ánh sáng vàng khiến mặt đám người như phủ thêm lớp sơn vàng rực rỡ. Tiêu Thần đứng ở cửa sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, tròng mắt liếc trái đảo phải, trán đầy mồ hôi, bộ dạng thấp hèn. Hứa Diễm ở một bên tóc tai tán loạn trên vai, mặt mũi bẩn thỉu còn in vài dấu tay đỏ ửng như mới vừa vẽ lên.
Bốn người trong căn phòng thấy được bộ dạng đôi nam nữ này cũng không khỏi nở nụ cười. Vừa rồi Diệp Lăng Hải còn có chút nghi ngờ mục đích của Đại Pháo Ca lúc này cũng khẽ nở nụ cười, xem ra bản thân lão đã lo lắng thái quá rồi. Một người như vậy có thể đến đây đàm phán? Còn có thể có âm mưu nào sao? Nhiều lắm sau khi cứu được Lương Yến Yến, không biết trời cao đất dầy muốn tới Tàn Lang bang tìm chút lợi lộc mà thôi.
- Mày chính là Đại Pháo Ca?
Đồ Tuyết Giang nhìn người thanh niên trước mặt có chút dở khóc dở cười. Bộ dạng thằng nhóc này khá đẹp trai, chỉ có điều sắc mặt non nớt so được với đậu hũ. Hai chân như nữ nhân đi tiểu run rẩy không ngừng, lưng cong cong đến đánh rắm e rằng cũng không dám, hai mắt thất thần nhìn nền phòng không biết đang nghĩ gì.
- A...ông là ai?
Tiêu Thần ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Đồ Tuyết Giang sợ tới mức suýt chút ngã nhào, ánh mắt toát ra vẻ vô cùng kinh hãi.
- Ha ha..thằng nhóc không cần khẩn trương. Tôi là Đồ Tuyết Giang, hiện thời Tàn Lang bang là do tôi định đoạt. Nơi này không ai ức hiếp cậu.
Đồ Tuyết Giang cười quỷ dị dùng ánh mắt ra hiệu với Dương Đỉnh Thiên. Gã phó bang chủ này vội vã đứng lên nhường vị trí, Đồ Tuyết Giang dùng tay kéo Tiêu Thần bộ dạng vô cùng thân thiết.
- A...đau quá...
Bị Đồ Tuyết Giang nắm chặt Tiêu Thần lập tức kêu lên đau đớn.
- Ha ha...Bang chủ không cẩn thử nó. Thằng nhãi nhày xem ra không biết trời cao đất dày. Dưới uy nghiêm của ngài đã biến thành con chó nhỏ rồi. Ha ha...
Dương Đỉnh Thiên nghe Tiêu Thần gào lên thảm thiết vội vàng vỗ mông ngựa Đồ Tuyết Giang. Đồng thời ánh mắt gã nhẫn nhịn liếc nhìn Hứa Diễm, trang phục bó chặt của nàng khiến gã chảy nước miếng, tà hỏa bừng bừng.
Chờ xử lý xong con chó nhỏ này, con chó cái kia sẽ trở về với mình, buổi tối nhất định phải hưởng thụ thật đã.
- Được rồi. Thằng nhóc, ngồi xuống.
Đồ Tuyết Giang cảm thấy Tiêu Thần không phải giả vờ liền dùng một tay đẩy hắn xuống vị trí của Dương Đỉnh Thiên vừa nhường lại. Dương Đỉnh Thiên hấp tấp vòng ra sau Đồ Tuyết Giang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Diễm đang bị Bàn Đầu la không chế.
- Sấu Đầu Đà. Mang cho chúng ta mấy tách trà. Tiện thể lấy cho hai người này luôn.
Đồ Tuyết Giang ngồi lại giường lớn nhìn Bàn Đầu La phía sau nói. Gã nghĩ thầm trong đầu, đám hộ pháp Bàn Đầu La cùng Sấu Đầu Đà trước khi tới đây đã hung hăng tiếp đãi hai người Tiêu Thần. Không bằng bớt chút khí lực để hai đứa nhóc này dùng Nhất oản huyết trà, khiến chúng mê đi sau khi hỏi được điều cần hỏi sẽ băm cho chó ăn. Về phần Hứa Diễm nếu Dương Đỉnh Thiên đã thích như vậy thì thưởng cho gã, dù sao Dương Đỉnh Thiên cũng không còn sống lâu nữa.
Nhất oản huyết trà thực tế là loại thuốc mê đánh vào trà mà Tàn Lang bang chuyên dùng để bức cung người đắc tội chúng. Hiệu quả của phương pháp này rất cao, cơ bản chỉ cần ngươi uống vào sau đó sẽ rơi vào mê hoặc. Phương pháp tạo ra huyết trà cũng đơn giản, chính là dùng máu tươi người bị tra tấn làm vị đặc chế thêm vài vị thuốc tạo thành. Loại trà này được Tàn Lang bang coi như bảo bối.
Sấu Đầu Đà gật đầu liên tục kế đó khom lưng rời đi. Diệp Lăng Hải lúc này run rẩy bước lại gần Tiêu Thần.
- Thằng nhóc. Mày và Lương Yến Yến quan hệ thế nào?
Giọng nói của Diệp Lăng Hải có chút mê hoặc, nghe như ông nội nói với cháu, bất quá lão lăn lộn vài chục năm trong giang hồ, lòng dạ thâm sâu, so với với Đồ Tuyết Lang càng là người khó đối phó hơn.
- Đau quá...
Công phu diễn trò của Tiêu Thần rất cao, hắn dường như không nghe được câu nói của Diệp Lăng hải, chỉ chăm chú xoa vào nơi Đồ Tuyết Giang vừa nắm, hai chân không ngừng run rẩy.
- Ha ha...Thằng nhóc, không sao đâu. Chờ chút nữa uống trà xong sẽ không còn thấy đau nữa.
Trong câu nói của Diệp Lăng Hải mang theo cỗ sát khí mãnh liệt đồng thời ánh mắt lão nhìn Đồ Tuyết Giang, khóe miệng hai người xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Vài phút sau Sấu Đầu Đà bưng lên một bình trà cùng năm chiếc chén lớn cung kính đặt trước mặt Đồ Tuyết Giang.
- Thằng nhóc. Đây là trà ngon dùng máu của cậu nhỏ vào đây sau khi uống xong sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Ông chú này sẽ làm thử, mấy người này cũng thế, hiểu chưa?
Đồ Tuyết Giang cắn đầu ngón tay nhỏ vài giọt máu đỏ tươi vào bình trà cùng lúc uống vào viên thuốc màu xanh lục. Kế đó gã để Sấu Đầu Đà mang bình trà lần lượt đi qua Dương Đỉnh Thiên, Diệp Lăng Hải cùng Triệu Hà Nguyên. Ba người này đều hành động tương tự như bang chủ Tàn Lang bang, đều nhỏ máu vào bình trà và uống viên thuốc màu xanh lục.
Cuối cùng Sấu Đầu Đà mang bình trà tới trước mặt Tiêu Thần có ý bảo hắn nhỏ máu vào đó. Phương pháp chế huyết trà đích thực là phải dùng máu của hai bên, sau khi hòa tan sẽ mê hoặc tâm trí khiến ngươi nói ra bí mật trong lòng.
Nhìn nước trà đỏ tươi màu máu, Tiêu Thần vẫn lắc đầu không chịu lấy máu. Diệp Lăng Hải vội chạy tới khuyên nhủ:
- Thằng nhóc. Không cần sợ, chỉ là vài giọt máu thôi. Đàn ông con trai chút máu đó sao phải sợ.
- Tôi không cần. Tôi không cần...
Tiêu Thần sợ tới mức lắc đầu liên tục, Diệp Lăng Hải đánh mắt cho Sấu Đầu Đà. Sấu Đầu Đà tiến tới dùng một mũi châm nhỏ nhanh chóng lấy máu trên đầu ngón tay Tiêu Thần nhỏ vào bình trà. Chỉ có điều sau khi nhỏ máu vào bình Tiêu Thần không được uống viên thuốc xanh, đó là giải dược đương nhiên không có phần hắn.
Sấu Đầu Đà nắp kín miệng bình rung vài cái thật mạnh kế đó lần lượt rót ra năm chiếc chén lớn. Bốn chiếc chén lần lượt chuyển đến bốn vị đầu lĩnh Tàn Lang bang, chén cuối cùng là chuẩn bị cho Tiêu Thần.