Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Thần vội đến chỗ Tần Vận, muốn tìn cô giúp đỡ, kêu hiệu trưởng Dương của Lục Trung Lĩnh Hải Dương Thiên Nhai liên hệ một trường trung học cơ sở, để ước mơ đi học của Mễ Kỳ Á được trọn vẹn.
Tối hôm qua Tần Vận ra ngoài xã giao với bạn làm ăn, cho nên dậy trễ một chút. Lúc Tiêu Thần đến, cô vẫn còn đang mặc chiếc áo ngủ mỏng manh ra mở cửa cho Tiêu Thần, Tiêu Thần có một khoảng thời gian không gặp Tần Vận rồi, đột nhiên nhìn thấy Tần Vận thùy mị động người, lại còn mặc rất ít nữa, hormone lập tức liền phân bố quá mức, không nói không rằng, liền ôm Tần Vận vào lòng, hôn mãnh liệt vào chiếc môi đỏ thắm.
- Chị Vận, nhớ chết em rồi.
Tiêu Thần kích động ôm lấy Tần Vận, ma chưởng liền làm bậy, miệng rộng lại càng bá đạo hơn.
Tần Vận bị Tiêu Thần làm cho chút nữa thì hết hơi, vội đẩy Tiêu Thần ra vuốt ngọn núi khổng lồ của mình, dịu dàng nói:
- Đừng có làm bậy! Người ta tối qua uống chút rượu với vài người bạn, bây giờ vẫn còn chóng mặt đó.
- Ực
Tiêu Thần nhìn thấy người đẹp trước mắt, không ngăn được cổ họng nhúc nhích một cái, liền tiến tới bế Tần Vận lên.
- Em làm gì vậy!
Tần Vận vỗ mặt Tiêu Thần, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thầm nghĩ thằng nhóc này thật là, làm gì mà vừa đến đã muốn rồi, cũng không biết dịu dàng một chút, chưa gì đã ôm chầm người ta rồi.
Tiêu Thần cười ha hả nói:
- Chị Vận chẳng phải chị vẫn còn chút chóng mặt sao, bây giờ em sẽ trị cho chị, em đảm bảo chị sẽ lập tức có tinh thần, hì hì.
- Em hư quá đi… không muốn thiệt mà…mới sáng sớm..
Tần Vận mặt đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu, muốn thoát ra từ cái ôm của Tiêu Thần, nhưng mà làm sao cô lay chuyển được bạn học Tiêu Thần chứ, đây là một cao thủ số một đoán thể tầng 7 nha!
Da mặt Tiêu Thần siêu dày, hôn người đẹp trong lòng, cười nói:
- Sáng sớm lúc này mới tốt, vừa hay tập thể dục buổi sáng, có lợi cho làm đẹp, kéo dài tuổi thọ.
Trong lúc nói chuyện thì Tiêu Thần đã bế Tần Vận đến phòng ngủ rồi, một tiếng “Pa”, dùng chân đóng cửa phòng ngủ, cực kỳ thô lỗ ném Tần Vận xuống chiếc giường Simmons.
- Ya! Em muốn chết hả!
Tần Vận hét lên một tiếng, cũng may chiếc giường Simmons này mềm, không thì cái ném này của Tiêu Thần làm mình bị thương mất.
Tiêu Thần không cho cô nói chuyện, đã nhanh chóng cởi bỏ áo, dây nịt cũng rất nhanh tháo ra rồi.
- Em mới là không nỡ chết đó, hì hì, em còn phải sống vui vẻ với chị Vận chứ…
Tiêu Thần cười khanh khách, chiếc quần cũng đã lột ra, trên người chỉ còn lại cái quần lót đen thôi.
Tần Vận bị Tiêu Thần làm cho đỏ hết cả mặt, tim nhảy như nai, thở dài trong lòng, thằng nhóc này thiệt là, vừa đến đây là muốn cái đó với người ta rồi…
- Chị Vận chị muốn không? Nếu như chị không muốn, thì bây giờ em sẽ ngừng tay…em là chính nhân quân tử đó, tuyệt đối không ép buộc làm khó người khác.
Ngoài miệng Tiêu Thần nói hay lắm, nhưng người đã đè lên cơ thể của Tần Vận rồi.
- Da mặt đúng là dày thiệt mà!
Tần Vận mắng nhỏ một tiếng, cảm thấy cơ thể của Tiêu Thần có chút nặng, đè đến nỗi cô có chút thở không được, vội nói:
- Buông chị ra, em nặng quá, đè đến nỗi chị có chút mệt rồi nè! Cái con heo ngốc!
Tiêu Thần cười hì hì, lập tức xoay nhẹ một cái, bế Tần Vận lên, bản thân ngã xuống chiếc giường Simmons, để Tần Vận cưỡi trên người mình.
- Nếu đã như vậy, vậy thì em quân tử thêm một chút vậy, hôm nay cho chị chiếm chút hời, chị phải dịu dàng với em một chút…
Tiêu Thần nhếch miệng cười nói.
Tần Vận cũng bị Tiêu Thần kích cho ý chí chiến đấu lớn mạnh, cười ra tiếng cười như chuông bạc, nũng nịu nói:
- Tốt thôi, chị nhất định sẽ dịu dàng một chút với em!
- A!
Tiêu Thần hét ra một tiếng hét thảm, thì ra bộ phận quan trọng của mình bị tập kích rồi.
…
Trải nghiệm của sáng sớm quả thực là tốt, ngoài miệng Tần Vận nói đầu có chút nặng, nhưng tuổi đời bây giờ của cô trong chuyện phòng the thì quả là một tay tốt, cũng may bây giờ bạn học Tiêu Thần về phương diện đó cũng trâu bò lắm. Hai người vẫn làm hơn cả tiếng, đều đạt được hiệu quả như mong muốn, lúc này mới gõ kẻng thu binh.
- Nói như vậy là em đã nhận một cô em gái rồi?
Tần Vận vừa mặc quần áo cho Tiêu Thần, vừa nói.
Tiêu Thần gật gật đầu, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Tẩn Vận lên, nói:
- Ùm, Mễ Kỳ Á là một cô gái có xuất thân rất đáng thương, sau khi bà nội cô ấy qua đời thì trong nhà không còn người thân nào khác nữa. Vừa hay quan hệ với em cũng tốt, nên em nhận cô ấy làm em gái luôn.
Tần Vận khẽ cười:
- Em không cần giải thích với chị nhiều như vậy đâu, chị còn không biết tâm tư nhỏ của em sao, em gái Mễ Kỳ Á đó nhất định rất xinh đẹp đúng không?
- Đó là điều đương nhiên…
Tiêu Thần cười đắc ý nói, lời chưa nói hết, đã cảm thấy sắc mặt của Tần Vận không ổn, vội đổi chủ đề nói:
- Chắc chắn không bằng chị Vận rồi… trong tim em chị Vận là đẹp nhất…
Nói xong Tiêu Thần cúi đầu hôm một cái cực kỳ thô bạo.
- Em cứ mạnh miệng đi!
Tần Vận tức giận liếc Tiêu Thần vài cái, tuy là thời gian cô ở bên Tiêu Thần không phải rất dài, bình thường công việc trong công ty của bản thân cũng nhiều, nhưng đến cái tuổi này của cô, nhìn người đều có một bài bản, cái thằng nhóc Tiêu Thần này là người như thế nào cô hiểu rất rõ. Nếu hắn nói nhận một người em gái tương đối xấu, có đánh chết bản thân cũng không tin, thằng nhóc này là ngựa giống mà
Tiêu Thần ôm nhẹ Tần Vận, cười hì hì nói:
- Được rồi chị Vận chị đừng ghen nữa, người chồng của chị đây là người như thế nào, chẳng lẽ chị còn không rõ sao. Người chung tình như em, trên thế giới này không nhiều đâu nha, chị phải nắm chắc em đó.
- Da mặt của ai đó dày ghê.
Tần Vận gài nút lại giùm Tiêu Thần, lại mang quần qua cho hắn, chuẩn bị mặc quần giùm Tiêu Thần.
Cảm thụ tình cảm dịu dàng của người đẹp, trái tim Tiêu Thần ấm áp, Tần Vận giống như người vợ của mình vậy, thậm chí còn tinh tế hơn cả người vợ. Tuy rằng bản thân cô ấy cũng rất mệt, nhưng ở các phương diện chi tiết đều rất chiếu cố mình, ví dụ như lúc làm chuyện đó, cô ấy cũng suy xét đến vấn đề thể lực của Tiêu Thần, kiên quyết bắt Tiêu Thần dùng những bộ phận tương đối không tốn sức. Sau khi làm xong, cô còn chủ động mặc quần, mặc áo giúp Tiêu Thần, có thể nói là tỉ mỉ chu đáo.
Tiêu Thần móc từ trong túi quần ra chiếc chìa khóa bạc, quơ quơ trước mặt Tần Vận, Tần Vận hỏi:
- Cái này là gì đây?
Tiêu Thần để chìa khóa vào tay Tần Vận, dịu dàng nói:
- Đây là chìa khóa nhà em.
- Tiểu Thần, em…
Vành mắt của Tần Vận đột nhiên ướt, nhìn chiếc chìa khóa nhỏ trong tay, nước mắt trong mắt sắp rơi ra rồi.
Tuy là quen biết Tiêu Thần hơn một năm, hai người ở bên nhau cũng hơn một năm, nhưng Tần Vận chưa từng đến nhà Tiêu Thần. Không biết có phải Tiêu Thần có gì e dè, trước giờ Tiêu Thần cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện nhà của mình, Tần Vận cũng không có hỏi, bây giờ Tiêu Thần giao chìa khóa nhà của bản thân cho mình, đồng nghĩa là hắn đã thừa nhận danh phận mình là người của hắn rồi.
- Chị ngốc, sao lại khóc.
Tiêu Thần không ngờ Tần Vận lại có phản ứng mạnh như vậy, hắn chỉ nghĩ rằng nếu trong nhà có sự tồn tại của Tần Vận, trong nhà sẽ ấm áp rất nhiều, cho nên mới đưa chìa khóa nhà cho cô ấy.
- Tiểu Thần, suốt đời chị cũng sẽ không rời xa em, em sẽ không ghét bỏ chị chứ?
Tần Vận bỗng nhiên hỏi xa xăm, nước mắt đã rơi xuống áo Tiêu Thần.