- Ha. Lại thắng nữa rồi. Tiểu Pháo Ca cậu thật giỏi.
Hà Tú ghé vào lồng ngực Tiêu Thần, đang thắng lợi đương nhiên cô nàng rất hưng phấn. Nếu Tiêu Thần đổi số phỉnh trước mặt ra nhân dân tệ sẽ có tới gần trăm vạn, cô nàng chưa từng gặp qua số tiền nhiều như vậy, chưa từng gặp.
- Ách. Chị Tú. Không phải Tiểu Pháo ca. Là Đại Pháo ca, Đại Pháo ca. Đại pháo.
Tiêu Thần nhếch miệng lấy vài chiếc phỉnh nhét vài khe sâu trước ngực Hà Tú lại khiến cô nàng càng điên cuồng hốn hít hắn hơn nữa. Mặc dù cô nàng không còn là tiểu thư khuê các nhưng quả thật dáng người và khuôn mặt không thể chê, nếu không bạn học Tiêu Thần cũng sẽ không chỉ đùa vui như vậy.
- Đúng. Là đại pháo. Đại Pháo ca.
Hà Tú vui mừng nũng nịu gọi. Kế đó cô vội vã móc đống phỉnh cất kỹ, nói đùa sao, chỗ này cũng có vài vạn đồng, để mất sao được?
- Kháo. Người anh em này thật mạnh.
- Đúng vậy. Hắn đã thắng gần sáu chục ván rồi.
- Rất giỏi, người anh em rất giỏi....
..Đám người vây xung quanh xem đánh bạc lúc này đã đến con số hai mươi. Tất cả vây kín lấy chiếc bàn đặc biệt là xung quanh Tiêu Thần khiến cô nàng chia bài mồ hôi túa ra, mong có người quản lý mau chóng tới hỗ trợ.
- Tiếp tục chia bài đi người đẹp. Tôi đang chờ cô đây.
Tiêu Thần ôm Hà Tú trong ngực, bàn tay không ngừng tới lui trên thân thể cô nàng, miệng hắn ngậm điếu Tuyết Giáp phì phèo nhả khói bộ dạng như trách mắng nữ nhân viên chia bài.
Cô nàng chia bài mặt mũi tái mét không dám tiếp tục chia nữa. Cô biết nếu tiếp tục chia tên kia khẳng định lại thắng mấy trăm vạn, lúc này sòng bạc của cô đã thua gần trăm vạn rồi, nếu thua tiếp cô thật không dám tưởng tượng ông chủ sẽ thu thập mình thế nào. Trước đây có chị em đã từng để thua lỗ của sòng bạc nhiều tiền, sau đó bị trực tiếp bán tới nước khác. Nghĩ tới đây nữ nhân viên chia bài toàn thân run rẩy, tóc gáy toàn bộ dựng đứng.
- Chia bài thôi chứ có sao đâu? Hay các người không thua nổi?
Hà Tú dựa vào lồng ngực Tiêu Thần cũng trở nên kiêu ngạo hơn. Bình thường cô nàng ở đây một cái rắm cũng không dám đánh nhưng hôm nay được " Đại Pháo ca" nâng đỡ cô nàng cũng muốn cuồng vọng một phen.
- Đúng vậy. Mau chia bài đi.
- Làm gì thế. Sòng bạc không chịu được thua sao?
...Đám người xung quanh đều bàn tán xôn xap, trong đó cũng có không ít gã tiểu nhân bị thua tiền tại đây. Thấy vị đại pháo ca này vận may lớn đều muốn xem trò hay, thấy người chia bài không dám tiếp tục liền đứng ra chỉ trích.
- Ha ha...Đại Pháo ca vận may tốt như vậy không bằng để tôi chơi cùng?
Lúc này bên ngoài có vài gã đàn ông lực lưỡng mở đường cho Hứa Diễm tiến vào. Cô nàng thân vận sườn xám dáng người vô cùng hoàn mỹ.
- Vị này là?
Tiêu Thần vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Bàn tay hắn thậm chí hoạt động mạnh hơn trên thân thể Hà Tú.
Hứa Diễm liếc mắt đánh giá qua người thanh niên tên Đại Pháo ca này. Hắn chừng hai mươi tuổi, bộ dạng tuấn tú cao lớn, tuổi không lớn nhưng bộ dang vô lại có thừa, theo hắn vào đánh bạc còn có một con hàng bộ dạng không tệ. Hứa Diễm ngược lại có chút khâm phục tên Đại Pháo Ca này, bình thường đàn ông nhìn thấy nàng ánh mắt khó có thể dời qua nơi khác nhưng người này có khác biệt.
- Ha ha. Tôi tên Hứa Diễm. Nhân viên nữ này không hiểu chuyện, để tôi phục vụ Đại Pháo ca đi.
Hứa Diễm cười nói dứt lời tiến tới vị trí chia bài. Cô nàng chia bài như nhận được lệnh đặc xá vội vàng rút lui nhường lại vị trí.
- Tôi sợ cô chơi không nổi thôi.
Tiêu Thần thở dài một hơi, liếc mắt đánh giá cô nàng Hứa Diễm này. Xem bộ dạng cô nàng hẳn là cao thủ tại sòng bạc này, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hài hòa, tuổi tác chưa đến ba mươi chín mọng như đào mật, tất cả đều vô cùng lóa mắt.
- Hả? Chỉ sợ Đại Pháo Ca xem thường tôi, đem trăm vạn này trả lại thôi.
Hứa Diễm cũng không tức giận mà nở nụ cười rất quyến rũ, đích thực cấp cho Tiêu Thần ánh mắt mê muội.
- Kháo. Hồ ly tinh này dám liếc mắt đưa tình với Đại Pháo ca của tôi?
Đang dựa vào lồng ngực Tiêu Thần Hà Tú không biết vì sao nhảy lên tức giận mắng chửi Hứa Diễm.
- Con mẹ nó. Mày dám mắng chị Hứa.
Gã đàn ông bên cạnh Hứa Diễm nghe Hà Tú mắng chửi lập tức tiến tới kéo cô nàng ra khỏi lồng ngực Tiêu Thần.
Thấy gã sắp chạm tới mình Hà Tú sợ tới mức nhắm chặt hai mắt chỉ là lát sau cô nàng vẫn không cảm thấy có chút đau đớn nào mở mắt ra đã thấy Đại Pháo Ca ra tay.
- Rắc...
Âm thanh trật khớp vang lên. Gã đàn ông phối hợp la hét thê thảm ngã xuống nền đá. Tiêu Thần tùy ý thu tay về bất quá trong mắt tản ra cỗ sát ý lạnh như băng.
- Dám động tới nữ nhân của ông, ông tha cho mày mới lạ.
Tiêu Thần lạnh giọng quát đồng thời nhìn chằm chằm Hứa Diễm:
- Trông nom tốt con chó của cô. Đừng để nó cắn bậy khắp nơi.
Bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Tiêu Thần quan sát Hứa Diễm cũng cảm thấy không được tự nhiên, sắc mặt có chút nghiêm túc lặng lẽ ra hiện cho phó quản lý. Gã phó quản lý nhận được lệnh lập tức rời khỏi đám người lúc này Hứa Diễm mới điểm chỉnh vẻ mặt ôn tồn cười nói:
- Đại Pháo ca nói rất đúng.
Dứt lời xua tay ý bảo đám người mang gã đàn ông kia đi.
- Ha ha. Như vậy mới đúng chứ.
Tiêu Thần thu sát khí lại mở miệng tươi cười, vuốt ve động viên Hà Tú trong ngực:
- Chị Tú. Con chó vừa rồi có dọa chị sợ không? Nếu bị con chó kia cắn nhất định hôm nay phải tới viện tiêm phòng đấy.
- Đại pháo ca. Tôi rất tốt.
Hà Tú cảm thấy trong mắt đầy nước, trong lòng dào dạt cảm động. Tuy cô biết người thanh niên kêu Đại Pháo ca này chỉ chơi bời nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng.
Nếu có vị cô nương nào là nữ nhân thật sự của hắn xem chừng sẽ rất hạnh phúc, đáng tiếc nàng chỉ là hoa tàn liễu bại không xứng với hắn.
- Không biết Đại Pháo Ca muốn đặt cược gì?
Hứa Diễm mỉm cười nhìn Tiêu Thần.
Tiêu Thần không để ý tới nàng, vẫn tiếp tục làm trò cho đám người trước mắt bằng cách xoa dịu Hà Tú. Hứa Diễm tức tới sắc mặt trắng bệch hai tay nắm chặt. Tiêu Thần lúc này mới hỏi vẻ nghi ngờ: