Tối ngày hôm đó, trấn Trác Mã phát hiện trong ống cống ở ngoài thành có mười mấy thi thể, cảnh sát ở đó chỉ đem chuyện này xét là “thế lực của xã hội đen tẩy bài”, cũng không truy cứu, đem thi thể xử lý xong sau đó kết án cho qua.
Mà ở trong phòng mật thất của hộp đêm “Nữ nhân hương” Tả Hàn chui vào vòng tay của Tiêu Thần, chảy nước mắt lạnh băng
Mười mấy người này chính là quân tàn dư của Vương Thiết Lâm lưu lại ở thị trấn Trác Mã, bọn họ giết chết Tám Lượng, nói đến Tám Lượngtội nghiệp này, là vệ sĩ của Tả Hàn, một mực bảo vệ Tả Hàn, thầm thương Tả Hàn mười mấy năm, cuối cùng là kết quả thân xác nằm ở nơi đất khách, đến chết cũng không thể ôm lấy Tả Hàn một lần, quả thực có chút đáng thương.
…
Ngày tám tháng chín, quân đội Đẫm Máu cộng thêm Mễ Kỳ Á rời khỏi trấn Trác Mã, đến tỉnh Z của thành phố H, đáp chuyến bay cuối cùng về đến thành phố BJ.
Khi chuyến bay đến BJ, đã là tối mười giờ mấy, mới xuống máy bay, đã có mười mấy người với súng đã lên đạn xông vào, bao vây lấy đội Đẫm Máu và Mễ Kỳ Á, những người hành khách cùng đáp máy bay cũng hoảng sợ.
- Mấy vị, xin theo chúng tôi
Người dẫn đầu là một ông già đeo mặt nạ, ông ấy tháo mặt nạ ra một chút để Tiêu Thần và mấy người khác nhìn diện mạo, không ngờ rằng là người bắt đầu nhiệm vụ lần này, trưởng quân khu thứ ba Ngụy Trung Quốc đích thân đến đón bọn họ.
Ngụy Trung Quốc lại lập tức đeo mặt nạ vào, chính ông ấy cũng bị thuộc hạ vây ở giữa, một đoàn người ra sân bay, phân ra ngồi vào bốn xe Hummer quân dụng.
Đằng trước một chiếc Hummer dẫn đầu, Tiêu Thần Tả Hàn và Ngụy Trung Quốc ba người ngồi vào chiếc thứ hai, trong xe mở đèn, Ngụy Trung Quốc cũng tháo mặt nạ ra.
- Công lao hai vị lần này rất lớn! Nước Cộng Hòa mãi nhớ đến hai vị!
Ngụy Trung Quốc cười sảng khoái nói, đưa tay ra bắt tay với hai người, mắt già rưng rưng nước.
Chiến đội Đẫm Máu lần này đem về phi thuyền ngoài hành tinh, thực là quá quan trọng, chỉ cần mấy nhà khoa học nước Cộng Hòa, tham khảo trên chiếc phi thuyền ngoài hành tinh ngộ ra được một ít khoa học kỹ thuật, rất có khả năng khiến cho nước Cộng Hòa trên phương diện khoa học kỹ thuật dẫn đầu trên toàn cầu, là một lão công thần của nước Cộng Hòa, Ngụy Trung Quốc lúc này rất muốn khóc.
Tiêu thần cười nhạt một tiếng:
- Không nhớ được cũng không sao, quan trọng là hãy nhanh thanh toán khoản còn lại cho tôi, tôi là người nghèo, còn đang đợi tiền xài, haiz, tiền mua gạo trong nhà cũng hết rồi, có nên thanh toán cho tôi tiền thuê khách sạn năm sao?
Lúc này Tiêu Thần mới nhớ ra, số phòng 809 khách sạn Quang Huy, hắn vẫn chưa trả phòng, nhiệm vụ lần này đã tiến hành được bốn mươi sáu ngày rồi, theo một ngày tiền phòng 688, 46 ngày là hơn 30 ngàn
- À, chuyện này anh về mà từ từ thương lượng với Hồ Trường Nghĩa, không phải việc của tôi.
Ngụy Trung Quốc lão già này sắc mặt thay đổi rất nhanh, nói đến tiền, lập tức đẩy cho Hồ Trường Nghĩa ở
Ha ha, muốn mình cho hắn một khoản tiền 100 triệu, giết ta đi, dù gì chúng ta là đoàn trưởng thứ ba của quân khu Cộng Hòa, làm những chuyện như vậy, thật là mất mặt.
- Thôi đi, anh không quan tâm? Ai quan tâm?
Tiêu Thần cũng tức lên hừ nói:
- Lần này ông đây đi công tác xài hết mấy triệu, trong lúc làm nhiệm vụ thiếu chút nữa chết lềnh bềnh rồi, bây giờ cũng là ngày tám tháng chín rồi, năm học mới cũng bắt đầu một tuần rồi, nói không chừng Trung học số 6 Lĩnh Hải khai trừ ông rồi, tổn thất của tôi quá lớn, ông bảo tôi tới chỗ Hồ Trường Nghĩa? Chức của ông lớn hay ông ta lớn?
- Tôi mặc kệ, tối hôm nay tôi phải lấy được những ngân phiếu còn lại!
Tiêu Thần phẫn nộ nói, tái xế đằng trước cũng lặng lẽ quay đầu nhìn mấy người họ, thằng nhóc này là ai, mà lại la lớn như vậy?
Hừ, muốn xù nợ, không có chuyện đó đâu!
Tiêu đại gia ta chuẩn bị cầm khoản tiền đó đến Linh Hải để mở công ty nữa, không thì mẹ vợ Hà Phương Nhã lại xem thường mình, lúc đó đến em gái Cao Thi Nhu cũng mất đi, vậy không phải bực chết.
- Rốt cuộc là khoản gì?
Tả Hàn nheo mắt lại hỏi, cô ấy lại đeo khăn che mặt lên.
Nhiệm vụ gian nan lần này là nhiệm vụ cấp “s”, vì quốc gia chấp hành nhiệm vụ như vậy là vinh quang của nhiều chiến sĩ báo quốc, nhưng dưới mắt Tiêu Thần là một sự gắng sức để đòi tiền từ Ngụy Trung Quốc, đây là tình huống gì.
Ngụy Trung Quốc ho khan vài tiếng, hừ nói:
- Hành vi của anh như vậy thực làm mất danh dự của môn thần, vì đất nước chấp hành nhiệm vụ, nói về tiền bạc vấn đề này thật dung tục.
- Ông đây có một danh phận thấp bé!
Tiêu Thần giận nói:
- Mỗi lần có việc vào sinh ra tử cũng phái ông đây đi, là mạng tôi lớn, lần nào về cũng có thể bảo toàn mạng sống, nếu ông đây lần sau chết đi, thì ông đây không tin nước Cộng Hòa còn cử hành một lễ tang long trọng cho tôi, nói không chừng thi thể của tôi bị ném vào đống lửa coi như xong chuyện.
- Tôi cũng không phải người cao quý gì, nước Cộng Hòa cũng không cho tôi tiền lương nhất định.
Tiêu Thần hừ nói:
- Ông đây khá yêu nước, nhưng cũng không phải nghĩa vụ yêu nước, tôi cũng phải sống chớ, phải mua nhà, mua xe, tìm em út, đi học, uống rượu, có cái nào không cần trả tiền! Bây giờ phụ nữ đều đòi hỏi cao vậy, cưới một cô vợ không dễ à, cứ lấy ở BJ mà nói, mua nhà một lần trả hết cũng một hai triệu (bốn- sáu tỷ) mua một chiếc xe ít nhất phải là BMW đi, cũng tốn năm sáu trăm ngàn (một tỷ tám), với đối tượng này phải tiêu gần ba triệu (10 tỷ)!
- Sức hấp dẫn của ta lớn vậy, một năm bảo thủ phỏng chừng nếu có mười đối tượng, vậy phải tiêu ba mươi triệu rồi! (100 tỷ)
Tiêu thần buồn bực nói:
- Dù sao hôm nay ông nhất định phải nghĩ cách giúp tôi, trả hết mấy khoản dư cho tôi, nếu không thì, haha… Tôi sẽ theo đuổi con gái nhà ông đó, còn con gái của Hồ Trường Nghĩa…
- Tôi phục rồi, haha.
Ngụy Trung Quốc đột nhiên cười phá lên:
- Xem như tôi phục anh, xem ra lời nói của lão Hồ không sai, không những có bản lĩnh mà còn vô lại cực kỳ!
- Vậy mới đúng chứ!
Tiêu Thần cười hì hì ôm bả vai của Ngụy Trung Quốc cười nói:
- Không còn cách nào khác, đẹp trai thì phụ nữ theo đuổi nhiều lắm, là ông không biết, ở thành phố Linh Hải, nếu tôi rao nói muốn tuyển cô gái tốt, những phụ nữ kia thế nào cũng phải từ Trường Giang xếp hàng đến đường Trung Sơn! Tôi một năm trả cho mấy em cũng phải mấy trăm, mà ai nấy đều là phụ nữ đẹp, một người cũng phải hơn mấy chục, một năm tính ra cũng hơn một trăm ngàn! Tiêu như vậy thực sự quá nhiều.
Tiêu Thần càng nói càng thái quá, sắc mặt của người trong xe sớm đã tái mét rồi…
- A, cuộc sống thật tốt đẹp!
Tiêu Thần nằm xuống giường ở phòng ngủ thật mạnh, chân tay dang ra, hít thở thật sâu.
- Anh ơi, ở đây đẹp quá, khách sạn như vậy một ngày bao nhiêu tiền, nhất định rất đắt phải không?
Mễ Kỳ Á đảo quanh phòng, cô ấy cũng ngạc nhiên đến ngất đi thôi, sàn nhà đá cẩm thạch, thủy tinh pha lê ngoại nhập, phòng tắm lớn, bồn tắm lớn, và những thứ này đều rất đẹp, những cô gái bước ra từ trong rừng rậm hoang sơ, cả đời cũng không nhìn thấy.
Tiêu thần cười đáp:
- Em gái ngoan à, hôm nay em ngủ ở phòng của anh, anh ngủ ở sô pha, chúng ta nghỉ ngơi một đêm thật tốt nha.
Giao phi thuyền ngoài hành tinh với bên quân đội, nhiệm vụ gian nan lần này cuối cùng cũng đã chấm hết, Tiêu Thần dẫn Mễ Kỳ Á đến phòng 809 khách sạn Quang Huy, khi ở quầy thanh toán, Tiêu Thần không tránh được sự tiếc nuối, quẹt thẻ lần này tốn đến mấy chục ngàn
Hôm nay Tạ Tiểu Như không có trực ở quầy, theo như cô gái ở quầy nói, hình như mấy ngày nay nhà của Tạ Tiểu Như có việc, không có đến làm, không biết làm cái trò gì.
Nghĩ đến Tạ Tiểu Như, trong lòng Tiêu Thần vẫn còn cảm thấy áy náy, nhất là lần trước đến nhà cô ấy, với mẹ của cô ấy thương lượng xong nói mùng ba tháng sau kết hôn. Nhưng bây giờ cũng qua hai tháng rồi, Tiêu Thần cũng không xuất hiện trước mặt nhà họ Tạ, Tạ Tiểu Như nhất định không tránh được bị cha mẹ oán trách một trận.
- Vậy sao được, anh à vẫn là em đi ngủ ở sô pha đi.
Mễ Kỳ Á đi đến phòng ngủ, ngồi ở mép, có chút không đành lòng vuốt ve cái chăn mềm mại.
Thật là trơn truột, chất liệu cũng thật tốt, mình chưa từng nghĩ qua là sẽ có thể dưới cái chăn như vậy đi vào giấc ngủ.
- Ha ha, con bé này, ngủ sô pha không tốt lắm.
Tiêu Thần cau mày nói, nghe giọng điệu này, có vẻ là người đàn ông tốt.
- Hay là, chúng ta ngủ chung đi.
Giọng của Mễ Kỳ Á thấp đến dọa người, giống như con muỗi, nhưng Tiêu Thần vẫn nghe được.
Hơn nữa nghe được rất rõ ràng, một trận kinh hoàng nhảy lên, vội vàng ngồi dậy, bắt lấy tay Mễ Kỳ Á, cười nói:
- Em gái ngoan, em vẫn là nghe lời anh, anh ngủ ở sô pha không sao đâu.
- Anh dẫn em đến phòng tắm tắm rửa, ngày mai anh cùng em đi dạo mua cho em quần áo mới, còn làm giấy chứng minh cho em.
Tiêu Thần vỗ tay của Mễ Kỳ Á nói, theo đó kéo cô ấy lên, hai người cùng đi về hướng phòng tắm.
Xin đừng nên hiểu lầm, Tiêu Thần chỉ giúp cô ấy thay nước, chỉ cho cô ấy đồ trong phòng tắm sử dụng thế nào thôi.
…
Có lẽ là bởi vì ở trong sa mạc quá lâu, không có một giấc ngủ ngon, đến buổi trưa ngày hôm sau, Tiêu Thần mới thong thả tỉnh dậy, Mễ Kỳ Á trong phòng ngủ càng giống con mèo con cuộn lại trong chăn, đang hít thở một cách đáng yêu.
Xem ra cô cũng ngủ rất ngon.
Tiêu Thần rửa mặt xong liền đi xuống lầu xào rau rồi, đã gần hai tháng không ăn bữa ngon, làm cho hắn thèm không chịu nổi.
Đi xuống lầu, Tiêu Thần đi tới trước quầy lầu một của đại sảnh, trực thường là Dương Dĩnh quan hệ tốt với Tạ Tiểu Như, thấy Tiêu Thần xuống lầu liền làm động tác chào đón.
- Ơ, em rễ của chúng ta, hai tháng nay em đi đâu vậy? Nhớ chết chị rồi.
Dương Dĩnh là một cô gái tính cách nóng nảy, chào hỏi Tiêu Thần cũng không kị cái gì.
Tiêu thần cười đi tới, nói:
- Chị Dĩnh ngày càng đẹp ra, còn đẹp như vậy, em kìm không nổi gia nhập vào danh sách người đàn ông theo đuổi chị!
- Ha ha, tên nhóc này ta thích, nếu em thực sự gia nhập vào, chị nhất định giữ lại cho em một chỗ dự khuyết.
Dương Dĩnh cười hi hì nói, lập tức hỏi Tiêu Thần:
- Đúng rồi, mấy ngày nay em có thấy Tiểu Như cô ấy không, cô ấy đã bốn năm ngày không đến làm rồi, cũng không có báo cáo cho chủ quản, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Em mới vừa công tác ở ngoài về, cũng có một thời gian không thấy cô ấy rồi.