Triệu Húc bị Tiêu Thần hỏi đến không biết trả lời, có trời mới biết con heo đực kia bị thiến như thế nào.
Chẳng lẽ nhìn thấy con heo đực bị đứt đuôi chạy trốn, trước tiên đã liên tưởng đến nó là con heo đực bị thiến sao? Vấn đề trắc nghiệm của hắn, quả thực là ngu xuẩn.
Hắn chẳng phải là cố ý làm khó mình sao? Đây cũng là khảo nghiệm của Uông Tiểu Kỳ đối với mình sao?
Tiêu Thần cười thần bí, tiến đến bên lỗ tai y nhẹ giọng nói:
- Con heo đực kia có phải bị thiến hay không, chúng ta cần thời gian nghiên cứu một chút, tôi chỉ muốn báo cho cậu tên của con heo đực kia gọi là …
- Triệu Húc.
Giữa hai hàm răng của Tiêu Thần bỗng bật ra hai chữ này, khiến cho Triệu Húc cả kinh ngã ngồi trên mặt đất.
- Làm sao thế? Tiêu Thần không nên động thủ.
Lâm Vi Nhã vội vàng từ trên ghế ngồi dậy, đi đến kéo Tiêu Thần, người này nói động thủ lại đột nhiên động thủ, ảnh hưởng như vậy thật sự xấu.
Tiêu Thần cười hì hì xoay người lại đỡ Triệu Húc, cười nói:
- Tôi không làm gì cả, chỉ có điều anh Triệu này cơ thể suy nhược, nên đứng không vững, tôi phải đỡ cậu ta một phen.
Dứt lời Tiêu Thần cưỡng ép kéo Triệu Húc lên, vỗ nhẹ vào vai y, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Người bạn Triệu Húc, không cần mỗi ngày nghĩ một số thứ không thực tế, ăn nhiều đồ tốt bồi bổđi, sẽ có lợi đối với cậu.
- Rõ là đáng tiếc, một tiểu tử còn trẻ như vậy, đã suy yếu vậy rồi.
Vẻ mặt Tiêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
- Cậu. . . cậu nói cái gì đó.
Triệu Húc nhãy cẫng lên.
Y tức giận chỉ vào Tiêu Thần quát:
- Cậu nói người nào suy yếu hả.
Một người đàn ông, cho dù bị người đánh cho đổ máu, còn bị người khi dễ, nhưng kiên quyết không thể bị người kkác mắng là liệt dương.
Vù.
Tiêu Thần tựa như một mũi tên nhọn vọt đến trước mặt Triệu Húc, đứng cách y cũng chừng khoảng 1cm, tay phải lặng lẽ mò xuống dưới, mà ngay cả Lâm Vi Nhã bên cạnh hắn cũng không chú ý động tác nhỏ này của hắn ta.
- Không cần làm bộ kiên cường, tôi biết nội tâm của cậu yếu ớt.
Tiêu Thần cười ha hả nói, lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Vi Nhã, nhanh chóng lui về sau mấy bước.
Một tiếng “ào ào”, một dòng nước từ trong đũng quần của Triệu Húc chảy xuống, từ trong ống quần của y chảy ra một chất lỏng màu vàng nhạt.
- Ách, cái gì vậy. Ba nữ thấy tình huống bất ngờ này có chút kinh sợ, dòng chất lỏng kia sao giống như nước tiểu vậy?
Triệu Húc cũng bị nước tiểu của mình bắn ra khiến cho sắc mặc của y kinh hoảng, giật mình nói:
- Đây, đây là chuyện gì? Tôi làm sao đột nhiên bắn ra nuớc tiểu.
- A! Y bắn ra?
Ba nữ đều bưng kín miệng mũi, gã này quả nhiên là đồ đàn ông hư.
Ngay trước mặt ba cô gái xinh đẹp, y không ngờ bắn nước tiểu ra! Quá đáng… thật không thể tin nổi.
Tiêu Thần không biết lấy đâu ra một ít bông, nhét vào trong lỗ mũi của mình, che miệng cười nhạo nói:
- Tôi nói cậu suy yếu, cậu còn không tin tôi, hiện tại gây ra trò cười rồi? Không nghe lời nói của gã bảnh bao này, trước mắt chịu nhục à.
- A.
Triệu Húc cũng không chịu được nữa rồi, góc quần của y đã ướt, nội y cũng ướt.
Nước tiểu này tới quá đột nhiên, một chút cảm giác cũng không có, nó lại đột nhiên bắn ra như bão tố.
Nhất định là hắn giở trò quỷ, nhưng hắn từ lúc nào giở trò quỷ, y tại sao không biết, không được, mình phải chạy trốn khỏi nơi này.
Sau mấy giây, Triệu Húc chật vật thoát ra khỏi ký túc xá ma quỷ này, chuyện ngày hôm nay là nỗi đau cả đời của y.
. . .
- Thật là khó ngửi à! Tại sao có người lại ác tâm như vậy.
Lâm Vi Nhã che miệng mũi, kéo hai người nữ kia chạy ra khỏi ký túc xá.
Tiêu Thần giống như một vị trạch nam tìm cây lau chùi trên ban công, xách nước đến, bắt đầu lau nhà. Nước tiểu ở trước cửa đã bị pha loãng đã nhạt bớt, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.
- Ha hả, còn muốn đoạt bà xã với ta nữa không, tiểu tử cậu còn quá non rồi, giả vờ thân sĩ với lão tử hả..
Trong lòng Tiêu Thần mừng thầm, hung hăng nguyền rủa.
Triệu Húc sở dĩ lại đột nhiên khống chế không nổi hạ bộ bên trong, phun ra nhiều nước tiểu như vậy, người khởi xướng đương nhiên là Tiêu Thần rồi. Vừa mới đứng gần y, Tiêu Thần đã dùng ngân châm đâm vào bàng quang của y, bàng quang vừa bị kích thích, căn bản không chế không được nước tiểu, không hề báo động trước đã bắn ra ngoài, lúc này mới tạo ra bi kịch.
Phỏng chừng Triệu Húc về sau cũng không dám gặp người của ký túc xá này nữa, một người đàn ông đứng trước mặt người phụ nữ mà không không chế được việc tiểu tiện của mình.
Điều này nếu rơi vào người Tiêu Thần, phỏng chừng hắn dám nghĩ đến tự sát.
Bởi vì trò đùa của Tiêu Thần, lần này tuyển chọn bạn nhảy của vũ hội mặt nạ hoa hậu giảng đường đại học BJ cũng kết thúc, cuối cùng Tiều Thần đồng ý cùng Uông Tiểu Kỳ ra sân thi đấu, còn Lâm Vi Nhã tìm một bạn nhảy thích hợp, còn bạn nhảy của Dương Dao Dao dĩ nhiên là vị nhân huynh Lăng Nguyệt Hoa.
. . .
Mặc dù Tiêu Thần đã quét dọn xong ký túc xá, nhưng trong ký túc xá vẫn còn một chút mùi, không có biện pháp nào khác ba nữ đành kéo Tiêu Thần xuống dưới lầu ra ngoài đi bàn bạc sự tình của buổi liên hoan khiêu vũ tối nay.
Bốn người vào một quán cà phê tìm một gian phòng riêng nhỏ, mà lúc này điện thoại của Lâm Vũ Đình vang lên, người gọi đến là Uông Tiểu Kỳ, tin tức mang đến không phải là tin tốt, là một tin thật xấu.