Cái mộ cổ kia rất lớn, là quần thể mộ cổ có quy mô lớn nhất trong mười năm trở lại đây được giới khảo cổ nước Cộng Hoà phát hiện ra, quy cách mộ cực kỳ cao, đồ vật được chôn theo cũng cực kỳ nhiều, hơn nữa còn khai quật được một số vật phẩm thần bí mà dùng các dụng cụ khoa học hiện đại cũng không thể thăm dò được.
Xuất hiện một ngôi mộ lớn như vậy, hơn nữa quy cách mộ táng cao như vậy, cái này khiến cho việc xác định được thân phận chủ nhân của ngôi mộ trở nên rất quan trọng, nhưng ở trong mộ lại không hiện hữu chứng cớ trực tiếp có liên quan tới thân phận chủ nhân ngôi mộ, chỉ tìm được một tấm biển nhỏ trong ngôi mộ, nó được đặt ở trong hòm quan tài của chủ nhân ngôi mộ, có thể thấy được tấm biển này vô cùng quan trọng.
Tấm biển quan trọng như vậy mà nó lại bị một xà nhân thần bí cướp đi, trách nhiệm của Tần Khác Thủ không thể bảo là nhỏ, đến hiện tại đã nửa ngày trôi qua, Tần Khác Thủ cũng không có mặt mũi nào giải thích tình huống này với người bạn già của mình.
- Cái tấm biển mà lão Thẩm đưa đã bị mất rồi, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt!
Tần Khác Thủ thở dài một hơi nói.
- Ha ha, Giáo sư Tần cũng có lúc buồn phiền ư!
Nơi rèm cửa, đột nhiên chợt lóe lên, một thân ảnh từ trong cửa sổ tiến vào, Tiêu Thần một thân đồ đen hiện ra trong thư phòng.
- Tiêu Thần, là cậu à! Cậu không sao chứ?
Tần Khác Thủ thấy người đó là Tiêu Thần, trong mắt đã hiện lên một tia vui mừng, tuy nhiên cũng không biểu hiện kích động quá mức.
Tiêu Thần thản nhiên cười, đưa bàn tay đang nắm tấm biển kia ra, nói:
- Nếu tôi xảy ra chuyện, người nào sẽ mang thứ này tới cho ông.
- Thật tốt quá, Long Công mộ chí bài này hoá ra được câu đoạt lại rồi hả?
Tần Khác Thủ đón nhận tấm biển, vui sướng cầm tấm biển nhìn lại một chút, có cái này chí ít ông cũng có thể ăn nói với người bạn già của mình.
- Long Công mộ chí bài?
Cái tên đọc lên có chút lạ lẫm.
- Là như vậy. . .
Tần Khác Thủ đem sự tình cổ mộ của đoàn Thẩm Kiến Đào kia kể cho Tiêu Thần nghe một lần, Tiêu Thần cũng hiểu được phần nào câu chuyện.
Mộ chí minh bài, bình thường là đặt ở trong cổ mộ, là vật dùng để chứng minh thân phận chủ nhân ngôi mộ.
- Nhưng tôi nhớ mộ chí minh bài bình thường đều là loại bia mộ lớn chứ? Tấm biển nhỏ như vậy cũng có thể trở thành mộ chí minh bài?
Tiêu Thần rất không hiểu, hắn xem TV, cũng xem qua không ít mộ chí minh bài như vậy, nước Cộng Hoà khai quật một số ngôi mộ thời cổ đại có mộ chí minh bài như vậy, đều là một số bia mộ bằng đá, tấm biển nhỏ như vậy hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy.
- Ừ, cậu nói không sai. Lần này bọn lão Thẩm phát hiện ngôi mộ táng lớn này, một số vật bồi táng bên trong và hình thức mộ táng ở trong lịch sử quốc gia của chúng ta đều tìm không thấy căn cứ, tôi cảm thấy mộ táng lần này càng giống văn minh sử ngoại hoặc là văn minh ngoại cảnh.
Ngay cả Tần Khác Thủ cũng chưa từng thấy qua mộ chí minh bài như vậy, tuy nhiên nếu nó được chôn cất cùng một chỗ với chủ nhân, cũng đủ để thuyết minh tầm quan trọng của nó rồi.
- Ha ha, Giáo sư Tần cứ nói đùa, nơi này đâu có nhiều văn minh ngoại cảnh hoặc là văn minh sử ngoại như vậy chứ!
Tiêu Thần lại không cho là như vậy, đối với vật này hắn cũng không có nghiên cứu gì, tuy rằng hắn cũng là nhân vật gặp qua rồng, nhưng đối với vật văn minh sử ngoại này, hắn vẫn là không tin.
- Có lẽ thế.
Tần Khác Thủ đem tấm biển cất kỹ ở trong ngăn kéo, nhìn Tiêu Thần nói
- Tiêu Thần, thành thật nói cho tôi biết, cậu là ai à? Không phải là Long Tổ quốc gia đấy chứ?
Dám cùng xà nhân chiến đấu, hơn nữa đem tấm biển đoạt lại, kia chỉ có một giải thích, xà nhân kia đã bị hắn giết chết, kẻ như vậy không phải hiệp hội người dị năng quốc gia, thì cũng là người của tổ chức thần bí Long Tổ.
- Hô, lão già này!
Tiêu Thần nhếch miệng cười, Tần Khác Thủ cũng là một giáo sư nổi tiếng lẫy lừng, không ngờ rằng nói chuyện còn không tưởng đến như vậy.
- Long Tổ có gì đặc biệt hơn người chứ! Tôi giống loại người cùng bọn giả trang lăn lộn cùng một chỗ sao?
Tiêu Thần đối với Long Tổ có chút coi thường không thèm để ý, nhớ rõ có một lần, chính hắn đi ra ngoài chấp hành một nhiệm vụ, chính là kết nhóm với vài tên Long Tổ, mấy tên kia, bản lĩnh không nhiều lắm, lại mỗi người giống như lôi kéo cùng kết bè đảng, hoành tráng hò hét đấy.
Tần Khác Thủ nhìn Tiêu Thần vài lần, lập tức đứng dậy, nói với Tiêu Thần:
- Long Tổ thì tôi cũng không biết, bọn họ có gỉ trang không tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên tiểu tử cậu vẫn còn có chút bản lãnh, lúc này đã biết cống hiến cho quốc gia.
- Những xà nhân kia đã nghĩ hết cách, ngang nhiên xông vào phòng làm việc của tôi, để cướp đoạt Long Công mộ chí bài này, có thể thấy được tầm quan trọng của thứ này, tuy rằng hiện tại chúng ta còn chưa hiểu được ý nghĩa của thứ đồ vật này, tuy nhiên cậu vì quốc gia đoạt lại cái văn vật trọng yếu này, đúng là có công lớn.
Tần Khác Thủ bưng tới cho Tiêu Thần một ly trà, đem hai cái ghế dựa, ông ta chuẩn bị cùng Tiêu Thần nói chuyện phiếm vài câu.
- Công lớn hay công nhỏ tôi không cần quan tâm, chỉ có điều lúc này tên kia thiếu chút nữa là làm thương tổn đến Tiểu Kỳ, làm tôi vô cùng phẫn nộ, nếu bọn họ tìm tới tận cửa, tôi đây cũng chỉ có thể đại khai sát giới thôi.
Dù nói đến máu tanh nhưng Tiêu Thần cũng không toát ra sát khí quá lớn, đón nhận ly trà nóng Tần Khác Thủ đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Tần Khác Thủ lại sợ run vài giây, lập tức khẽ nở nụ cười, nói:
- Tôi còn nghĩ tên khốn cướp đoạt phụ nữ cùng con ta là dạng gia súc gì, không nghĩ tới chính là người như cậu! Nhưng ta thật sự lại thích người như cậu đấy, tuổi còn trẻ mà đã trải qua rất nhiều sự tình mà người thường cả đời cũng không thể tiếp xúc được.
- Ông đấy! Xem tôi là gia súc sao? Nếu tôi là gia súc, tôi cũng là loại ngựa giống có bản lĩnh đấy!
Tiêu Thần tức giận nói, lão già này quả thực là già mà không kính, cũng không biết nói lời ôn hòa.
- Ha ha.
Tần Khác Thủ nhếch miệng cười, nói
- Tiểu Kỳ là người mà ta từ nhỏ đã nhìn nó lớn lên đấy, là một cô gái thiện lương, cậu phải quý trọng nó đấy! Lần trước Tần Phong cũng trở về nói với ta về cậu rồi, nó nói cậu rất đặc biệt, còn nói ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cậu, nó liền cam tâm nhường Tiểu Kỳ rồi. Tôi lúc ấy còn không tin, con ta dù gì cũng là một người có khí chất, có nhân phẩm, còn đẹp trai nữa, dựa vào cái gì vừa nhìn thấy cậu, liền nhận thua, hôm nay tôi xem như đã hiểu.
- Hiểu được cái gì? Có phải phát hiện tôi anh minh thần võ, đẹp trai, phong độ hơn so với con của ông hay không?
Tiêu Thần khá tự kỷ cười nói, hắn chẳng qua là cảm thấy Tần Phong người này có thể kết giao bằng hữu, nhưng cũng không ngờ anh ta lại có thể nghĩ như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy chính mình liền nhận thua, có khoa trương như vậy sao?
- Vô lại! Lưu manh! Đê tiện!
Tần Khác Thủ cười nói,
- Ta hiểu được cậu trong phương diện này ưu tú hơn so với Tần Phong nhà ta, cho nên nó mới cam nguyện nhận thua đấy!
- Tôi ỉa vào!
Tiêu Thần thiếu chút nữa bị nước trà sặc, chửi ầm lên, Tần Khác Thủ đang muốn đánh trả, Tiêu Thần lại "Xuỵt" một tiếng.
- Có người đến! Ông trốn xuống dưới đáy bàn kia đi!
Tiêu Thần chỉ vào gầm bàn, Tần Khác Thủ sợ run vài giây, không quá tình nguyện, Tiêu Thần hướng ông ta đá một cước, trực tiếp đem lão già này đá vào dưới bàn sách.
Tiêu Thần thoải mái nhảy, tựa như một cái con nhện, dán trên trần nhà.
Cục cục cục
Cái lỗ tai dán trên trần nhà lạnh lẽo, có thể nghe được một trận rung động nhỏ trong vách tường, tần suất càng ngày càng cao, thanh âm càng ngày càng vang.
- Hoá ra đây là người dị năng chui tường!
Tiêu Thần trong lòng cười ha hả, người dị năng hắn cũng đã gặp không ít, hôm trước ở Sơn trang Long Đằng đã gặp được hai vị, một vị dùng độc, một vị dùng gió, lúc này lại tới một người chui tường nữa đấy, ra vẻ có chút giống công công thổ địa nước Cộng Hòa.
Tạch...!
Góc tường chỗ thư phòng có một cái đầu nhỏ đột nhiên từ trên tường xông ra, trên đầu mang một cái mũ hình tròn, che mất nửa mặt.