Thay Phong Vũ nhổ xong châm trúng độc trên người, lại bôi thuốc cho y, những phiền toái còn lại chính là lão già Vũ Đạo Thiên này.
- Lão già này hình như là bạn già của giáo sư Hoắc Ân, muốn giết cũng khó giải thích, hay là buông tha cho ông ấy.
Tiêu Thần nhìn Vũ Đạo Thiên lại đi tới bên cạnh ông, giải huyệt cho ông ấy, lão già này từ từ mở hai mắt ra, cụp mí mắt, đảo tròng mắt lừ đừ.
- Đây là đâu vậy? Địa phủ Âm Tào sao giống như quán cà phê tao nhã? Ha hả, ông trời đối đãi với tôi không tệ.
Vũ Đạo Thiên mở mắt ra nhìn hồi lâu, không thấy Tiêu Thần ngồi xổm bên cạnh, ngược lại là thấy quán cà phê này, trang hoàng khá cổ điển, nhất thời thì thào lẩm bẩm cười nói.
Tiêu Thần thiếu chút nữa choáng, lão già này cũng biết đùa chứ, cười mắng:
- Lão già chết tiệt này khôi hài thiệt, ông làm như Địa phủ Âm Tào cũng đuổi kịp thế kỷ hai mươi mốt.
- Là cậu.
Vũ Đạo Thiên nghe được giọng nói này, thêm vài phần khí lực, muốn quay đầu nhìn Tiêu Thần, nhưng sóng lưng đã bị chặt đứt, không quay lại được, có chút kinh ngạc kêu lên.
- Cậu, cậu sao cũng tới âm phủ rồi?
- Tôi là mặt trời! Ông chẳng phải là con rể của Diêm vương sao?
Tiêu Thần khẽ mắng.
- Họ Võ kia. Còn chưa có chết đâu, đừng giả bộ chết. Ha haa...!
Phong Vũ cười mắng, đứng lên, sau khi nhổ xong châm độc trên người, y hiện tại cũng có thể dần dần chuyển động, tuy rằng chạy không nổi, nhưng ít nhất còn di chuyển được vài bước.
- Ồ? Tiểu tử cậu có thể di chuyển trở lại rồi hả?
Tiêu Thần kinh ngạc nhìn Phong Vũ, vừa rồi cả lưng từ trên xuống dưới của Phong Vũ đều là châm, tổng cộng trúng mười tám cây châm độc, có năm sáu cây còn ở bộ vị yếu hại, theo lý mà nói, người thường muốn khôi phục, ít nhất cũng mất vài ngày, tiểu tử này hồi phục lại tốt như vậy, mới hơn mười phút, có thể đứng lên.
Tuy nhiên nghĩ lại, tiểu tử này coi như là cao thủ võ lâm, không tính là người bình thường.
- Còn sống, không chết được.
Phong Vũ nhếch môi mỉm cười, Cao Hồng Ảnh một bên cũng được Mỹ Hương cứu tỉnh lại rồi, hiện tại hai cô gái đều đứng bên phải và bên trái của y, dìu y đứng, cảm giác này rất thú vị.
- Ồ, không chết được là tốt rồi!
Tiêu Thần thở dài một hơi, tiếp theo từ trong túi quần móc ra một viên thuốc, ngồi trước mặt Võ Đạo Thiên, làm ra một vẻ mặt tươi cười, khẽ nói.
- Lại đây, ngoan nào, mở miệng ra. Aaa....
- Cậu, cậu cho tôi ăn cái gì vậy.
Võ Đạo Thiên tức giận, nhìn viên thuốc màu trắng kia trong tay Tiêu Thần, sợ tới mức muốn ngồi dậy.
- Đại bổ hoàn.
Tiêu Thần nghiêm mặt, thật khó khăn biểu lộ vẻ mặt hảo tâm của hắn, lão già này không có một chút cảm kích, thật sự là rất khó hiểu. Bỏ đi, Tiêu Thần cũng không có ý định nhiều lời với ông ấy, tay phải nắm cái miệng của ông ấy, nhét viên thuốc màu trắng vào miệng ông.
- Ô ô ô.
Võ Đạo Thiên ra sức giãy dụa, nhưng hiệu quả không quá rõ ràng, tay chân đều không có lực, muốn nhổ nước miếng vào mặt Tiêu Thần, nhưng miệng lại bị hắn bóp chặt, vì thế chỉ có thể căm tức nhìn Tiêu Thần.
- Đại pháo đệ đệ, cậu cho ông ấy ăn cái gì vậy? Có phải thật là đại bổ hoàn không?
Cao Hồng Ảnh lo lắng hỏi, lão Võ Đạo Thiên này lớn tuổi rồi, viên đại bổ hoàn này người lớn tuồi quá không ăn được, có ăn cũng tiêu hóa không được, ngược lại sẽ mang lại tác dụng phụ rất lớn.
- Hắn tưởng bở ư! Hừ! Có đại bổ hoàn tôi sẽ tự ăn, còn tốt hơn cho lão ấy?
Tiêu Thần cười lạnh nói, tiện tay cầm một chén nước trà bên cạnh, bên trong còn có chút nước lạnh, đưa cho Võ Đạo Thiên uống.
- Ô ô. . . ựm. .
Trong miệng của Võ Đạo Thiên ngậm lấy nước, nhưng không muốn nuốt viên thuốc kia vào.
- Nuốt vào đi.
Tiêu Thần cũng mặc kệ, lão này cũng không phải là hương cũng không phải là ngọc, không cần phải thương tiếc, nhẹ nhàng vỗ vào cái cổ của ông.
“Ực” một tiếng, viên thuốc theo nước trôi tuột vào cổ họng.
- Như vậy mới đúng chứ, đây là thuốc chữa thương cho ông đấy.
Tiêu Thần cười, lập tức buông Võ Đạo Thiên ra, lui ra sau mấy bước.
- Tôi nhổ ra.
Võ Đạo Thiên nhổ một bãi nước miếng vào Tiêu Thần, Tiêu Thần còn chưa chuẩn bị, mấy bước này đã kịp thời né được nước miếng của lão già ghê tởm này.
- Lão già này thật sự là vong ân phụ nghĩa, bố mày cứu ông, ông còn phun nước miếng vào bố mày, người nhà họ Võ của ông dưỡng dục như vậy hả? Không có chút tư cách, quá đáng, rất quá đáng.
Tiêu Thần mở to miệng mắng, quay mặt, nói với Phong Vũ đang ở một bên.
- Đây là ba gia tộc lớn thần bí ở phương Bắc của nước Cộng Hoà hả? Nước cộng hoà kia không có mấy gia tộc giống như vậy, để cho người không có giáo dục lên làm bề trên.
- Ha hả, phải phải, dòng họ của họ nhà Võ nhỏ như thế kia sao có thể so sánh với dòng họ Phong nhà chúng tôi.
Phong Vũ vừa nghe cũng khá thích, bình thường người của họ nhà Võ này khó chịu nhất chính là người của nhà họ Phong, hai nhà coi như là kẻ thù truyền kiếp rồi, ân oán của mười mấy năm, chính mình là một tiểu bối mà, làm gì có cơ hội giáo huấn gia chủ nhà họ Võ, hiện tại bắt được cơ hội, y cũng không có ý định buông tha.
- Cậu, cậu nói cái gì chứ. Họ Phong nhà các cậu phá dòng tộc như vậy còn dám so sánh với họ nhà Võ của tụi ta? Quả thực không bằng cứt chó.
Võ Đạo Thiên uống thuốc của Tiêu Thần, tinh thần quả nhiên tốt lên, có sức lực mắng chửi người, nét mặt già nua tức giận đến đỏ bừng, gân cổ lên mắng.
Phong Vũ cũng là nhân vật không dễ tha cho người, dưới sự dìu đỡ của hai cô gái, cũng không muốn mất thể diện, chỉ vào Võ Đạo Thiên mắng:
- Hắc, họ nhà Võ các ngươi, người khác không biết, chứ họ nhà Phong chúng tôi không biết hay sao? Dọa nam nạt nữ cũng gây ra không ít chuyện. Trong đó có một vụ kiện bê bối lớn nhất, đó là lão già thối này, năm nay lại cưới một bà xã . Bi kịch chính là, vừa cưới chưa lâu, bà xã đã đi theo một người đàn ông thuộc hàng con cháu, ách. Ông cũng thật là có bản lĩnh à, chẳng phải cưới một vợ nhỏ là có dự định như vậy. Ha hả, lão già này ông cũng có nghề lắm
- Cậu… Quả thực là. . . đang .. nói láo .
Võ Đạo Thiên tức đến nhảy cẫng lên.
Phụt.
Máu tươi từ trong miệng phun ra, tròng mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh.
- Ông ta không sao chứ? Không phải là đã chết rồi chứ?
Cao Hồng Ảnh sợ tới muốn té xỉu, Cao Mỹ Hương bỏ Phong Vũ ra khẩn trương đến đỡ cô.
- Không sao, thuốc sinh ra hiệu quả.
Khoé miệng Tiêu Thần khẽ vễnh lên.
- Trong cổ họng của y còn có một máu bầm lớn, một phần là do Phong Vũ rống làm cho cổ họng của ông bị tắc nghẽn, một phần khác là vì do một cước của hắn, nếu không kịp thời rửa sạch một số máu ứ đọng này, lão già này không sống nỗi qua ngày mai.
- Tôi biết cậu có nghể mà
Phong Vũ giơ ngón cái về phía Tiêu Thần, tên này lợi dụng y và Võ Thiên Đạo cải vã, khơi gợi lửa giận của Võ Đạo Thiên, dưới cơn lửa giận ngầm trong lòng, cộng thêm Tiêu Thần cho ông ăn viên thuốc kia, khiến cho Võ Đạo Thiên tự nhiên phun ra khối máu bầm trong cơ thể.
- Ha hả, đó là dĩ nhiên, nhất định có nghề hơn anh.
Tiêu Thần cười ha hả, nhìn quán cà phê này, bên trong ngoại trừ mấy người này, không còn ai khác, từ lúc đánh nhau đến hiện tại, hơn mười phút đồng hồ trôi qua, ngay cả một tên cảnh sát hoặc là tên bảo vệ trường học cũng không hề xuất hiện.