Cửa phòng làm việc của Tần Khác Thủ vừa mới mở, đã nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong vọng ra. Trong phòng một lão già an tĩnh ngồi trên ghế sa-long, ba đệ tử đứng một bên trừng mắt nhìn nhau.
- Tần Phương, ngươi nói chuyện tôn trọng người khác một chút đi! Rốt cục là ai sao chép, ăn cắp ý tưởng của ai, chưa nói cho rõ ràng thì ngươi ăn nói tử tế một chút.
Uông Tiểu Kỳ là người nóng nảy, cô gái tên Tần Phương này mặc dù cao hơn nàng, hơn nữa còn đi giày cao gót nhưng nàng vẫn không chịu yếu thế, đứng trước mặt Tần Phương đấu khẩu.
- Được rồi, các người bớt làm ầm ỹ một chút đi! Ta gọi Tiểu Đường vào hỏi một chút là biết ngay thôi.
Tần Khác Thủ lên tiếng quát, khuôn mặt già nua hồng lên, ở cái tuổi này rồi mà nhìn thấy con cháu cãi vã đến như vậy, thật sự rất chán nản.
Cửa vừa mới mở ra, đứng trước cửa là ba người Tiêu Thần, Lâm Vũ Đình cùng với Dương Dao Dao.
Tiêu Thần dang định bước vào thì ...
Vù.
Một thân ảnh từ phòng làm việc lao ra, Tiêu Thần nhướng mày, đưa nắm đấm ngênh đón.
-Chát!
Thân ảnh kia trúng hai quyền của Tiêu Thần bị bức phải lui đến giữa phòng làm việc. Vóc người lùn tịt, gầy tong teo, trông giống như một tên tiểu quỷ, trên trán có khắc một chữ tạp nhỏ.
Đích thị là Xà Vương tạp.
- Không ngờ ngươi vẫn còn chưa chết, khặc khặc.
Xà Vương tập cầm trong tay một tấm lệnh bài nhỏ, cười một cách quỷ dị. Y nhìn chằm chằm Tiêu Thần, cái lưỡi rắn thè ra thụt vào. Nhìn thấy vậy, hai cô gái bên cạnh Tiêu Thần bị dọa một trận sợ hãi, đây rốt cục là người hay là quỷ.
- Vũ Đình, Dao Dao, hai chị mau rời khỏi nơi này ngay, đừng hỏi gì hết!
Tiêu Thần lên tiếng quát, rồi đứng chắn trước mặt hai người.
- Nhưng .. . Tên này..
Dao Dao vì quá sợ hãi nên lời nói cứ nghẹn ở họng, mãi không thể thốt nên lời. Xà Vương tạp đứng trước mặt nàng gây ra sự kinh ngạc cùng sợ hãi quá lớn, người này nhìn lùn, nhỏ thỏ, cái đầu nhìn giống như đầu rắn, trông cực kỳ kinh khủng.
- Không nên nhiều lời, mau đi nhanh.
Tiêu Thần lo lắng đẩy các nàng ra khỏi phòng, rồi quay lại phòng làm việc khóa trái cửa lại.
Trong phòng làm việc ngoài Tiêu Thần và Xà Vương tạp còn có Tần Khác Thủ cùng ba người con gái, tổng cộng sáu người. Xà Vương tạp cũng không tỏ vẻ gì, chỉ ung dung nhìn chằm chằm Tiêu Thần một cách đầy hứng thú.
- Ta không ngờ như vậy mà ngươi cũng không chết được, thật sự không tồi.
Xà Vương tạp dường như có chỗ dựa nên một chút nóng nảy cũng không có.
- Tiêu Thần.
Uông Tiểu Kỳ cũng bị tên Xà Vương tạp đột nhiên xuất hiện này mà bị hù dọa đến mặt cắt cắt không còn giọt máu. Nàng mấy lần định chạy đến bên cạnh Tiêu Thần, chỉ là bị Tần Khác Thủ kéo lại.
- Đừng làm loạn, gã là một tên xà nhân.
Tần Khác Thủ cũng coi như có kiến thức rộng rãi, từng nghiên cứu qua nhiều tài liệu cổ, được nhìn thấy không ít dị tộc, nên lão biết rõ bọn họ lợi hại như thế nào.
- Ha ha! Không ngờ Giáo sư Tần cũng có nghiên cứu đối với xà nhân chúng ta! Thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Xà Vương tạp cất tiếng cười nói. Tiếng cười the thé nghe như âm thanh từ thế giới bên kia vọng về làm hai cô gái sợ tới mức lông tóc dựng ngược, ngay cả người kiêu ngạo ngang ngược như Tần Phương cũng không nhịn được phải kêu lên, sau đó chạy tới trốn xuống bàn làm việc của Tần Khác Thủ.
- Ngươi chính là kẻ chuyên ăn cắp bài vị trên mộ của chúng ta?
Tần Khác Thủ cũng có chút phong độ Đại Tướng, không hề bị Xà Vương tạp hù dọa, chỉ nhìn chằm chằm vào lệnh bài trong tay y.
Tần Khác Thủ, tuổi tác so với Uông Truyền Hùng lớn hơn một chút, năm nay chừng năm mươi tuổi, là một nhà sử học của quốc gia, rất nhiều công trình lịch sử tầm cỡ quốc gia đều do ông thực hiện. Vị giáo sư truyền kỳ này cao chừng một thước bảy, lưng hùm vai gấu, vẻ mặt nghiêm nghị, mới nhìn qua ai cũng nghĩ đây là một mãnh hán chứ không ngờ lại là một vị giáo sư sử học.
Tần Khác Thủ mới hơn năm mươi tuổi nhưng đầu tóc đã bạc đi hơn phân nửa, có thể thấy bình thường ông rất vất vả.
- Coi như ngươi thông minh, vốn dĩ hôm nay ta đến đây chỉ muốn lấy tấm lệnh bài này, nhưng không ngờ gặp tiểu tử này ở đây, khà khà.
Xà Vương tạp cười ám muội, rồi đột nhiên thổi nhẹ một cái.
Ầm.
Từ trong ống thông gió của phòng làm việc đột nhiên lao ra một con rắn độc màu xanh lục, quấn lấy thân thể Tần Khác Thủ.
- A!
- A!
Mấy cô gái thấy đột nhiên có một con rắn to như vậy liền sợ hãi kêu ré lên.
Con rắn quấn chặt lấy Tần Khác Thủ, làm ông cảm thấy hô hấp khó khăn.
- Giáo sư Tần!
Uông Tiểu Kỳ đứng bên cạnh Tần Khác Thủ, thấy ông bị rắn quấn lấy, sợ dựng tóc gáy, mặt cắt không còn giọt máu. Nàng muốn xông đến cứu ông nhưng vừa mới lại gần thì độc xà đã phun khói độc xanh lè chặn lại.
- Tiểu Kỳ, đừng lại đây, con rắn này có kịch độc.
Tần Khác Thủ bị quấn lấy, hô hấp có chút khó khăn nhưng vẫn có thể nói chuyện được.
- Bác Tần.
Uông Tiểu Kỳ muốn giúp nhưng không biết làm như thế nào nên chỉ có thể quay về phía Xà Vương tạp quát mắng:
- Đồ quái vật nhà ngươi mau thả sư phụ ta ra!
- Ha Ha, không ngờ giáo sư Tần còn có đệ tử tốt như vậy, không bù cho hai tên kia, sợ đến nỗi nấp dưới gầm bàn không dám ra ngòai kìa.
Xà Vương tạp vừa thè thụt cái lưỡi vừa nói, gã cũng không muốn giết Tần Khác Thủ ngay bởi vì ông vẫn còn chỗ cần dùng tới.
Xà Vương tạp quay lại hướng Tiêu Thần quát:
- Tiểu tử, hôm nay ta không muốn giết ngươi, biết điều thì tránh ra! Nếu không ra sẽ giết hắn.
Tiêu Thần quay lại nhìn Tần Khác Thủ một chút, không hổ là giáo sư cấp quốc gia, đối mặt với uy hiếp như vậy mà vẫn không có một chút thỏa hiệp với kẻ địch. Bị rắn độc quấn chặt nhưng vẫn không có một tia khủng hoảng, vẫn hết sức trấn tĩnh tự nhiên,
- Tiểu tử, không cần phải lo cho ta, cứ tránh ra, xem hắn có dám giết ta hay không!
Tần Khác Thủ cũng có chút cốt khí, không hề sợ chết.
- Ha ha! Cũng có cốt khí.
Xà Vương tạp cười âm lãnh.
- Chờ khi trở về, ta sẽ đưa ngươi vào tổ rắn cho đàn con ta hưởng thụ.
- Hắc hắc! Sử gia số một của quốc gia, hắc hắc. Không biết sau khi cho đàn rắn con của ta ăn thịt ngươi, uống máu ngươi, chúng có thể học thêm chút lịch sử nào không?
Xà Vương tạp nói.
- Ngươi mau buông bác Tần ra! Ngươi là đồ quái vật!
Uông Tiểu Kỳ nghe Xà Vương tạp nói. Cả người sợ run cầm cầm cập, không kìm được, cầm lấy bình hoa trên bàn làm việc của Tần Khác Thủ ném vào Xà Vương tạp.
Choang!
Cái bình bay thẳng vào Xà Vương tạp, nhưng còn chưa chạm đến người y thì đã tự rơi xuống, rồi vỡ nát bấy.
- Muốn chết!
Xà Vương tạp cũng không thèm thương hoa tiếc ngọc nữa, Uông Tiểu Kỳ đối với người bình thường có sức hấp dẫn tới mức trí mạng, nhưng vẫn chưa đủ kiều mị, cũng không phải hình mẫu mà Xà Vương tạp thích.
- Cắn chết nó cho ta!
- Khè!
Con rắn mở to cái miệng như cái chậu máu, hướng về Uông Tiểu Kỳ cắn tới.
- Tiểu Kỳ, mau tránh ra!
Tiêu Thần thấy thế hoảng hốt, vội bước nhanh xông lên, xuất quyền nện mạnh vào đầu đại xà.
Ầm!
Đại xà bị trúng đòn ở chỗ xương bảy tấc.
Đại xà kêu lên thảm thiết rồi ngục xuống đất, buông lỏng Tần Khác Thủ.
- Ngươi đã muốn thì tặng lại cho ngươi đó!
Xà Vương tạp cười cười ha hả, rồi mặc kệ cho đại xà đang nằm lại, y lao ra khỏi phòng làm việc của Tần Khác Thủ.