Tiêu Thần còn chưa lên tiếng, tên tóc vàng đã tự hỏi tự trả lời.
- Ực, chắc chắn rồi, vừa nhìn đã biết ngươi là loại Điền Bá Quang.
Tên nhóc tóc vàng phất tay quát lớn:
- Các anh em, khẩu hiệu của huynh đệ chúng ta là gì?
- Chống lũ dâm tặc! Ngăn chặn giết hại thiếu nữ! Bảo vệ nữ quyền! Diệt trừ tất cả yêu nghiệt bất lương! Thực hiện bốn điều tốt thanh niên xã hội chủ nghĩa.
Vài tên đàn em hỗn tạp giống như trúng phải tà giáo, tay giơ cao gậy sắt hô lớn, quả thật rất chính nghĩa, rất có phong cách.
- Ta ngất! Ha ha ha.
Tiêu Thần không thể nhịn cười thêm nữa, bị trò hề trước mắt này khiến cho hắn muốn giữ tư thế nghiêm trang cũng không được, ôm bụng cười lớn.
- Mẹ kiếp, ngươi cười cái gì chứ!
Tên nhóc tóc vàng mắng to:
- Để cứu vớt những thiếu nữ ở khu Cao Bằng của chúng ta, ngươi mau đưa tiền và những thứ đáng giá trên người ra đây, nếu không đừng trách chúng ta cho ăn gậy.
- Cho ăn gậy sao?
Tiêu Thần nhướng mắt nhìn tên nhóc tóc vàng.
Hắn đột nhiên liên tưởng tới nội dung một bộ phim người lớn Nhật Bản mà hắn đã từng xem. Trong phim nam diễn viên cầm một cây gậy lớn, hướng về phía nữ diễn viên chính quát:
- Mau "ngậm" cho ông, bằng không ông đây cho ngươi ăn gậy!
Lúc này Tiêu Thần cảm thấy tên nhóc tóc vàng này có điểm giống với diễn viên nam khỏa thân trong bộ phim kia, sau đó lại ôm bụng cười phá lên.
- A! Ông giết chết mày.
Tên nhóc tóc vàng bị Tiêu Thần chọc giận liền vung cây gậy sắt trong tay đánh tới lưng Tiêu Thần. Ánh mắt gã tràn ngập lửa hận, chỉ ước có thể lập tức giết chết Tiêu Thần, sau đó thu hoạch tiền bạc cũng chưa muộn.
Mắt thấy gậy sắt sắp nện vào lưng, Tiêu Thần đột nhiên ngồi thụp xuống, hai tay chống đất, vươn chân đạp thẳng vào đùi phải ngay phía trên đầu gối tên nhóc tóc vàng:
- Á!
Tên nhóc tóc vàng không thể giữ được thân hình đứng thẳng liền ngã xuống đất, gậy sắt rơi vào tay Tiêu Thần. Bốn gã đàn em nhìn thấy đại ca không đánh lại đối phương liền vung gậy sắt đánh về phía Tiêu Thần lúc này còn đang ngồi trên đất.
Tiêu Thần cầm được gậy sắt của tên nhóc tóc vàng, dụng lực xoay tròn quét chân một vòng. Lực vung cước cũng không lớn lắm nên mấy tên nhóc kia chỉ ngã xuống đất.
- Á!
- Mẹ kiếp, đau quá!
- Thanh niên thực hiện tốt chủ nghĩa Mao gì chứ. Một cước đã bị quét sạch cả rồi!
Mấy tên ngã trên mặt đất, miệng không ngừng mắng. Tên nhóc tóc vàng bị thương nặng nhất, không gãy thì cũng nứt xương.
- Bốn điều thanh niên xã hội chủ nghĩa nên làm sao? Thật là tốt đó.
Tiêu Thần đứng lên nhặt năm cây gậy sắt ném lên không trung, cây trước nối tiếp cây sau tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Hắn tung hứng gậy sắt trong tay giống như ở rạp xiếc tung hứng những quả bóng.
Mấy tên nhóc nhìn Tiêu Thần biểu diễn thủ đoạn này chỉ còn biết nhìn tới ngây ngốc, như người ta đây mới là bản lĩnh đích thực.
- Đại ca, đại ca, anh nhận em làm đàn em đi.
Tên nhóc tóc vàng là một kẻ biết chọn chủ, thấy Tiêu Thần dễ dàng hạ gục năm người bọn chúng như vậy liền lập tức nảy sinh tâm lý muốn đầu hàng.
- Đúng vậy, đại ca, anh cho chúng em theo anh đi.
Mấy gã đàn em nhìn thấy tên nhóc tóc vàng chủ động muốn nhận Tiêu Thần làm đại ca liền nhanh chóng cầu xin phụ họa theo.
- Keng!
Tiêu Thần thu năm cây gậy sắt lại, cúi đầu nhìn năm tên nhóc trước mặt. Bọn chúng đều có dáng người gầy, ăn mặc rất không hợp thời trang, quần áo hết sức bình thường, vừa nhìn đã biết gia cảnh không tốt, xuất thân từ tầng lớp cùng khổ, nhiều khả năng là con em những gia đình ở khu Cao Bằng này.
- Các ngươi là người khu Cao Bằng?
Tiêu Thần hỏi.
- Đúng đúng, bọn em đều là người khu này.
Tên nhóc tóc vàng nhanh miệng đáp.
- Bình thường các ngươi cũng kiếm sống bằng cách này sao?
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn năm tên nhóc trên mặt đất. Tuy rằng bọn chúng có xuất thân từ dân lao động cùng khổ nhưng nếu vì nghèo khó mà đi cướp bóc thì điều này khiến Tiêu Thần rất không thích.
- Không, không phải, bọn em, bọn em bình thường không cướp những gia đình trong khu này, chỉ động thủ với những người từ ngoài tới mà thôi.
Tên nhóc tóc vàng vội vàng giải thích.
- Mấy người bọn em đều là học sinh cao trung ( trường cấp ba ), sang năm sẽ lên đại học nhưng trong nhà không có tiền nên đành phải hợp lại thực hiện chủ ý này, cũng chỉ muốn kiếm chút tiền để nộp học phí năm tới mà thôi.
- Các ngươi đầu năm nay sẽ vào đại học?
Tiêu Thần nhìn năm người trên mặt đất, sắc mặt dịu đi một chút. Chính hắn cũng là người xuất thân từ tầng lớp cùng khổ, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên.
- Đúng vậy, em tên là Trần Tiểu Hổ, mấy người này là Lục Kha, Trần Chấn, Từ Lực, Tiêu Khắc, năm người bọn em đều là học sinh ở trường trung học Cao Bằng.
Tên nhóc tóc vàng giới thiệu tên năm người, đồng thời trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, thử thăm hỏi chủ ý Tiêu Thần:
- Đại ca, anh có thể nhận chúng ta làm đàn em được không?
Năm người Trần Tiểu Hổ là học sinh trung học Cao Bằng, thành tích học tập ở lớp cũng không tồi, năm sau có hi vọng thi đỗ vào trường đại học trọng điểm. Nhưng gia cảnh bọn họ nghèo khổ, nếu có thể thi đỗ thì trong nhà cũng không lấy đâu ra tiền cho bọn họ theo học. Năm người cũng hiểu hoàn cảnh của mình nên liền lập ra một nhóm đi trấn cướp. Đầu tiên bên ngoài bà Vương sẽ nhìn người, nếu là thanh niên trẻ tuổi từ bên ngoài tới, lại có vẻ là người có tiền thì sẽ dẫn tới ngõ nhỏ này, năm người sẽ cướp sạch tiền và tư trang trên người của họ.
Dựa vào phương pháp này, năm người bọn chúng đã thực hiện thành công mấy vụ, cướp được hơn hai ngàn đồng. Mấy vụ sau lá gan cũng lớn hơn, ban đầu chỉ là dùng tay không đánh người, hiện giờ mỗi tên lăm lăm một cây gậy sắt. Nếu nạn nhân phản kháng liền bị chúng dùng gậy đánh hội đồng. Chỉ có điều bình thường đối phương chỉ cần nhìn thấy bọn chúng người đông lại hung tợn đã sợ hãi, ngoan ngoãn giao nộp tiền bạc. Bởi vậy hôm nay năm tên mới " bài cũ soạn lại", ai ngờ gặp phải Tiêu Thần.
- Ta không thể đáp ứng mấy đứa ngươi.
Nghe xong Trần Tiểu Hổ giải thích, Tiêu Thần lắc đầu. Hắn không muốn nhận mấy tên này vào trong thế lực ngầm của mình, thứ nhất là vì cả bọn còn quá nhỏ tuổi, thứ hai là vì thành tích học tập của chúng không tồi. Điều nên làm hiện giờ là học thật tốt chứ không phải tham gia vào xã hội đen, một con đường đã đi sẽ không có lối quay đầu.